…Đang dần dìu Quỳnh Băng đứng lên, bất thần Hải Luân lại bị Quỳnh Băng đẩy ra phía sau, cậu bị ngã bổ nhào và choáng váng. Vội định thần lại, Hải Luân quay về phía sau…
…Tiếng chuông nhà thờ đâu đó vang lên…
…Vũng máu tươi bao quanh Quỳnh Băng khiến Hải Luân chao đảo thêm lần nữa. Cậu cố gắng đứng vững rồi chạy về phía nó. Ôm thân thể đang run rẩy của nó, nước mắt của cậu bắt đầu chảy ra.
- Quỳnh Băng! Sao em ngốc thế hả? Quỳnh Băng!
- Cải…Bắp…em…không…sao…mà… – Quỳnh Băng thở dốc.
- Uhm! Em nhất định không sao! Em nhất định sẽ sống.
Nói đoạn Hải Luân vội ôm chặt Quỳnh Băng vào lòng. Cậu sợ, cậu sợ nếu cậu buông tay, nó sẽ rời xa cậu. Mãi mãi! Mặc kệ máu của nó nhuộn đỏ đôi bàn tay của cậu và đang bám đầy trên gương anh tú của cậu, cậu vẫn ôm chặt nó.
- Tất cả đứng im!
Sau câu nói đó, một loạt cảnh sát xông vào và đi theo họ là Việt Hoàng, Thanh San. Vừa nhìn thấy cảnh tưởng trước mắt, cả hai vội vàng chạy về phía Hải Luân.
- Hải…Luân…tụi…mình…thoát rồi…phải không?- Quỳnh Băng cố gắng nói và mỉm cười.
- Uhm!- Vừa trả lời, Hải Luân vừa mỉm cười.- Chúng ta thoát rồi.
- Chuyện gì thế này?- Việt Hoàng vội hỏi.- Cậu không biết cầm máu cho cô ấy à?!- Cậu hét lên với Hải Luân.
- Hay…quá…mà…Hải Luân…em buồn…buồn ngủ quá…em muốn…muốn ngủ…một tí…ức… – Sau câu nói yếu ớt ấy, Quỳnh Băng kêu lên.
Hải Luân nới lỏng vòng tay ra để Việt Hoàng có thể cầm máu cho Quỳnh Băng. Và gương mặt cậu hoang mang cực độ. Chưa bao giờ cậu hoang mang đến thế này cả. Một giọt nước mắt…không rất nhiều giọt nước mắt đang rơi trên gương mặt của cậu.
- Không…Quỳnh Băng…em không được ngủ. Nghe anh nói này, em không được ngủ. Em có nghe thấy không hả? Em không được ngủ.
- Mèo Lười…muốn ngủ…ức…
- Quỳnh Băng à! Cố lên! Cậu sẽ ổn mà!- Thanh San cầm chặt tay của Quỳnh Băng.
- Anh sẽ cho Mèo Lười ngủ nhưng không phải lúc này. Bây giờ em không được ngủ.
Dứt câu, Hải Luân quay về phía sau và hét toáng lên.
- Gọi xe cứu thương nhanh lên! Chết tiệt! Các ngươi đui cả rồi hay sao không thấy có người bị thương?
- Hải Luân…em…không chịu…được…được nữa…em…ngủ…đây…em…yêu… anh…
Chữ “anh” Quỳnh Băng nói thật nhỏ nhưng Hải Luân vẫn có thể nghe thấy được. Và vừa dứt câu, Quỳnh Băng cũng nhanh chóng hạ rèm mi xuống, mọi ý nghĩ trong nó đã tắt lịm.
- Quỳnh Băng à!
Việt Hoàng và Thanh San lặng người nhìn Hải Luân ôm chặt thân thể của Quỳnh Băng, đầu cậu gục hẳn vào ngực nó. Nước mắt của cậu cũng thi nhau chảy ra mỗi lúc một nhiều.
- Quỳnh Băng à…tại sao…tại sao em lại đỡ nhát chém đó cho anh chứ…tại sao em lại đỡ cho anh chứ? Quỳnh Băng à! Em tỉnh lại đi.
- Con người ta…vì yêu…họ có thể làm tất cả…kể cả hy sinh tính mạng để bảo vệ người họ yêu.- Thanh San khẽ lên tiếng, chất giọng của cô cũng đã vỡ òa.
- Nhanh…lên! Xe…xe cứu…
Cả Cát Nguyên và Xoan Đào vội chạy vào thông báo nhưng họ đã lặng đi khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt…Đâu đó…tiếng chuông nhà thờ vẫn tiếp tục ngân lên. Phải chăng…vì là đêm chúa nên Người muốn có đồ hiến tế? Nếu quá như vậy, Người thật quá tàn nhẫn…
*** The End ***
NGOẠI TRUYỆN I: Đóa hàm tiếu tình yêu.
Nở một nụ cười đầy ranh mãnh, Cát Nguyên (Sanyuan đấy pà kon) vứt tập hồ sơ vào trong chiếc ô- tô của mình.
- Havir! Mày hãy xem tao sẽ làm gì mày!
Đưa tay lên nới lỏng cà- vạt, Cát Nguyên thở ra một hơi đầy mệt mỏi cùng lúc đó, anh nhìn thấy chiếc xe tay ga của Hải Luân phóng vụt qua.
- Còn chưa đến giờ nghỉ trưa mà nó đi đâu thế này?!- Một nếp nhăn nhỏ xuất hiện trên trán Cát Nguyên. Không chần chừ lâu, anh ta vội vàng vào xe và bám theo chiếc tay ga của Hải Luân. Và chẳng mấy chốc, anh ta dừng xe đối diện với trường đại học Sài Gòn.
- Đới Thanh San! Lên Việt Hoàng!- Cát Nguyên nheo mày.- Còn cô nhóc kia là ai?
Và tất cả những gì đã xảy ra giữa bốn người bọn họ, Cát Nguyên đã chứng kiến từ đầu đến cuối, không sót bất kỳ một chi tiết nào cả. Khi Hải Luân vừa đuổi theo cô gái kia, anh ta cũng đã vội vàng bám theo. Giữ khoảng cách anh toàn, anh ta đã theo dõi được cảnh tình tứ của cậu em cũng cha khác mẹ với mình.
“Tách”, một tấm ảnh thật đẹp và tình tứ ngay giữa đường của Hải Luân được Cát Nguyên chụp lại. Nở một nụ cười đầy đắc ý, anh ta cua xe đi…
“Giờ về công ty thì sẽ bị bà ta quản lý chi bằng mình đi làm vài việc thú vị thì hơn” nghĩ thế, Cát Nguyên lái xe vào một con đường khác rồi anh rút điện thoại ra.
- Alô! Mày điều tra cô gái có tên là Quỳnh Băng sinh viên năm nhất của trường Sài Gòn cho tao. Cuối giờ chiều nay, ta muốn có tất cả thông tin có liên quan đển cô gái đó.
Dứt câu, Cát Ngyên tắt điện thoại rồi lại gọi cuộc khác.
- Alô! Nhất Cường phải không?…Tôi có một vài thông tin thú vị dành cho cậu đây…Tin rất béo bở! Thế nào? Vậy thì gặp cậu ở chỗ cũ.
Chẳng mấy chốc, Cát Nguyên đã dừng xe ở trước nhà hàng Thiên niên kỷ ở quận 1(chế đấy pà kon, mọi người đừng có đi tìm nha)…
…Đưa chiếc điện thoại đã mở sẵn hình cho Nhất Cường, một tay phóng viên xem, Cát Nguyên hơi nhếch môi lên.
- Sao bức ảnh này đáng giá không?
- Wow! Cảnh ôm ấp ngay giữa phố à?- Chất giọng của Nhật Cường đầy thích thú. Thú vị đấy! Nhưng cô gái này là ai?
- Nếu tôi đã biết thì tôi chả tìm tới cậu.
- Cậu làm khó tôi quá!- Nhật Cương bật cười.- Ít nhất cậu cũng phải cho tôi biết tên của cô em này chứ.
- Quỳnh Băng!- Cát Nguyên trả lời ngắn gọn.
- Cái tên đẹp đấy! Được rồi! Tôi sẽ giúp cậu…nhưng… – Nhật Cường đưa tay ra hiệu.
- Yên tâm!- Cát Nguyên cười khẩy một tiếng.- Làm cho tốt việc của cậu đi. Tôi sẽ không để cậu chịu thiệt đâu.
- Ái!
Kèm theo tiếng kêu thất thanh ấy là chiếc áo sơ- mi của Cát Nguyên bị vấy bẩn, nước xào màu đỏ vấy bẩn một bên chiếc sơ- mi của anh ta. Và tiếp theo là “xoảng”
- Xin lỗi quý khách! Thành thật xin lỗi!
Cát Nguyên quay lại định cho người phục vụ một trận tơi bời. Nhưng cái ý định ấy của anh ngay lập tức bị dập tắt khi nhìn thấy dáng vẻ cuống quýt và đầy sợ hãi của một cô gái trẻ.
- Xin lỗi quý khách! Nữ phục vụ vẫn rối rít xin lỗi.
- Di với chả đứng!- Nhất Cương buông một câu.
- Không có gì đâu!
- Thành thật xin lỗi quý khách!
- Có chuyện gì thế?
Chất giọng ấy vừa cất lên, gương mặt của nữ nhân viên phục vụ trắng bệch không còn một giọt máu.
- Xoan Đào! Tại sao lại thế này?
- Xin lỗi ông chủ!
Ông chủ nhà hàng vội quay đầu lại.
- Tôi thành thật xin lỗi! Cô gái này vừa mới vào làm. Chân tay lóng ngóng! Mong anh bỏ quá cho.
- Không có gì đâu!
- Cảm ơn anh!
Dứt câu, ông chủ quay về phía Xoan Đào và khẽ lắc đầu rồi sau đó ông bỏ đi thẳng. Xoan Đào khẽ thở ra và cô chậm rãi ngồi xuống nhặt những mảnh vỡ thủy tinh lên. Cát Nguyên cũng chậm rãi ngồi xuống nhặt những mảnh vỡ thủy tinh bỏ vào khay và trong anh ta len lõi một cảm xúc thật kỳ