- Cậu ngồi xuống đây, đeo cái này vào, có mấy bé mới chuyển về bệnh tình nặng quá nên phòng cấp cứu hơi mùi!
- Cậu làm ở đây à? Sao mấy lần trước tới không gặp?
- Tớ làm ở trạm thú y bên Gia Lâm, mới chuyển về đây thôi. Nguyên giới thiệu tớ về mà.
Lại Nguyên! Tôi lẩm bẩm trong miệng. Cảm thấy hơi khó chịu khi cứ thấy Nguyên thân với Minh. Mà chẳng biết Nguyên làm gì bây giờ vẫn chưa tới.
- Bị đánh bằng bình cắm hoa à?
- Ừ…
- Rồi, nghề của Ly mà!
- Hử?
- Ly đánh mấy người kiểu thế rồi. Không vừa ý là nổi khùng lên, vơ đại cái gì đó rồi đập người ta.
- Sao bố mẹ cô ấy không đưa cô ấy đi chữa trị nhỉ?
- Hai bác xót con. Với lại chiệu trứng tâm thần chưa nặng lắm nên cho ở nhà theo dõi.
- Chưa nặng? Đập mạnh chút nữa là tớ chết rồi đấy!
- Mà lạ thật, cậu không chú ý hay đề phòng gì hay sao mà để bị đánh thế này?
- Ừ, không chú ý. Ai nghĩ cô ấy mất kiểm soát như thế?
Minh lấy cồn lau rửa vết thương rồi băng lại cho tôi. Cậu ấy cho tôi mượn luôn một cái áo phông trắng để thay. Áo tôi đang mặc bị loang đẫm máu đằng sau lưng. Tôi ra ngoài sân hít thở không khí trong lành một lúc rồi đi tìm Lucky. Bệnh viện ít y tá quá nên Minh cũng phải chạy ngược chạy xuôi không có thời gian quan tâm chỉ đường cho tôi. Tôi mò mẫm qua hai phòng vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng Lucky đâu, mãi đến khi Bác sĩ chữa cho Lucky từ trước đến giờ gọi tôi và dẫn đi, tôi mới được nhìn thấy em sau một giấc mộng dài.
- Con này lạ lắm! Đặt nó vào đây mới chịu ngủ, không là cứ sủa vang hành lang.
Tôi cảm ơn bác sĩ rồi ngồi bên Lucky. Em nằm gọn trong thùng các tông mà Nguyên mang đến, lót ổ cho em và tấm khăn Nguyên gói em vào đó rồi mang đến đây. Tôi hiểu, Lucky tìm thấy ở những đồ vật này một hơi ấm quen thuộc, và chỉ cảm thấy nó, em mới yên tâm ngủ ngoan. Tôi nhẹ nhàng sờ vết thương trên đầu em, tay thì chọc chọc vào sườn gọi em thức dậy. Đồ khỉ! Ngủ gì mà say thế không biết! Lucky giật thót, bật người lên núp rúm ró vào góc thùng. Trông em sợ hãi tội nghiệp quá. Tôi vội đưa tay trước mũi Lucky cho em ngửi để nhận biết người quen. 1, 2 giây sau, em cuống quýt vồ lấy tay tôi mà gặm, mà liếm, lưỡi thè lè, miệng há ra như đang cười, đuôi vẫy tít làm cho người em nghoẹo bên này nghoẹo bên kia. Tôi cũng vui, cứ để nguyên tay như thế cho Lucky muốn làm gì thì làm.
- Trời đất, bố Nhật ơi bố đi ra ngoài ngay giúp con!
Minh từ đâu phi vào phòng, kéo tôi ra rồi thò tay vào nắm chặt hông Lucky, giữ yên không cho Lucky cử động.
- Sao thế con? – Tôi lợi dụng lúc Minh gọi tôi là bố nên trêu Minh luôn
- Tớ đập cho cậu trận giờ. Vết thương mới, vẫn còn nghiêm trọng. Ngoáy tít đuôi thế này, vặn vẹo hết người là bé ấy đau lắm đấy!
- Nhưng mà tại thấy Lucky vui quá nên…
- Ừ, thì ngày nào nó cũng ngóng cậu và Nguyên đến mà. Giờ vui quá nên quên cả đau luôn.
Tôi trùng lòng xuống. Khổ thân em. Không biết bao giờ mới khỏi để đưa em về nhà. Lucky vẫn đưa mắt về hướng tôi tìm kiếm. Đôi mắt em không còn nhìn thấy mọi thứ nhưng vẫn trong veo, phản chiếu trong đó một khao khát sống mãnh liệt. Tôi không dám đứng đó vì sợ làm em đau nên đi ra ngoài. Minh ở lại trong phòng cho Lucky ăn và uống nước. Còn tôi chỉ đứng bên ngoài nhìn vào.
Thi thoảng, tôi thấy tôi giống như một đứa trẻ! À không, chỉ là cảm thấy tâm hồn tôi giống như của một đứa trẻ mới lớn. Như một trang giấy trắng tinh
ThichDocTruyen.Yn.Lt
«‹91011›»
ThichDocTruyen.Yn.Lt
chưa bị lem nhem vài ba màu mực. Nguyên vẽ lên đó những cơn gió mát lành, những nụ cười, những màu sắc nhẹ nhàng của một buổi chiều nắng dát vàng trên đồng cỏ rộng. Tôi ngồi nghĩ, nếu hai tháng trước, người giúp việc đến nhà tôi là một cô gái đã từng làm nghề mổ lợn hoặc bán gà vịt ngoài chợ thì sao nhỉ? Có thể là ngày ngày tôi sẽ bị nhồi nhét vào tâm thức những cách chọn thịt lợn thịt gà làm sao cho tươi ngon, nấu như thế nào cho vừa miệng, giết thịt, chặt xương thế nào cho đẹp mắt… Có thể lắm. Và rồi tờ giấy trắng của tôi sẽ biến thành một tờ giấy than! Không hơn!
- Anh lại thế rồi đấy!
- Giật cả mình! Em đến lúc nào mà anh không biết? Em cứ như con ma ý vậy?
- Ma gì mà ma. Anh cứ suy nghĩ là bay tên mây, có để ý đến xung quanh đâu.
- Sao bây giờ em mới đến? Em có biết anh bị đánh suýt chết không?
- Đâu quay đầu đây em xem nào. Ăn hại! To lù lù mà để đàn bà đánh!
- Em…
Nguyên không để cho tôi phản kháng, em xoay người tôi lại để xem vết thương trên đầu. Tay Nguyên lướt nhẹ đan vào tóc tôi. Mồ hôi tôi lại túa ra ướt lưng và hai lòng bàn tay. Vội quay lại!
Trước mắt tôi, chỉ cách một bàn tay, đôi mắt Nguyên mở to sững sờ. Do tôi quay lại bất ngờ, Nguyên như bị đứng hình một vài giây. Em nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi cảm giác có hàng ngàn con kiến lửa đang bò khắp lưng tôi mà đốt. Nóng quá! Tôi đang cháy! Đôi mắt long lanh như chứa cả hồ nước trước mắt tôi mà đủ sức đốt tôi cháy khét!
Chẳng biết làm gì, tôi vội quay đi trước khi quá muộn! Hic. Nguyên cũng giật mình rồi trấn tĩnh lại. Cả hai chúng tôi đều im lặng sau đó. Không ai nghĩ ra điều gì để nói với người kia. Tôi thì cố sức đuổi đàn kiến lửa đang đốt bỏng lưng tôi đi một cách nhanh nhất. Hít sâu thở đều… Giữ bình tĩnh nào. Có gì đáng sợ đâu. Nguyên chỉ là một cô gái giúp việc… Chỉ là một cô gái!
- Em đi đâu mà giờ mới tới?
- Em về qua nhà, xem lũ nhỏ có an toàn không.
- Ừ nhỉ, tình hình ở nhà sao rồi?
- Hai người đó đưa nhau lên công an phường rồi…
- Cái gì? Em thật hay đùa đấy?
- Thật, cả Phương Anh và Ly đều kiên quyết kiện nhau.
- Thôi chết anh rồi. Mẹ anh giết anh mất.
- Anh làm gì đâu mà giết anh? Anh là người bị hại cơ mà.
Tôi đơ người. Mà bực thật, tôi không biết phải làm sao để tình hình đỡ rối tung lên. Tôi không muốn mẹ phải bận lòng, rồi kéo theo sau đó những phiền nhiễu không đáng có. Lúc ấy, tâm trí tôi không hề nhớ rằng, tôi là một người đàn ông trưởng thành, đã 25 tuổi, chứ không phải là cậu thanh niên 20. Sự sai lệch của trí nhớ đã phần nào làm ảnh hưởng đến cảm xúc và suy nghĩ của tôi. Có lẽ phải tập cho mình làm quen dần với việc bớt phụ thuộc vào những phán xét của mẹ mà nên tự mình quyết định mọi thứ. Mệt thật, chỉ cần hơi suy nghĩ một chút mà đầu tôi cứ đau nhói.
- Anh có ổn không đấy?
- Ổn!
- Để em đưa anh về. Khi khác mình đến thăm Lucky.
- Ừ!
- Anh Minh ơi, Nguyên về nha!
Về thì về luôn, còn phải gọi Minh làm gì? Tôi cầm tay Nguyên kéo đi thẳng, mặc kệ Minh có ra chào hay không. Nguyên bị bất ngờ, vừa đi vừa chúi vào tay tôi vì bị kéo nhanh quá em bước không kịp. Tôi cứ dắt em đi, như con đường này là của riêng tôi, và tôi có đặc quyền làm mọi thứ.
- Này! Bỏ tay ra! Em tự đi được.