Truyện Màu Nắng Màu Mưa Full - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Truyện Màu Nắng Màu Mưa Full (xem 3120)

Truyện Màu Nắng Màu Mưa Full

số lớn cho nó choáng). Tiếng bước chân rầm rầm làm chấn động cả lối hành lang. Tất cả học sinh từ cuối dãy đến đầu dãy đều quay đầu lại nhìn hai đứa tụi nó.
- Mi đứng lại cho ta con nhỏ kia!- Thanh hét lên.
- Ta đâu có bị tâm thần đâu!
- Hừ! Ta sẽ không để mi chạy xổng mất đâu con Mèo Lười!
Vừa chạy, Quỳnh Băng vừa quay về phía sau.
- Con nhỏ kia! Không được gọi ta cái tên đóa! Huhu!
- Khà khà! Ta sắp đuổi kịp mi rùi con ạ!
- Chạy gì mà nhanh zẫy trời?!- Quỳnh Băng hốt hoảng khi Thanh đã đuổi gần kịp nó.
- Hỏi ngu! Nhanh để bắt mi chứ làm gì.
- Ngu là Never Give Up đóa nha! Ta đây sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Ta sẽ không để i đuổi kịp ta đâu.
Thế là cô nàng tăng tốc để chạy với vận tốc nhanh nhất có thể hòng thoát khỏi Thanh. Nhưng điều đó thật không dễ dàng. Thanh có võ nên việc bắt kịp nó chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Và cái gì đến cũng đã đến. Thanh đuổi ngay sát Quỳnh Băng, cô nàng đưa tay ra định túm tóc nó. Bất ngờ Quỳnh Băng quay lại. Vừa nhìn thấy Thanh ngay sát đằng sau nó giật mình. Và bước chạy của nó chếnh choáng ngay lập tức. Chưa dừng lại đó, vì không để ý gì về phía trước nên nó tông ngay vào một cái xô. Nó thì suýt nữa ngã nhào còn cái xô thì ngã lăn lóc ra sàn, nước từ trong xô đổ cả ra sàn nhà.
- CẨN THẬN!!!!!
Có ai đó hét lên. Nhưng không kịp nữa rồi. Nó đã đẵm trúng cái gì đó, vật nó đẵm trúng rất mềm, nhẹ và trơn…Nó sẽ ngã ngửa ra đằng sau mất…Và quả đúng là ý trời! Quỳnh Băng bị ngã ngửa ra đằng sau. Nó nhắm thật chặt mắt lại để chịu trận…Nhưng sao lạ thế này…nó chả nghe đau gì cả…hay là tại vì nó đã bất tỉnh nhân sự trước khi đầu đập xuống sàn rồi nên không thấy đau…Không phải! Rõ ràng là nó vẫn còn nghe thấy rất rõ một loạt âm thanh nhốn nháo xung quanh mà. Và quan trọng hơn nó nghe thấy chất giọng có chút phẫn nộ, có chút lo lắng, có chút sợ hãi…Chất giọng này nghe thật mơ hồ, vừa lạ lại vừa quen…
- Quỳnh Băng! Quỳnh Băng! Mèo Lười! Dậy đi!
““Mèo Lười!!!” Tên nào dám gọi ta là Mèo Lười”, nghĩ thế, Quỳnh Băng mở bừng đôi mắt ra. Lúc này nó mới nhận ra rằng từ nãy giờ nó đang nằm trên người…GIA HUYYYYY!!!!!!!!!!! Như vậy có nghĩa là người chịu trận thay cho nó là tên Cải Bắp này. Luống cuống nó vội đứng lên nhưng vì hoảng quá nên nó chận tay vào bụng của cậu chàng.
- Á!- Gia Huy kêu khẽ.
Quỳnh Băng vội đứng lên và giờ nó mới thấy lối hành lang lớp A1, lớp của Gia Huy chật kín người cứ như kiến bu đồ ăn vậy.
- Cậu có sao không?- Việt Hoàng vội hỏi nó.
- Không sao!- Quỳnh Băng lắc đầu rồi vội quay về phía Gia Huy.- Cậu có sao không? Có bị đau chỗ nào không? Trầy tróc gì không?- Nó hỏi dồn.
Thái độ của Quỳnh Băng như thế khiến cho hai kẻ đứng gần nó có tâm trạng hoàn toàn đối lập nhau. Một kẻ thì hạnh phúc trong lòng lắm còn một kẻ thì… (ko nói, pà kon cũng hỉu rùi đấy)
- Không sao!
- Cậu chạy kiểu gì thế hả?
Một





ThichDocTruyen.Yn.Lt












«‹345›»











ThichDocTruyen.Yn.Lt




giọng nữ cao vút vang lên đã hỏi hộ Gia Huy câu mà cậu muốn hỏi Quỳnh Băng.
- Ai bảo cậu rượt tớ?
- Thế mắt mũi cậu để đâu mà không nhìn đường.
Cô nàng câm như hến không nói được câu nào.
- Không sao thì tốt rồi.
Một câu duy nhất! Nói xong, Gia Huy cho tay vào túi quần và đi thẳng vào lớp. Quỳnh Băng đưa mắt nhìn theo cậu mà trong lòng dâng lên biết bao nhiêu là cảm xúc. Ngọt ngào. Hạnh phúc. Buồn. Đau lòng…
- Cậu thật là… – Việt Hoàng khẽ lắc đầu.- Con gái phải đi đứng cẩn thận chứ! Cậu có bị đau chỗ nào không?
- Không!- Quỳnh Băng đáp yểu xìu.- Thôi tớ về lớp đây!
Thanh đứng lặng im từ nãy giờ. Cô nàng quan sát thái độ của nhỏ bạn thân và nhận ra rằng nhỏ đã sa vào lưới tình mất rồi. Giang và Hương cũng đã mang máng nhận ra điều này ở trong căn- tin trường hôm qua nhưng chả có ai dám chắc chắn về việc này cả. Vì Quỳnh Băng là chúa ghét những tên con trai vô tâm vô tình, lạnh lùng, kiêu căng. Thế mà giờ…Thanh phân vân không biết trong trường hợp của nó có nên dùng câu “ghét của nào trời trao của nấy” không nhỉ? À! Mà cũng phải kể đến thái độ của Warm prince nữa chứ! Chẳng lẽ là…OH…NOOOOOOOO!!!!!!!!!!! Vậy ra phỏng đoán của Hương về tam giác tình yêu là hoàn toàn chính xác sao?! Thanh mơ màng nhớ lại đoạn đối thoại giữa Thanh, Hương và Giang trong căn- tin trưa hôm qua…
“- Bà nghĩ xem Băng vốn rất ghét những đứa con trai kiểu như thế, sao hôm nay nó lại qua chỗ Gia Huy ngồi thế?- Giang chẹp miệng.
- Thì chắc hai người đó làm chung chỗ làm thêm nên nó qua xã giao thôi.- Nhai đồ ăn trong miệng, Thanh nói.
- Chưa hẳn đâu!- Hương lắc đầu.
- Bà nói thế là sao?- Thanh quay lại hỏi.
- Tui nghi là…Băng nhà ta bị trúng tiếng sét ái tình rùi.- Hương hơi nheo mắt lại kiểu thám tử.
- Sao lại thế?- Hai cái miệng còn lại đồng thành.
- Nhỏ thui!- Hương vội đưa tay lên che miêng.
- Không thể nào!
- Băng rất ghét loại con trai đó.
- Đúng! Ngồi trong lớp Băng không ngừng nguyền rủa hắn.
- Mỗi lần nhìn thấy hắn là mắt Băng lập tức bắn rocket liền.
- (*^%#@()&&^%#$#%&*((0)
- *%#@#%^&%%&*(*^$%#@@@!$%^&*
- …
- …
Cứ thế, Thanh và Giang mỗi người một câu khiếu cho Hương đau hết cả đầu.
- Tóm lại là không thể nào có chuyện “ghét của nào trời trao của nấy” giữa Quỳnh Băng và cái tên Ice prince đó được.- Giang khẳng định một câu.
- Cái gì mà “ghét của nào trời trao của nấy”- Hương cốc vào đầu Giang.
- Này!- Giang hét lên.
- Sorry!- Hương cười hiền.- Ý tôi là không phải kiểu ghét của nào trời trao của nấy đâu.
- Thế là kiểu gì?- Thanh vội hỏi.
- Các cậu có nhớ hôm tụi mình tới chỗ làm của Băng cách đây khoảng hai hay ba tuần gì đó không? Cái hôm tụi mình gặp Gia Huy lần đầu đó.
- Nhớ! Hôm đó, tớ nói hắn sẽ là học sinh mới trường ta.
- Chính xác! Vậy các cậu thấy hắn hôm đó thế nào?
- Hiền lành!
- Vui vẻ!
- Dễ gần!
- Hòa đồng!
- Hay cười!
Thanh và Giang liệt kê một loạt đức tính tốt đẹp của Gia Huy
- Vậy các cậu không thấy việc thay đổi thái độ của hắn rất lạ sao?
- Uhm rất lạ!- Thanh gật gù.
- Uhm!…Ơ nhưng mà lòng dạ con người khó lường, ai biết trước được.
- Nhưng cái gì thì cũng có nguyên nhân của nó.- Hương nói gần như hét lên.
Nói đến đây thì cả ba đứa đã phải quay về phía bàn của Băng và Gia Huy vì lúc này xuất hiện thêm một hotboy nữa (ai cũng biết rùi đấy)
- Warm prince!- Cả ba cái miệng đồng thanh.
- Cậu ta làm gì ở đây?- Hương khẽ kêu lên.
- Ngốc quá!- Giang cốc vào đầu Hương một cái.- Cậu ta học cùng lớp với Gia Huy.
- Ai mà không biết! Hương sửng cồ.- Đau quá!- Cô nàng đưa tay lên suýt xoa trái ổi đầu.- Nhưng lí do cậu ta ở đây kia.
- Uhm…trông cậu ta có vẻ quen Quỳnh Băng.
- Làm sao Quỳnh Băng quen cậu ta?- Giang tò mò.- À! Phải rồi! Sáng hôm qua nó đi trễ, có khi nào là…
- Không biết được! Nhưng nhìn nghi quá.- Hương chẹp miệng.
- Nghi cái gì? Bà chỉ được cái vớ vẩn. Không phải chê Quỳnh Băng nhà mình nhưng nói thật, Quỳnh Băng khó lòng lọt vào mắt của Việt Hoàng.- Giang khẳng định một câu chắc nịch.
- Biết đâu

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Truyện Thiên Thần Đeo Mặt Nạ Full

“Cho tôi ngủ nhờ đêm nay thôi, 14/2 nên nhà nghỉ không còn phòng nữa”

Zalo với cô hàng xóm và cú lừa kinh hoàng đêm cuối tuần

Ác Quỷ bên em

Nửa đêm tỉnh giấc, hốt hoảng thấy hai bóng người đang ôm nhau