Truyện Màu Nắng Màu Mưa Full - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Truyện Màu Nắng Màu Mưa Full (xem 3110)

Truyện Màu Nắng Màu Mưa Full

gẩn ngơ ngơ ở lối hanh lang. Và phải mất một lúc sau đó, Việt Hoàng mới trở lại bình thường rồi vội chạy về lớp.
…Đến cửa lớp, Quỳnh Băng thở phào nhẹ nhõm vì nó vẫn chưa trễ (xin thưa lúc nãy là trống đánh vào lớp truy bài dầu giờ ạ). Nó chậm rãi bước vào lớp. Dường như sự xuất hiện của nó chả thu hút sự chú ý của lũ bạn là mấy vì tụi chúng nó đang cấu xé lẫn nhau để tranh xem bằng được tờ báo H2T số đặc biệt. Đáp cái cặp xuống bàn, nó uốn người lại cho đỡ mỏi.
- Tưởng tiến bộ, ai dè… – Thanh thở ra.
Nó chiếu tia nhìn rocket vào Thanh.
- Ai dè cái gì?
- Vẫn đi muộn như thường.
- Cái gì? Tôi tới trường trước khi trống đánh nhá.- Quỳnh Băng chống chế.
- Nhưng vào lớp sau khi đánh trống.
- Đó là tôi gặp sự cố.
- Sự cố gì?- Chất giọng bực bội của Giang vang lên.- Lúc nãy, nghe Thanh nói tôi tưởng bà tiến bộ. Nào ngờ…vẫn vậy.
- Hìhì! Bạn Giang!- Nó nở một nụ cười ngây thơ vô số tội.
- Tuần này tổ mình trực nhật. Bà trực cả tuần cho tôi.
- Hả?- Nó hét lên.- Một mình tôi trực cả tuần á? Làm người ai làm thế tổ trưởng yêu dấu.
- Không làm thế sao làm người!
Quỳnh Băng á khẩu không nói được gì.
- Yên tâm! Tôi không phải loại máu lạnh đâu. Mỗi buổi, tôi sẽ phân một đứa trực cùng bà.
- Biết rùi!- Nó tiu nghĩu.

Giờ ra chơi
Ba tiết học trôi qua đầy mệt mỏi gần như đánh gục Quỳnh Băng. Thầy cô thật là ác quá, mới đầu tuần mà đã kiểm tra không thương tiếc (tiết 1 kiểm tra Sinh 15’, tiết 2 kiểm tra Toán 1 tiết, tiết 3 kiểm tra Anh 15’) Bây giờ, cái đầu nó chỉ muốn nổ tung. Ngáp một hơi dài, nó gục đầu xuống bàn. Nó phải tận dụng 15’ quý giá này để ngủ. Nhưng con bạn yêu dấu của nó thì lại không hiểu được điều đó.
- Băng! Lên lau bảng đi!- Giang đẩy vai Quỳnh Băng.
- Tí nữa tớ lau!- Giọng nó đầy ngái ngủ.
- Không được!- Giang lay vai nó mạnh hơn.- Lên lau đi! Nhanh lên!
- Thôi mà!
- Lên không?- Giang bực mình đấm vào vai nó một cái.
Và cú đấm trời giáng ấy có hiệu quả tất thì. Mắt nó lúc này còn sáng hơn cả đèn pin.
- Này! Mi có biết đau không hả?- Nó hét lên.- Đã bảo là từ từ người ta lau rồi mà . Bộ mi bị điếc à? Người ta ngủ một tí cũng không được là sao hả?
- Hìhì! Sorry!- Giang cười ngây thơ.
Quỳnh Băng hậm hực bước ra khỏi ghế và tiến về phía bàn giáo viên rồi cầm giẻ lau bảng lên. Giẻ khô, không lau được, nó vừa đi ra khỏi lớp vừa dậm từng bước xuống nền nhà. Từng bước chân của nó chả khác nào cơn địa chấn cả. Hương và Thanh lúc này từ lối hành lang đi lên và khi nhìn thấy thái độ của nó thì tò mò lắm.
- Băng bị làm sao thế?- Thả vào tay Giang mấy tán kẹo chuối và hộp sữa, Hương hỏi.
- Nàng ta bị tớ kéo từ trên cung Quảng Hàn xuống nên dỗi ấy mà.
- Hây!!!!!!- Thanh thở ra và lắc đầu.
…Lúc này trong phòng vệ sinh, Quỳnh Băng cũng đã giặt xong giẻ lau bảng. Đặt cái giẻ sang một bên, nó tuốt táp lại bề ngoài cho dễ nhìn rồi bước ra ngoài. Vừa đi ngang qua lối cầu thang, nó tình cờ nhìn thấy Gia Huy đi xuống. Nó nở một nụ cười thật tươi.
- Hi!
Và đáp lại nó là cái quay lưng bỏ đi của Gia Huy. Thật đúng là khiến cho người ta điên tiết mà! Trong lúc nó đang tìm cái gì đó để trút giận, nó lại thấy Việt Hoàng từ dưới đi lên.
- A! Quỳnh Băng!
- Hừ!
Nhận ra thái độ khác thường của nó, Việt Hoàng nhăn trán lại.
- Cậu làm sao thế? Có chuyện gì à? Ai là gì cậu? Hay là bị đau ở chỗ nào?
Việt Hoàng bắn súng liên thanh làm Quỳnh Băng bừng tỉnh.
- Hả?- Nó trố mắt ngạc nhiên.- Tớ không sao!
- Phù! Thế mà tớ cứ tưởng. Mà trông cậu có vẻ mệt mỏi.
- À…ừ…tớ buồn ngủ!- Quỳnh Băng thật thà.- Dạo này tớ hay ngủ muộn.
- Mới vào đầu năm học, cậu phải giữ súc khỏe chứ. Năm nay lại là năm thi nên cậu càng phải chú ý hơn đến sức khỏe của mình. Đừng thức khuya quá kẻo hại sức khỏe đấy. Hơn nữa cậu thức khuya như vậy đến thời gian nước rút coi chừng đổ bệnh ra đấy. Khi đó chẳng những kết quả không tốt mà sức khỏe cũng xuống dốc nốt đấy.
- Cảm…cảm ơn…cậu!- Quỳnh Băng ngạc nhiên.
- Không có gì!
Nói đoạn Việt Hoàng đẩy nhẹ gọng kính lên và cười thật tươi. Rồi cậu đi thẳng để lại Quỳnh Băng đứng như trời trồng giữa lối hành lang với biết bao nhiêu dấu chấm hỏi. Việt Hoàng thật là lạ! Mới gặp nhau chỉ có hai lần, quen nhau chưa được một buổi học thế mà tại sao Việt Hoàng lại quan tâm đến nó đến vậy? Nghe cái cách Việt Hoàng nói chuyện, rồi khuyên nó khiến cho nó có cảm giác cứ như là hai đứa đã rất thân nhau vậy…


Chương 10: Ngày thứ 3.


Năm tiết học chậm chạp trôi qua. Cuối cùng cũng đến giờ nghỉ trưa. Vì hôm nay khối 12 học liên thông sáng chiều nên đa phần học sinh ở lại trong trường để không mất thời gian đi lại. Dù học sinh hai khối 10 & 11 đã về hết nhưng không vì thế mà căn- tin trường bớt đi sự ồn ào. Rất may là anh trai Quỳnh Băng đã chuẩn bị sẵn đồ ăn trưa cho nó nên nó không phải chật vật+ bon chen để mua đồ ăn như ba đứa bạn thân của nó. Và hiên giờ, nó đang cố hết mức có thể để chờ ba đứa bạn thân yêu. Gắp một cục thịt cho vào miệng, Quỳnh Băng ngó đông ngó tay với hy vọng có thể nhìn thấy nhân dạng của ba đứa bạn bước ra khỏi đám học sinh đang nhốn nháo kia. Nhưng nó chả thấy tăn hơi đứa nào cả. Ngán ngẫm! Nó hạ tầm mắt xuống và lọt vào nhãn giới nó lúc này là Gia Huy đang ngồi bàn đối diện. Nở một nụ cười tươi ơi là tươi, nó cầm khay đồ ăn lên và bước về phía Gia Huy trong hàng tá lời xì xào phía sau lưng.
- Lại một nàng nữa tới cưa chàng kìa.
- Ice prince manly nhất trường mà! Ai mà không mê!
- Chắc là nó sẽ bị đá thê thảm lắm đây.
- Gớm! Xinh xắn như ta còn chưa lọt vào mắt xanh của Ice prince thì đâu có đến lượt nó. (Chảnh quá bà chị! Bà chị có biết là bà chị đang tự đánh giá thấp mình ko?)
- $^$%#&%#$@#^%#$^&
- *&^&((&%$$&*&^))&
- …
- …
- Tớ ngồi nhé?-





ThichDocTruyen.Yn.Lt












«‹234›»











ThichDocTruyen.Yn.Lt




Quỳnh Băng lên tiếng hỏi.
Gia Huy vẫn không đáp, cậu vẫn tập trung vào phần ăn của mình.
- Im lặng đồng nghĩa với đồng ý đấy.
Dứt câu, Quỳnh Băng đặt khay thức ăn của mình xuống và ngồi đối diện với Gia Huy.
- Đi chỗ khác ngồi đi!
- Cậu… – Quỳnh Băng ngạc nhiên. Nó cố bình tĩnh để không phát hỏa.- Sao lúc nãy tớ hỏi, cậu không nói? Giờ mới nói!
- Không thích! Sao? Có vấn đề gì không?
- Không! Chỉ là lúc nãy, trước khi ngồi, tôi nói rồi. Im lặng nghĩa là đồng ý.
- Lúc nãy cậu ngồi ở chỗ kia.- Gia Huy chỉ tay về phía chiếc bàn khi nãy giờ đã có ba đứa bạn thân của Quỳnh Băng ngồi.- Hơn nữa, trong căn- tin vẫn còn rất nhiều bàn trống.
- Thích thì ngồi thôi!
Vừa nói, Quỳnh Băng vừa nhìn lơ đãng, tay thì gắp thức ăn. Và khi thức ăn đã vào miệng, gương mặt nó căng lên, nó hít thở thật sâu để không phải hét lên. Khó nhọc! Thật sự rất khó nhọc! Nó cố nuốt cái thứ đồ ăn mặn chát đó xuống cổ họng. Vừa nhai, nó vừa nguyền rủa trong đầu: “HOÀNG CHƯƠNG!!!!!!!!! Tối nay anh tiêu đời với em. Làm dở nhất là món trứng mà vẫn làm. Muốn em lên cơn tăng sông à? Anh được lắm!!! LƯU HOÀNG CHƯƠNG!!!! Anh chết chắc rồi!!!!”
- Này! Sao thế?- Gia

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Khi Thiên Sứ Biết Yêu

Đời người bình thản

Phải học cách lắng nghe, đừng bỏ ngoài tai những điều nghe được

Truyện Tình Zồng Full Online

Về Nhà Thôi, Sài Gòn