Truyện Như Một Cơn Gió Lạ - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
80s toys - Atari. I still have

Truyện Như Một Cơn Gió Lạ (xem 1560)

Truyện Như Một Cơn Gió Lạ

ối cao, mắt hướng ra cửa sổ. Tôi biết em đang nhìn vào một khoảng không vô định, không có điểm dừng.


Mở tủ lạnh lấy cho Nguyên một cốc nước cam, tôi nhẹ nhàng đến gần em.


- Cho em này!


- …


Nguyên ngước lên nhìn tôi. Hầu như không có ý định nhận cốc nước trên tay người đối diện.


- Anh tự làm đấy, em thử xem ngon không?


- …


- Đừng nhìn nữa. Nếu em không có sức. Sẽ không tìm Nô Đen được đâu.


Nguyên ngoan ngoãn ngồi dậy. Hai con mèo nhỏ đang ngủ trong lòng em khẽ cựa rồi lại chúi đầu vào nhau ngủ tiếp. Em nhận cốc nước cam từ tay tôi, uống một nửa, còn lại em đặt xuống bàn. Tôi ngồi xuống ghế đối diện, gối đầu rồi cũng nằm nhìn ra cửa sổ. Tôi và em im lặng hồi lâu…


- Anh Nhật!


- Ừ?


- Anh ngồi lại đây chút đi!


- Làm chi?


- Em thấy lạnh.


Không đợi Nguyên nói thêm, tôi đứng dậy đi đến ngồi cạnh em. Thực ra tôi muốn tiến đến gần em lâu rồi. Nhưng không dám. Một phần nhút nhát, một chút e dè, một chút sợ hãi. Tôi không đủ can đảm để gần ai đó khi chưa chắc chắn tình cảm của mình. Lời yêu cầu của Nguyên như cứu cánh cho tôi lúc ấy. Chỉ cần ngồi cạnh em thôi, không nói gì cũng được. Nhưng những khoảng tĩnh lặng lại khiến trái tim tôi cảm thấy nặng nề và ép lí trí tôi phải làm một điều gì đó phá tan không gian đen đặc đang diễn ra.


- Nước cam ngon không Nguyên?


- Dở ẹc!


- Thật hả? Anh có thêm đường mà?


- Thế mới dở. Anh vắt ra rồi để nguyên chất uống ngon hơn.


- Vậy lần sau nhé!


- Này, đừng quên em mới là người giúp việc.


- Ờ, đâu có quên.


- Vậy việc đó anh làm thay người giúp việc làm chi.


- Vì đôi lúc không muốn em là người giúp việc.


- Thế anh coi em là gì?


- …


Tôi im lặng mãi, tay chân luống cuống không biết phải nhét vào đâu cho đỡ thừa thãi. Cực chẳng đành, tôi lôi mèo Mướp từ trong lòng Nguyên để ôm, làm bé kêu nghéo nghéo mấy tiếng rồi phải tìm chỗ dụi đầu tiếp tục giấc ngủ. Nguyên vẫn nhìn tôi chờ đợi. Kì lạ. Thấy người ta không trả lời được thì thôi, nhìn đi chỗ khác đi. Đằng này nhìn hoài làm người ta càng thêm nóng mặt. Với lấy cốc nước cam trên bàn, tôi đưa cho Nguyên:


- Này uống hết đi. Coi là ô sin chứ coi là cái gì.


- Ô sin với người giúp việc thì khác gì nhau? Anh bị điên rồi!


Lúc này, chỉ cần một câu nói thôi, tôi đã có thể tiến gần Nguyên thêm chút nữa. Nhưng tại sao lại không làm được. Chỉ một xíu nữa là tôi có thể nói cho em hiểu tình cảm tôi đang dành cho em. Chỉ chút nữa thôi, tôi đã có thể trói em bằng sợi dây yêu thương của riêng mình, vậy mà không thể mở lời. Tôi lại để tôi và em rơi vào khoảng không im lặng và lạnh đến não lòng. Chỉ muốn túm chặt lấy vai Nguyên mà hét vào mặt em rằng: Hãy nhìn anh đi, đừng buồn và đừng nghĩ ngợi lo lắng nữa. Chỉ cần em có anh ở bên, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Cũng chẳng thể hiểu nổi những gì đang xảy ra trong chính bản thân tôi. Chưa bao giờ trái tim tôi có những nhịp đập mạnh đến như thế. Vì em hay là vì những rắc rối đang trải qua khiến trái tim tôi hỗn loạn?


- Anh đang nghĩ gì thế?


- Giật cả mình.


- Người ta bảo có tật mới giật mình. Anh có tật gì thế, nói hết em nghe nào?


Nguyên mỉm cười nguy hiểm rồi rướn người gần về phía tôi





ThichDocTruyen.Yn.Lt












«‹678›»











ThichDocTruyen.Yn.Lt




làm tôi càng rối trí hơn.


- Tật… tật gì cơ?


- Anh hay lơ đang rồi giật mình hoảng hốt lắm. Khai thật đi. Có phải anh hay nghĩ bậy rồi giật mình khi bị người khác gọi không?


- Nghĩ bậy cái gì?


- Nghĩ bậy những cái đàn ông hay nghĩ. Đúng không?


- Đàn ông hay nghĩ cái gì? Không biết!


- Điêu. Em biết hết rồi!


- Em biết cái gì? Dở hơi à?


- Ha ha, nhìn cái mặt ngơ ngơ của anh kìa. Buồn cười quá!


Nguyên lại liến thoắng hỏi hết câu này đến câu khác trêu tôi. Sờ lên tai thấy nóng bừng. Tôi bực quá đập vào vai Nguyên một cái.


- Em có thôi ngay đi không. Đêm rồi còn cười rú lên thế hàng xóm tưởng nhà mình có người động kinh đấy.


Nói vậy thôi, tôi thích nhìn Nguyên cười. Những thanh âm trong trẻo không vướng bận ưu tư lo nghĩ, dội vào tôi một luồng gió mát lịm. Không quan tâm đến Nguyên nữa, tôi ngồi dựa vào bàn ngồi nghĩ ngợi lung tung. Vuốt vuốt má mèo Mướp, tôi tưởng tượng ra cái mặt Nguyên sẽ ra sao nếu được vẽ thêm mấy cái ria mèo. Bất giác bật cười. Hồi lâu quay ra thấy Nguyên đang trố mắt nhìn tôi vẻ ngạc nhiên. Tôi nhăn trán hỏi:


- Nhìn gì?


- Ủa anh xuống rồi đó hả? Trên đó có mát không anh?


- Này không chơi trò nói đểu nhá!


- Ha ha, em tưởng anh đang bay trên mây. Tự dưng ngồi cười một mình như khùng.


Nguyên cười thêm một lúc nữa rồi lại im lặng, quay mặt về phía cửa sổ như lúc trước.


- Em thở dài đó à?


- Anh nghe tiếng à?


- Ừ!


- Đôi khi thở dài khiến mình thoải mái hơn đấy anh!


Tôi lặng thinh, tựa lưng vào cạnh bàn và suy nghĩ về câu Nguyên vừa nói. Ngày hôm nay không nắng không mưa. Chắc chắn trên dòng thời gian của tôi, có những khoảng tĩnh lặng vô hình. Tôi chẳng nhìn thấy đâu, nhưng rõ ràng là cảm nhận được. Nếu con người ta biết cách lấy những khoảng lặng làm bệ phóng cho sự can đảm và những cảm xúc tức thời, trở thành sự chín chắn và trưởng thành, thì điều đó thật tốt! Và quan trọng nữa, là phải biết cách thở dài giống như Nguyên vừa nói


Tâm hồn của những cô gái luôn phức tạp hơn của những chàng trai, giống như 1 chiếc áo sơ mi và 1 chiếc váy đầm. Chiếc váy luôn đồ sộ, mềm, và khó mặc hơn áo. Tôi không muốn thiên vị áo sơ mi dù quả thực là tôi chỉ mặc sơ mi chứ không bao giờ mặc váy. Nhưng thỉnh thoảng chiếc váy làm con gái khó xử, lạc lõng, đau, thậm chí bật khóc. Mỗi người đương đầu với những khó khăn và tai ương bằng nhiều cách khác nhau. Không ai ép buộc ai chọn cái nào, nếu đủ can đảm và bình tâm, ta sẽ ít làm tổn thương mình. Có một cách rất hiệu quả mà ít người biết, hoặc biết nhưng không thừa nhận, đó là thở dài.


Tôi lại quay ra nhìn Nguyên, cô gái nhỏ. Khi em ấy vừa quay đi, tôi nghe rõ tiếng em thở dài. Tôi hỏi lý do, em nói rằng đó là tiếng thở của trái tim. Lúc đó tôi mới nhận ra điều hiển nhiên ấy. Người ta luôn quy chụp thở dài là một hành động thể hiện sự chán nản, bỏ cuộc, hay vừa mới thoát khỏi hiểm nguy, tóm lại là chẳng được tích cực. Nhưng tôi nghĩ đơn giản thở dài là những quãng nghỉ cho trái tim, là những khoẳng lặng cần thiết để nhìn lại, là cách để đi qua những vấp váp, tổn thương một cách bình yên nhất, hay đơn giản hơn nữa, thở dài là khoảng dừng để bù đắp yêu thương.


Có những cô gái mang nỗi lòng của mình, nói với một ai đó khác, tôi may mắn được trở thành chỗ dựa tinh thần cho một số cô gái – em gái tôi hoặc bạn cùng lớp tôi ngày xưa, mỗi người có một tâm sự riêng, đau tùy theo mức độ, nhưng đã là tổn thương thì cần hàn gắn lại. Tôi chẳng có phép tiên hay t

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Anh Là Xã Hội Đen Thì Sao?

Truyện Voz Gấu Đã Tán Em Như Thế Nào Full

Sao người tốt lại khổ vậy?

Hả hê vì khiến chồng ‘thèm vợ đến phát điên’ với chiêu trị ngoại tình cao tay

Có những người thứ ba không thể đánh ghen