Truyện Như Một Cơn Gió Lạ - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Truyện Như Một Cơn Gió Lạ (xem 1491)

Truyện Như Một Cơn Gió Lạ

hứ thuốc gì có thể làm lành ngay những vết thương ấy, nói nhiều cũng chỉ là lý thuyết suông. Điều duy nhất tôi làm được là lắng nghe. Tôi yêu quý những cô gái, những tâm hồn nhạy cảm, tôi muốn ôm tất cả những xót xa ấy vào lòng và xoa dịu lại, nhưng có lẽ không nên quá nhân nhượng và nuông chiều cảm xúc. Tôi muốn thấy những đôi chân tự mình đứng dậy, những bàn tay có thể tự lau nước mắt, những nụ cười sau mỗi cái ôm.


Cứ thở dài đi, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi Nguyên ạ. Không rõ là từ bao giờ, tôi đã luôn suy nghĩ về em quá nhiều như thế này.


***


Sáng sớm hôm sau, tôi và Nguyên cùng nhau nấu bữa sáng trước khi tới nhà Ly. Nguyên vừa làm việc vừa nhìn tôi vẻ ngạc nhiên. Còn tôi thì mặc kệ, cứ làm.


- Anh biết giúp con gái từ bao giờ đấy?


- Mẹ dạy anh từ bé


- Thế sao hồi em mới tới làm anh cứ ngủ chương mắt khi em nấu xong mới dậy ăn?


- Vì em là ô sin


- Thế giờ em là gì?


- Là người giúp việc!


- Cái đồ thần kinh này.


Nguyên với lấy lọ hạt tiêu rắc mạnh vào đĩa cơm rang của tôi. Bữa sáng hôm đó Nguyên vừa ăn vừa cười, còn tôi vừa ăn vừa hắt xì.


Do rời nhà từ sớm nên tôi và Nguyên đi không bị tắc đường. Nguyên ngồi sau xe tôi, thi thoảng khẽ hát. Không biết điều gì khiến Nguyên bình tĩnh như thế. Tôi hỏi: ‘Nếu Ly không trả Nô Đen thì mình làm sao?’. Nguyên đáp tỉnh bơ: ”Em sẽ đập gãy hết răng cô ta đem về trang trí chậu xương rồng”. Nghe thật kinh khủng. Nhưng có thể Nguyên sẽ làm thật đấy.


Tới nhà Ly, tôi dừng xe bảo Nguyên đợi ở ngõ gần đó. Cho Nguyên gặp Ly thì chỉ khiến chiến tranh bùng nổ chứ chẳng giải quyết được gì. Đứng đợi dưới cổng nhà Ly, tôi chợt nhớ đến mảng quá khứ đã từng qua lại trên con đường quen thuộc này, đưa đón cô gái tôi đã từng nghĩ đó là người phụ nữ của cuộc đời mình. Đã từng ngày qua ngày chúng tôi luôn bên nhau, đã từng có những nắm tay rất chặt, đã từng hứa hẹn, từng tưởng rằng ta thuộc về nhau. Tôi đã từng yêu Ly, từng chăm chút yêu thương cô ấy bằng tất cả những gì tôi có. Vậy mà không hiểu sao Ly có thể dễ dàng ngả vào vòng tay người đàn ông khác trong khi vẫn ngọt ngào với tôi được. Để rồi khi tôi phát hiện ra và quyết tâm chấm dứt thì lại làm đủ trò níu kéo. Tình yêu giống như một chiếc cốc pha lê, đẹp đấy, nhưng vỡ rồi thì chẳng thể hàn gắn lại được. Cho dù có cố gắng tạo dựng lại đến đâu, thì mối quan hệ giữa hai người chỉ còn lại những vết nứt mà thôi. Tôi, và bất cứ ai trên thế giới này, đều ghét sự giả dối.


- Anh Nhật?


Giật mình quay lại, Ly đứng sau tôi từ bao giờ. Ký ức dội về khiến tôi lúng túng. Trước mặt tôi là khuôn mặt xinh đẹp và trước kia tôi vẫn luôn tự hào mỗi khi giới thiệu với bạn bè. Nhưng bây giờ thì chẳng còn đọng lại cảm xúc gì sau đối mắt vô cảm đối diện tôi. Tôi cố lấy lại bình tĩnh, hỏi Ly:


- Anh không tìm thấy con cún lông đen của anh. Có phải em vẫn giữ nó không?


Giọng điệu tôi rất từ tốn và lịch sự, không ngờ Ly phản ứng rất tiêu cực:


- Lại nữa? Sao có con chó ghẻ mà anh cứ tìm mãi thế nhỉ?


Không biết phải tả cảm xúc của tôi lúc đó như thế nào? Tôi nhìn Ly với ánh mắt nửa bất ngờ nửa phẫn nộ. Cô ta cứ như một con điên vậy. Phải làm gì để cô ta tỉnh ra và đừng hành xử theo cái kiểu giận người chém chó như thế?


- Đúng là em giữ nó đấy, mẹ cho em mang nó về trông nhà có sao không?


- Nó thuộc quyền sở hữu của anh, và anh không cho phép em mang về?


- Em sẽ trả anh với một điều kiện!


- Điều kiện gì?


- Anh đuổi việc đứa ô sin đang ở nhà anh đi, em sẽ đến làm việc nhà cho anh hằng ngày!


- Không!


- Vậy thì thôi, tránh ra cho em đi làm.


Ly gạt tôi sang bên rồi lên xe nổ máy. Tôi chỉ biết đứng …hít khói! Hiện tại lúc này tôi không biết phải làm gì để cho người đàn bà này bớt khùng đi. Nguyên chạy đến bên tôi hỏi:


- Sao rồi anh?


- Đúng là Ly đang giữ Nô Đen đấy!


- Thế sao anh không nói sớm. Em đã chạy ra đè cô ta dẹp lép xuống đất rồi lấy chìa khóa vào nhà rồi.


- Em nghĩ làm thế được à? Thật hay đùa đấy?


- Em sẽ ở đây đợi đến lúc cô ta về và làm cho anh xem.


Nguyên nóng quá mất khôn rồi. Còn tôi thì cũng không khác. Nếu biết chắc chắn rằng Nô Đen đang ở trong nhà, chẳng lẽ tôi lại gọi báo cảnh sát Ly trộm chó nhà tôi. Tôi quên cả công việc ở công ty, cứ đôi co với Nguyên mãi. Cho đến khi có người đàn ông (nhìn khá quen) chạy bộ đến gần chỗ chúng tôi rồi ngạc nhiên gọi:


- Ơ… Nguyên! Sao Nguyên lại ở đây?


- Anh Minh?


- Ừ chính là anh!


- Nhà anh ở gần đây à?


- Em đang đứng trước nhà anh đấy!


Tôi giật bắn mình ngó sang bên cạnh. Nếu nhớ không nhầm thì đây là cậu bạn đã đến nhà tôi đón bé Lem về nuôi nấng chăm sóc. Nhà cậu ấy sát nhà Ly. Hàng xóm!


- Nguyên có muốn thăm bé Lem không?


- Dạ có, anh!


Đáng nhẽ phải chào tạm biệt hai người này để đến công ty làm việc, thì tôi lại hành động kỳ quặc không hiểu nổi. Chẳng nói chẳng rằng, tôi cứ đi theo Nguyên như cái máy. Cậu bạn tên Minh hào hứng mở cửa cổng, Nguyên đi vào, rồi tôi luống cuống cũng dắt xe theo vào sân. Nguyên do quá háo hức muốn nhìn thấy Lem sau một thời gian xa em nên không để ý đoái hoài gì tới tôi cả. Anh bạn Minh cũng bận bịu giới thiệu cho Nguyên nghe về nhà cửa, gia đình nên tôi đâm ra hơi thừa thãi. Đi qua phòng khách, Nguyên theo Minh rẽ sang một cửa nhỏ dẫn lối ra hiên bên nhà. Để cho hai người bạn tự nhiên, tôi dừng lại, ngắm nghía xung quanh xem mình nên làm gì. Giờ bỏ đi cũng không ổn, vì phải gọi Minh ra mở cổng, đi theo cũng vô duyên, đứng im thì… hơi kì cục. Tự nhiên tôi như dẫm phải keo dính chuột, tiến cũng không được mà lùi cũng không xong, đứng yên một chỗ thì cũng khổ sở. Tay phải tôi đưa lên đầu gãi cật lực do lúng túng. Vì đâu mà tôi từ một người chủ nhà đầy uy quyền mà biến thành một người đi theo thừa thãi thế này chứ?


Nhà của Minh thiết kế khá đẹp. Cầu thang vòng lát gỗ, phía dưới mỗi bậc cầu thang đục rỗng để đóng làm những hộp để đồ. Nếu sau này đủ điều kiện mua một căn hộ, tôi cũng sẽ chọn những căn hộ có thiết kế tiết kiệm không gian sử dụng như thế này. Nhìn thấy một lối nhỏ ra vườn phía sau nhà, tôi chậm chậm đi thăm thú, cố gắng giữ dáng đi nghiêm chỉnh và tự nhiên để nếu hai người kia quay lại nhìn thấy thì cũng không gây bất ngờ hay thái độ gì tiêu cực. Trong lòng thầm nhủ, tối nay về tôi phải kiếm cớ hành hạ Nguyên bằng cách bắt dọn dẹp khắp các ngóc ngách gầm tủ gầm bàn cho hả giận.


Ngoài mùi hương của các loại hoa mà chủ nhà trồng sau vườn, điều còn lại khiến tôi bàng hoàng, từ ngôi nhà phía bên trái – nhà Ly, là đằng sau tấm lưới sắt ngăn cách giữa hai nhà, Nô Đen đang nằm bẹp giữa đống giấy vụn, lon bia, thức ăn thừa. Cổ em bị thít khá chặt bởi dây xích ngắn buộc quanh chậu cây đặt gần tường, đến mức khi nhìn thấy tôi, Nô Đen cuống quýt vẫy đuôi, nhưng đầu em vẫn không thể ngoảnh về phía tôi hoàn toàn mà vẫn bị dây xích bó lại. Tôi hoảng hồn lần theo tấm lưới cố tìm một chỗ nào đó hổng thật to để có t

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Gửi đại ca của ba…

Có Một Tình Yêu Không Thể Nghi Ngờ

Chiếc balo đựng đầy hạnh phúc

Tôi Là Nấm Lùn Đó ! Càng Xinh

Ba câu chuyện phải đọc trước khi kết hôn