Truyện Màu Nắng Màu Mưa Full - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Truyện Màu Nắng Màu Mưa Full (xem 3116)

Truyện Màu Nắng Màu Mưa Full

lạ.
- Không sao đâu! Tôi tự thu dọn được.- Xoan Đào vội ngăn Cát Nguyên lại.- Anh không cần phải làm thế đâu.
- Dù sao cũng lỡ rồi để tôi thu dọn giúp cô.
- Cảm ơn!
Vừa nói, Xoan Đào nhìn Cát Nguyên với đôi mắt đầy cảm kích. Đây là lần đầu tiên có người nhìn anh ta với đôi mắt như thế mà người đó lại là một cô gái trẻ. Tim anh ta bỗng tăng nhịp một cách kỳ lạ.
- Không có gì!
Vừa thu dọn cùng với Xoan Đào, Cát Nguyên vừa nhìn ngắm thật kỹ gương mặt của cô gái ấy. Một gương mặt thanh tú khiến cho người đối diện có cảm giác cô gái ấy thật yếu đuối và cần được ai đó bảo vệ chở che…
- Cảm ơn anh!- Vừa nói, Xoan Đào vừa đứng lên và mỉm cười.
- Tôi đã nói là không có gì rồi mà!- Cát Nguyên đứng lên và mỉm cười đáp trả.
Và khi Xoan Đào cất bước quay đi, Cát Nguyên thẩn thờ nhìn theo như kẻ mất hồn. Phải một lúc lâu sau đó anh ta mới tỉnh ra là có người từ nãy giờ đang “theo dõi” anh ta. Anh ta vội quay trở lại bàn ăn.
- Cô gái đó xinh nhỉ?- Nhật Cường cười ranh mãnh.
- Đàn ông ai mà chả thích gái đẹp. Cũng giống như đàn bà ai mà không thích trai giàu.
- Cứ như những gì anh nói thì trên đời này chả có tình yêu.- Nhật Cường ngồi dựa ngửa ra sau.
Lời nói ấy của Nhật Cường khiến Cát Nguyên ngẩn người ra. Yêu ư? Không thể như thế được! Nhưng thật sự mà nói cô gái Xoan Dào này khiến anh cảm thấy xao xuyên vô cùng…
…Bữa ăn trưa của cả hai diễn ra trong bầu không khí im lặng. Không hẳn là Cát Nguyên và Nhật Cường không có gì để nói với nhau mà bởi mỗi người đang theo đuổi suy nghĩ riêng của mình. Đối với Nhật Cường, anh ta đang nghĩ cách làm sao để có thể kiếm được món hời lớn từ những gì mà Cát Nguyên cung cấp cho anh ta. Còn đối với Cát Nguyên, suy nghĩ của anh ta lúc này cũng thật là lạ, đó không phải là suy nghĩ làm sao để loại bỏ bà Ba và Hải Luân ra khỏi tập đoàn nữa, mà là những suy nghĩ thật khác và thật mới mẻ, cô gái ấy anh mới chỉ vừa gặp có một lần thôi nhưng cô đã tạo cho anh không ít ấn tượng. Vẻ bề ngoài có chút gì đó yếu đuối nhưng không hề dễ dàng bị đánh gục, thật giống với mẹ anh trước kia, một người phụ nữ dịu dàng nhưng cũng rất mạnh mẽ. Và rằng những suy nghĩ về cô gái ấy khiến cho anh cảm thấy thoải mái hẳn, bao nhiêu bực dọc, mệt mỏi đều tan biến cả…

- Cứ thế nhé!- Cát Nguyên nhếch môi lên.
- Được rồi! Anh yêu tâm!
Dứt câu, Nhật Cường bước đi thẳng về phía chiếc mô- tô của mình.
Cát Nguyên khẽ cười thành tiếng rồi tiến về phía chiếc ô- tô của mình, bật chợt Xoan Đào lọt vào nhãn giới anh ta. Anh ta mỉm cười thích thú và sải những bước dài về phía cô.
- Xoan Đào!
Xoan Đào vội quay lại khi nhìn thấy chàng thanh niên khi nãy cô va vào.
- Là anh?- Chất giọng của Xoan Đào đầy ngạc nhiên.- Sao anh lại biết tên tôi?
- Lúc nãy ông chủ có nói tên cô.
- Ồ! Thế anh gọi tôi có chuyện gì.
- À… – Cát Nguyên tỏ ra lúng túng.- Uhm…cái áo của tôi bị bẩn rồi.
Xoan Đào e dè nhìn vào phần dưới của chiếc áo sơ- mi mà Cát Nguyên đang mặc đã bị ố vàng.
- Vậy…?
- Là do cô nên nó mới bị như thế này.
- Thế…anh muốn sao?
- Tôi muốn cô giặt nó cho tôi!- Cát Nguyên đề nghị và trong lẩn khuất trọng giọng nói ấy có tiếng cười.
Xoan Đào khẽ thở ra.
- Vậy anh đưa áo đây, tôi sẽ đem về giạt rồi gửi trả anh.
- Giữa thanh thiên bạch nhật thế này cô bảo một thằng con trai cởi áo đưa cho cô, như thế có quá đáng không Xoan Đào?
- Hả?- Xoan Đào ngớ người ra.- Thế…bây giờ phải làm thế nào?
Cả hai im lặng lúc lâu.
- Như thế này, tôi sẽ đưa cô về nhà rồi cô tìm cho tôi cái áo nào đó còn cái áo này cô giữ lại giặt cho tôi.
- Uhm… – Xoan Đào nghĩ ngợi.- Có tiện không?
- Thế cô có cách nào hay hơn không?
Xoan Đào xịu mặt xuống lắc đầu.
- Tôi không nghĩ ra.
- Mà này, tôi có tên đàng hoàng nhé đứng có xưng hô trỗng với tôi.
- Thế à?- Xoan Đào ngẩng mặt lên nhìn Cát Nguyên, sự sợ hãi biến mất thay vào đó là sự thách thức.
- Tất nhiên! Con người ai mà chẳng có tên. Tôi là Cát Nguyên. Còn cô xem chừng đang là sinh viên.
- Năm ba.- Xoan Đào tiếp lời.
- Cô nhỏ hơn em gái tôi một tuổi. Vậy tính ra cô nhỏ hơn tôi bảy tuổi. Chúng ta xưng anh em cho tiện. Thế nào.
- Whatever!
- Thế khi nào em tan ca?
- Tôi…uhm…em tan ca rồi.
- Vậy bây giờ chúng ta đi!
Xoan Đào gật đầu rồi theo Cát Nguyên và bước lên xe…Suốt dọc đường đi, bầu không khí trong xe hoàn toàn im lặng, cả Cát Nguyên lẫn Xoan Đào không ai nói với ai câu nào cả. Tuy nhiên Cát Nguyên lại cảm thấy vui và thoải mái rất nhiều. Một niềm vui thật khó tả. Và anh ta cẩm thấy tâm hồn mình rạo rực tràn đầy sức sống…Sau hơn một tiếng, với sự chỉ dẫn của Xoan Đào, cả hai người cũng tới khu nhà trọ mà Xoan Đào trọ. Cả hai bước xuống xe và bước vào khu nhà trong sự nhạc nhiên của mọi người. Trong khi Xoan Đào tía tai đỏ mặt thì Cát Nguyên là thấy lòng rất vui.
- Đào! Bạn trai mày đó hả?
- Bảnh ghê nhà!
- Mày có bạn trai khi nào zẫy Đào? Phong độ thiệt đó!
- Hai người xứng đôi ngê nha!
Dừng chân ở một ngôi nhà nhỏ nằm khá biệt lập với các nhà trọ khác, Xoan Đào nhăn trán vì tiếng nhạc ầm ĩ bên trong.
- Nhạc! Nhạc! Lúc nào cũng nhạc!
- Có chuyện gì thế?- Cát Nguyên xoay về phía Xoan Đào.
- Không có chuyện gì đâu.
Nói đoạn Xoan Đào mở cửa ra. Và ngay lập tức tiếng nhạc ồn ào dội thẳng vào tai hai người.
- Nguyên Anh! Nguyên Anh! Tắt nhạc ngay!
Xoan Đào phải kêu hai ba lần thì cái tên con trai đang nhảy điên cuồng trong nhà mới chịu tắt nhạc.
- Ơ! Chị! Chị về hồi nào thế!
- Một tiếng rồi!- Xoan Đào gằng từng tiếng một.
- Khục!- Đứng bên cạnh, Cát Nguyên nén cười.
- Ủa sao hôm nay chị tan ca sớm thế?- Nguyên Anh nhăn trán vì cảm thấy có gì đó không ổn.- Vô lý! Sao lại thế?
- Mở nhạc to như thế ai vào nhà cũng không biết. Có ngày cướp nó vào cắt cổ mày đấy em à.
- Rock thì phải mở to nghe mới sướng chứ. Mà… – Nguyên Anh lúc này mới để ý đến người đứng cạnh Xoan Đào.- Ai thế? Bạn trai chị hả?
Xoan Đào thoáng đỏ mặt.
- Không! Là khách hàng của chị. Lúc nãy chị làm đổ đồ ăn vào người anh ấy.
- Trời ơi!- Vừa nói, Nguyên Anh vừa ngã vật ra giường.
- Chào em! Anh là Cát Nguyên! Sau này có khi sẽ đến nhờ chị em giặt áo dài dài.
Trong khi Cát Nguyên cười thật tươi, Xoan Đào mở căng mắt nhìn Cát Nguyên.
- Haiz! Chị ơi! Chị cẩn thận giúp emđi, cứ kiểu này em với chị chết đói mất.
- Nhiều chuyện quá! Em lấy giúp anh ấy một chiếc áo sơ- mi đi.
- Ok!
Dứt câu, Nguyên Anh mở tủ và lấy ra một chiếc áo sơ- mi màu xanh nhạt rồi đưa cho Xoan Đào.
- Áo này anh mặc có vừa không?- Xoan Đào quay sang hỏi Cát Nguyên.
- Không biết nữa! Để anh mặc thử đã. Nhà vệ sinh ở đâu.
- Ở kia!- Vừa nói, Xoan Đào vừa chỉ vào căn phòng nhỏ phía dưới gần cầu thang.
Nói đoạn Cát Nguyên cầm lấy chiếc áo và rảo bước vào trong.
Xoan Ddaonf tiếng về phía Nguyên Anh.
- Chị cảnh cáo lần cuối lần sau chị về mà còn nghe thấy em mở nhạc to như thế nữa là chết với chị.
- Biết rồi bà chị!- Nguyên Anh lè lưỡi.- À! Mà hồi nãy, chú Năm có gọi vào nói bệnh của ba trở nặng rồi.
- Ừ!- Xoan Đào thở dài.- Chị biết rồi! Chú Năm cũng đã gọi điện cho chị nên chị mới xin về sớm. Ngày mai chị sẽ lên trường xin nghĩ. Chị sẽ về q

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Xem tử vi ngày 18/03/2017 Thứ Bảy của 12 cung hoàng đạo

Bế giảng

Vì một câu nói của bạn mà chồng tát vợ cháy má

Trị Liệu Kí Ức

Vợ mất, tôi cưới vợ mới về chăm sóc con nhỏ, một lần về sớm thì rụng rời hiểu sao con không dám ngủ cùng bố