Truyện Tiếng Guitar Trong Ký Túc Xá Voz Full - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Truyện Tiếng Guitar Trong Ký Túc Xá Voz Full (xem 3532)

Truyện Tiếng Guitar Trong Ký Túc Xá Voz Full

tội dậy trễ báo hại nó sáng sớm phải đập tôi dậy gần cả chục lần tôi mới mở nổi mắt lên xem mấy giờ. Tôi chỉ biết cười trừ làm bộ mặt cầu hoà với nó.


Trường đại học, một khái niệm lạ lẫm đối với một thằng học sinh mới chập chững vượt qua đợt thi đại học. Nó hoàng tránh hơn những trường học cấp ba là điều tất nhiên, không phải bàn cãi. Ngay đến thủ tục giấy tờ cũng rắc rối gấp bội, nào là làm theo hướng dẫn, làm thẻ sinh viên, lấydấu tay, rồi điền sơ yếu lí lịch, nạp hồ sơ, chụp hình, đóng tiền. Từng đấy xoay tôi và thằng Tuấn trở nên xơ xác, chẳng khác nào những con gà bị nhúng nước cả.


- Mệt, mệt quá mày!
- Khỏi than, tao cũng thấy mệt nữa?


Hai đứa con trai ngả người ra chỗ ghế đá dưới tán cây, tranh thủ hít bầu không khí mát lạnh và trong lành, đưa mắt nhìn từng nơi mà mình sắp học với một tâm trạng không thể sung sướng hơn.


Tôi móc vội điện thoại ra kiểm tra xem sáng giờ có ai liên lạc với mình hay không. Một tin nhắn đến.


- “Chắc lại quảng cáo chứgì?”.


Mở tin nhắn, ngạc nhiên đến cứng người, há hốc mồm và muốn hét vào tai thằng bạn cùng phòng đang ngơ ngẩn ngắm gái bên cạnh .Người gửi: Ngữ Yên. Đã bao tin nhắn gửi đi, và giờ đã được hồi đáp.


“Yên cũng sắp vào nhập học rồi!
Cố lên nhé! ”.


Đơn giản, chỉ như thế đủ khiến lòng tôi trởnên tươi mới hơn hết thảy. Bỗng nhiên mọi thứ trở nên đẹp đẽ lạ thường. Cái không khí nóng gắt gỏng cũng đẹp, cái cây cũng đẹp, bất kì ai đi qua cũng đẹp. Cái tin nhắn đó khiến cho mái tóc vàng hoe của thằng Tuấn cũng trở nên đẹp lạ thường. Dù cho cái mái tóc của nó đã nhuộm đen trở lại, nhưng bị cháy nắng nên hơi hoe hoe, thỉnh thoảng tôi vẫn bảo nó là quả đầu dị hợm nhất tôi từng thấy trong đời.


- Tín…, ê, mày…ê!
- Gì…? – Tôi ấn nút thoát khỏi tin nhắn, phi tang chứng cứ.


Nhưng lo lắng bằng thừa, thằng Tuấn nào có để ý đến vẻ mặt sung sướng của tôi. Cái mà nó chỉ là một cô gái, chính xác là một cô gái với vóc dáng nhỏ nhắn, chẳng có gì lạ khi đó là cô bé trồng cây đối diện phòng.


- Vậy là…? – Tôi nhìn nó.
- Còn phải hỏi, chung trường! – Thằng Tuấn reo lên như bắt được vàng.


Đúng là những thằng mang mái tóc hoe vàng đều rất nguy hiểm, điều này tôi nhận ra ở thằng Tuấn. Nó lập tực bám theo đối tượng, nhưng không quên kéo theo tôi. Người ngoài nhìn vào sẽ thấy hai thằng con trai đang theo đuôi một đứa con gái. Đúng là có tiếng mà không có miếng mà.


Mục tiêu chúng tôi bám đuôi cứ thơ thẫn trên đường về kí túc xá, một kiểu đi dạo cổ xưa của những kẻ sống nội tâm thường thấy. Tôi đi thơ thẩn cũng ngắm trời ngắm đất, đồng thời trông coi luôn thằng bạn sợ nó làm điều khờ dại gì khác? Còn thằng Tuấn, mắt nó làm gì rời khỏi mục tiêu.


Cô gái quay mặt lại!


Thằng Tuấn giật mình quay lại nhìn tôi, nó lắp bắp cố giả tạo cho đối phương thấy rằng nó là kẻ vô can, chỉ là thằng nào đó không liên quan tới cuộc đời cô gái vô tình đi cùng đường về kí túc xá. Còntôi, lại ngu ngốc nhìn thẳng vào mặt đối tượng. Chẳng hiểu sao, chết đứng không dời ánh mắt ra hướng khác được.


Cô gái cũng chẳng có chút gì đó ngại ngùng hay ngượng ngịu. Quay mặt đi không quên để đi ánh mắt sắc lẹm biết nói.


Đừng có đi theo tôi!


Thằng Tuấn lại tiếp tục hành trình theo đuôi của nó như một trò chơi giúp nó giải khuây. Còn tôi thì chỉ đơn giản là công việc đi trên con đường về kì túc. Về tới cái phòng của mình, leo lên giường,bật quạt xua tan cơn nóng, và nằm rung chân cười khẩy nhắn tin với Yên.


Cô gái ấy đi qua cổng kí túc xá, hai thằng tôi giữ khoảng cách cỡ mười mét, bám sát như hình với bóng, dù cho một thằng có ý đồ, còn thằng kia thì không. Cô gái chậm bước chân, ngồi xuống dãy ghế đá dưới bóng phượng đường dẫn xuống bản chỉ dẫn kí túc. Nó đẩy thằng Tuấn vào tình thế khó xử.


- Sao mày? – Ánh mắt nó cầu cứu.


Đúng là có tật thì giật mình, còn tôi không có tật thì hiên ngang bước tiếp, buộc thằng Tuấn phải nối gót theo sau. Ngang qua chỗ ghế đá, tôi hếch mặt lên đáp trả ánh mắt cáo buộc lúc nãy của đối tượng vô tình đổ oan cho mình.


Không quan tâm!


Thằng Tuấn thì không được như tôi, nó đưa mắt lén lút nhìn ngoái lại, vô tình tố cáo tôi trở thành thằng nhút nhát lật lọng,dám làm không dám chịu. Khổ thân cho cái thói hám gái hại cả anh em.


- Mày làm gì mà nhìn nó chằm chằm thế?
- Xinh thì nhìn!
- Xinh, mày đùa tao à? Không lẽ mày chưa thấy con gái xinh hơn.
- Mỗi người mỗi tiêu chuẩn! – Nó tỉnh bơ đáp lại, còn nhái giọng của tôi nữa.


Không thèm đôi co với thằng bạn, tôi cố bước thật nhanh về dãy kí túc cấp bốn, ghé qua căn- tin mua chai hai chai nước, dúi cho thằng Tuấn một chai. Rồi leo lên giường bắt đầu khẩn khoản nhắn tin.


Vào rồi hả? Khi nào vào thì nói mình nhé?


Rồi lại tự hỏi mình xem có lộ liễu quá không?Tôi xoá đi rồi nhắn lại.


Uhm!


Có cộc cằn quá không nhỉ?


Cuối cùng, chỉ vọn vẹn vài chữ tôi tạm hài lòng và ấn nút send. Tin nhắn tổng đài báo về gửi thành công. Tôi nằm im chờ đợi, trông cứ như một thằng nhóc chờ mẹ đi chợ về mua bánh kẹo, đồ chơi vậy.


Đồng hồ ở phòng nhích dần, nhích dần, chậm chạp như rùa bò. Mười lăm phút, tin nhắn vẫn không được trả lời. Tôi tự trấn an mình và cho rằng Yên đang bận làm cái gì đó, hoặc không mang điện thoại theo. Cứ thế, tự mình giữ nguyên hi vọng cũng là điều tốt.


Nhưng tuyệt nhiên, đến buổi chiều hôm đó thì tôi không thể tự bào chữa cho Yên được nữa. Không một tin nhắn, không một cuộc gọi nhỡ, coi như tin nhắn lúc sáng chẳng khác gì một dòng thông báo.


Và tôi bị cuốn hút theo phong trào của phòng, chính xác đó chỉ như một thú vui để giết thời gian, một cách giải toả căng thẳng không hơn không kém. Ngắm cô gái phòng đối diện. Nhưng quan trọng hơn là tôi ngắm hành động, tức là xem cô ta trồng hoa ở cửa sổ bằng nửa cái chai nước ngọt, chứ không có phàm phu như bốn thằng Sơn, Việt, Trung và Tuấn, thường chỉ ngắm sắc đẹp.


Mà người nội tâm như cô gái phòng kế bên, chả khác gì một người vô hình giữa đám đông ồn ào náo nhiệt cả. Chính xác hơn, cô gái đó như bốc hơi trước mặt mọi người. Không hiện diện nhiều, không nói nhiều, và rất ít khi cười.


Tôi bỏ mặc cái thú vui tao nhã của phòng, vác chiếc áo khoác bước lên cái sân banh ở khu kí túc xá trên. Cái sân tôi phát hiện lúc đi hội quán mua đồ dùng cá nhân, để thoả mãn niềm đam mê banh bóng chứ chẳng có gì khác.


Đi dọc theo những con đường rợp tán cây, đâm qua con đường chính vào mấy khu kí túc xá, tôi cảm thấy thích thú vì cái sân banh ở đây. Không khí người ta dừng chân ở mấy cái ghế đá xem mấy thằng con trai tranh nhau trái banh thật là hấp dẫn. Chọn cho mình một cái ghế đá ở dưới tán cây, gần sân banh nhất có thể và lặng lẳng theo dõi.


- Bồ ơi!
- …!
- Gọi bồ đó, bồ có đá banh không?


Tôi chỉ tay vào mình, và chỉ cần chờ đối phương gật đầu cái rụp là lập tức chạy tót vào sân. Chiếc quần Jean vướng víu cũng không cản nổi niềm đam mê như con thú hoang đang trỗi dậy trong người

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Thằng Lớp Trưởng Cùi Bắp

“Bố cứ đi công tác là mẹ rên ư ử cả đêm”

Cô Bé Du Côn Của Tôi

Truyện Đừng Đùa Với Gái Ngoan Full

Nụ Hôn Đầu Tiên