Truyện Như Một Cơn Gió Lạ - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
80s toys - Atari. I still have

Truyện Như Một Cơn Gió Lạ (xem 1496)

Truyện Như Một Cơn Gió Lạ

vào nhầm nhà thì phải. ‘Người lạ’ trân trối nhìn tôi, vẻ mặt hơi ngỡ ngàng thất vọng. Tôi nhìn kĩ… Nét mặt thân thuộc quá, nhưng dáng hình thì không giống một ai tôi quen, ăn mặc hơi ngầu, tóc thì uốn xoăn xù nhuộm đỏ đồng. Tôi đứng yên lặng một lúc…


- Phương Anh …?


Em nhảy đến ôm tôi thật chặt, đẩy tan mọi nhớ thương xa cách giữa hai anh em.


- Em nghĩ anh quên em luôn rồi chứ! Sao anh dám chửi em thần kinh hả?


- Anh không nhận ra em…


- Vậy giờ anh nhận ra chưa?


Phương Anh tít mắt cười. Con bé này, lớn nhanh quá, lại ở xa tôi nên tôi không nhận ra kịp. Trong ký ức, tôi chỉ giữ được hỉnh ảnh em gái bé bỏng, đứng đến bụng tôi, lúc nào cũng bắt tôi gồng cơ bắp tay cho em làn xà đơn đu qua đu lại, chơi chán trò đó thì em bắt tôi bế bổng em và vứt lên không trung. Bây giờ chắc không làm được thế nữa rồi.


- Em giỏi thật, đi lâu như thế không thèm về nhà lấy một lần!


- Em có lý do riêng mà anh.


- Sao em lại ở đây? Em có chìa khóa à?


- Không, em tới từ hôm qua. Nguyên mở cửa cho em!


- Em gặp cô ấy rồi?


- Anh giỏi thật. Em đang có thắc mắc không biết Nguyên có đúng là người giúp việc của anh thật không. Hay là…


- Đúng, là giúp việc mà, người giúp việc.


Tôi luống cuống thanh minh mặc dù chưa hiểu Phương Anh nói gì. Điệu bộ của tôi làm em cười phá lên.


- Rồi rồi, sao anh phải phản đối kịch liệt thế?


- Thế đêm qua em ngủ ở đâu?


- Ngủ cùng Nguyên chứ ở đâu. Em mới dậy, mệt quá!!!


Sự xuất hiện đột ngột của em gái khiến tôi đi hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Còn chưa kịp tiếp nhận, rắc rối đã lại ập đến. Tiếng chuông cửa vang lên liên tục. Nghe cách bấm chuông tôi biết là Ly. Quay lại nhìn Nô Đen vẫy vẫy bé, bé cũng như cảm nhận được hiểm nguy, bật dậy chạy tọt vào phòng Nguyên. Mấy con còn lại cũng thế, rúm ró với nhau trốn trong thùng các tông. Phương Anh nhìn cảnh ấy mà trợn tròn mắt. Làm sao có thể giải thích cho em gái tôi hiểu, những con vật tôi đang nuôi trong nhà đã phải trải qua những chuyện khủng khiếp như thế nào.


Vừa mở cửa, Ly lao thẳng vào phòng tôi, ngó nghiêng lùng sục khắp phòng khách xong, Ly quay lại nhìn tôi:


- Anh ăn cắp con chó lông đen rồi đúng không?


- Em đang nói cái gì thế?


- Con chó lông đen, hôm qua em về không thấy nó nữa? Có phải anh đột nhập vào nhà rồi cướp nó đi đúng không?


- Anh chẳng hiểu em nói cái gì cả. Sáng ra em đến nhà anh la lối thì mời em về.


- Em sẽ báo công an vì hành động đột nhập của anh. – Vừa nói Ly vừa lao vào đấm liên tục lên vai tôi. Tôi đẩy Ly ra rồi quát:


- Em quá quắt vừa thôi. Em đem thú nuôi của anh về mà không thèm hỏi ý kiến. Anh chưa báo công an thì thôi. Bây giờ làm mất nó em còn đến đây ăn vạ được à? Anh còn tha không hỏi tội em vì đã làm mất chó của anh, em còn định giở trò gì nữa?


Ly cứng lưỡi không cãi được gì. Mặt cô ta đỏ ửng lên, nghiến răng nhìn tôi. Tôi mặc kệ, gạt cô ta ta rồi đi vào phòng. Đột nhiên tôi thấy đau nhói phía sau gáy, kèm theo tiếng thủy tinh rơi xuống sàn nhà vỡ choang. Quay lại, Phương Anh hoảng hốt chạy về phía tôi, còn Ly thì đứng chết trân giữa phòng khách. Không kiềm chế được cảm xúc, nên Ly đã cầm lọ hoa nhỏ đặt cạnh Tivi đập mạnh lên đầu tôi. Những bông hoa Phi yến Nguyên mua sáng nay rơi xuống nền nhà cùng những mảnh thủy tinh vỡ, dập nát! Thật không thể hiểu nổi con người này nữa rồi. Chìa tay ra, những ngón tay tôi ướt rượt máu!


- Con kia! Mày có bị thần kinh không đấy hả?


Trời ạ, Phương Anh bắt đầu phản pháo lại. Ly nhìn Phương Anh, mắt long lên:


- Tao phải hỏi mày mới đúng, mày là ai mà vào nhà tao thế này?


- Đâu là nhà mày cơ? Đồ tâm thần phân liệt. Mày cút ra ngoài ngay trước khi tao điên lên.


Ly mặc kệ Phương Anh quát tháo, tiến đến gần tôi rối rít xin lỗi:


- Em lỡ tay, anh có sao không, em xin lỗi, xin lỗi anh!


- Không, tránh xa tôi ra!


Phương Anh cầm tay Ly hất ra góc nhà rồi chửi tiếp:


- Đừng đụng đến tay anh tao. Con dở người! Sáng ra đã vào nhà người ta gây chuyện.


Nói xong Phương Anh với trên tủ lấy cái vợt tennis của tôi, rồi cứ thế vụt Ly tới tấp. Trời đất. Em gái tôi vốn là người nóng tính, lại yêu anh trai nó hết mực. Hành động của Ly làm nó mất bình tĩnh quá. Tôi vội chạy ra can hai người đàn bà đang ẩu đả trước mặt:


- Phương Anh! Đừng đánh nữa. Ly là bạn gái cũ của anh!


- Anh tránh ra bên kia. Bạn gái cái thổ tả gì mà như con khùng thế này.


- Anh Nhật, cứu em, đau quá!


Không can được, Phương Anh vẫn đánh Ly. Vừa đánh vừa chửi. Lũ nhỏ nhà tôi đang rúm ró trong thùng các tông, nhìn thấy cảnh đó, chúng nó chạy tọt vào phòng Nguyên, chui xuống gầm giường nằm co ro với Nô Đen đợi cơn bão qua. Tôi lấy chìa khóa khóa chặt cửa phòng Nguyên lại. Quay ra thì Ly bắt đầu tìm được vũ khí tự vệ. Chổi lau nhà! Cứ thế, một người cầm vợt, một người cầm chổi lau nhà, lao vào nhau, bất phân thắng bại. Tiếng hò hét chửi bới át hết đi tiếng can ngăn của tôi. Tôi như đứa trẻ, bất lực trước cảnh bạo lực ẩu đả ấy.


Nhấc điện thoại gọi bảo vệ chung cư, lấy chìa khóa, khoác thêm áo sơ mi, tôi ra ngoài. Cần băng bó vết thương trên đầu trước khi chảy quá nhiều máu. Việc ở nhà nhờ cả vào bảo vệ vậy. Tôi nhắn tin cho Nguyên thông báo tình hình. Em gọi lại ngay cho tôi, giọng hoảng hốt:


- Anh đến bệnh viện thú y với Lucky đi, rồi em về ngay!


Giờ đây, nơi an toàn nhất với tôi lại là một tạm cứu hộ động vật nhỏ, nằm lọt thỏm trong lòng thành phố. Tôi vừa lái xe vừa cầm khăn giữ chặt vết thương sau đầu. Thi thoảng choáng muốn ngất nhưng vẫn cố đi đến đích. Tiếng Nguyên vẫn vang nhỏ nhẹ trong tai nghe điện thoại:


- Anh cố lên nhé! Em về đây!


- Ừ… Về …với anh!


Câu cuối cùng, tôi nói ấp úng…


Tim tôi lại đập lệch nhịp. Không biết vì lí do gì.


Chỉ cần nghe giọng của em, trong lòng tôi đã cảm thấy bình yên.


Có lẽ, tôi đã yêu Nguyên rồi!


Thật lòng!


Chap 15.


Tôi gửi xe rồi đi vào dãy nhà nơi Lucky đang nằm trị thương. Vừa đi vừa lảo đảo. Người tôi mệt rã rời do cả trận ốm cả những rắc rối ập đến thời gian vừa qua. Bỏ chiếc khăn rịt vết thương trên đầu xuống, máu đã đông, không còn chảy nhiều, nhưng chiếc khăn thì cũng đã ướt đẫm. Không có Nguyên, tôi không biết phải rẽ vào đâu để tìm người giúp. Mọi lần chỉ đơn giản là theo Nguyên vào chăm các bé, nên giờ tôi chỉ biết phòng ‘hồi sức’ chứ không tìm được phòng trực của y tá. Đang lơ ngơ giữa ngã ba đường, định gọi cho Nguyên thì tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc ở cửa phòng gần đó:


- Trời đất! Nhật hả? Làm cái gì, đánh nhau ở đâu mà bị thế này?


Quay sang, thấy Minh đang đứng nhìn tôi sững sờ.


- Mình bị …Ly đánh!


- Thảo nào lúc nãy ra cổng thấy em ấy hùng hổ phóng xe đi. Vào đây tớ băng lại cho. Máu ra nhiều quá!


Tôi theo Minh vào phòng, mùi hôi của chó mèo bệnh khiến người ốm hơi khó chịu, Minh mở tủ lấy cho tôi

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Ngày ta buông xuôi tất cả

Truyện Nước Mắt Sao Bắc Cực Full

5 chòm sao không bao giờ thừa nhận sai lầm của mình

Cầm 20 triệu sau 6 năm ở nước ngoài về, chồng mừng thấy vợ không nói gì nhưng hôm sau mới choáng nặng

Đọc Truyện Sao Đỏ Voz Full