Truyện Màu Nắng Màu Mưa Full - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Truyện Màu Nắng Màu Mưa Full (xem 3149)

Truyện Màu Nắng Màu Mưa Full

m việc có vài ngày nên sai sót là không tránh khỏi phải không? Rút kinh nghiệm lần sau là ok rồi. Nhớ chỉnh sửa như lời anh nói.
- Vâng! Em biết rồi!- Xoan Đào gật đầu và mỉm cười.
Nụ cười tươi ấy của cô nhanh chóng hớp mất hồn của Cát Nguyên. Anh ngồi ngẩn ngơ nhìn cô. Trông anh lúc này chả khác nào tên ngốc cả…
…Nhận ra cái nhìn đầy chăm chú của Cát Nguyên, Xoan Đào lúng túng ngay, gương mặt cô lại đỏ lên. Một cách vội vã, cô đứng lên.
- Uhm…nếu không có việc gì nữa…em đi sửa lại bản báo cáo.
Xoan Đào vội bước đi.
- Khoan đã!
Cát Nguyên nhanh chóng giũ lấy tay cô. Anh mỉm cười, nụ cười thật dịu dàng.
- Trưa nay đi ăn trưa với anh nhé!
- Hả?- Xoan Đào bất ngờ.
- Quyết định thế nhé!
- Nhưng…
- Thôi! Em về phòng làm việc đi! Em chỉ có một tiếng để hoàn thành bản báo cáo thôi đấy.
- Một tiếng?
- Uhm!- Cát Nguyên gật đầu tỉnh bơ.- Chiều nay là phải giao lên Hội đồng Quản trị rồi.
Khẽ thở dài, Xoan Đào bước đi. Trong khi đó, Cát Nguyên vẫn đứng tại chỗ và anh không khỏi mỉm cười.
- Một cô gái đơn giản!
Còn Xoan Đào, sau khi ra khỏi phòng Phó tổng và đóng cửa lại. Cô xoay người dựa vào tường và thở ra. Một cách chậm rãi cô dưa tay lên giữ lấy ngực, nơi có con tim đang đập mạnh, đập mạnh từng nhịp yêu thương. Cô bỗng nhớ đến lời của một bài hát nào đó mà cô không nhớ rõ tên: “Trái tim đập mạnh! Người dấu yêu ơi! Em yêu anh! En đã yêu anh rồi! Mối tình đầu đẹp tươi!”
***
- Cậu nói thật chứ!- Thương ngạc nhiên nhìn Quỳnh Băng.
Quỳnh Băng chậm rãi gật đầu.
- Thật! Chủ nhật vừa rồi tớ đã quyết định chia tay với Hải Luân rồi.
- Sao lại thế? Tình cảm giữa hai người, tớ thấy có vẻ rất tốt mà.
- Tớ không muốn là người thứ ba!
- Nhưng Thanh San mới là người đến sau!
- Nhưng chả ai tin điều đó!
- Sao cậu lại mất niềm tin thế? Cậu sợ dư luận à.- Thương cười lạnh một tiếng.- Xem ra…tình yêu của cậu dành cho Hải Luân cũng chỉ dừng lại ở mức này.
Quỳnh Băng ngạc nhiên nhìn Thương. Nhưng rồi đôi mắt của nó cũng nhanh chóng trở lại bình thường.
- Tùy cậu nghĩ thế nào cũng được! Dù sao tớ và Hải Luân cũng chia tay rồi.
Thương thở dài quay lên. Cô thật không biết phải nói thêm điều gì để khiến cho Quỳnh Băng thay đổi suy nghĩ. Nói nhẹ có, kích bác cũng rồi. Nhưng xem ra chả có tác dụng gì với Quỳnh Băng cả. Cô khẽ liếc nhẹ sang nhìn Lâm. Anh đã nghe hết toàn bộ câu chuyện rồi. Và gương mặt bình thản kia chỉ là vẻ ngoài thôi. Chắc là anh vui lắm.

Bốn tiết học trôi qua chán ngắt. Quỳnh Băng nằm dài trên bàn và trong đầu không thôi nghĩ về những gì đã qua. Đã chia tay với Hải Luân rồi thế nhưng tâm trạng của Quỳnh Băng vẫn không thể nào khá lên được. Phải rồi! Làm sao mà khá lên được cơ chứ. Nó yêu Hải Luân nhiều lắm. Quyết định chia tay với Hải Luân của nó đã lấy của nó biết bao nhiêu là nước mắt rồi. Giờ thì nó chả còn nước mắt để khóc nữa. Giờ thì nó không có cơ hội để quay lại nữa. Muộn rồi! Nhưng…thật sự mà nói, nó không muốn mình trở thành kẻ thứ bao một chút nào cả. Nó không muốn! Chả có đứa con gái nào lại muốn mình trở thành kẻ thứ ba cả. Nó có lòng tự trọng của nó và nó muốn giữ lòng tự trọng ấy. Con người ta đôi khi vì lòng tự trọng mà đưa ra những quyết định thật xuẩn ngốc. Có thể, nó cũng thế! Nhưng hối hận thì không. Tình yêu nếu có người thứ ba xen vào thì sẽ không còn đẹp nữa. Và nên có một kẻ ra đi để cả tình yêu cũ lẫn tình yêu mới đẹp mãi và nguyên vẹn. Nó sẽ không hối hận về quyết định này. Bởi đó là lựa chọn đúng đắn nhất của nó.
- Quỳnh Băng này!- Vừa đi, Thương vừa quay sang hỏi Quỳnh Băng.- Nếu Hải Luân muốn quay lại thì cậu…có đồng ý không?
Gương mặt Quỳnh Băng thoáng buồn. Một ước muốn của Hải Luân trong tương lai. Liệu nó có còn cơ hội để quay lại không?
“Và khi mọi chuyện ổn thỏa, anh mong anh có thể làm lại từ đầu với em.”
Câu nói ấy của Hải Luân bất chợt vang lên trong đầu Quỳnh Băng. Nó mong muốn mọi giông tố sẽ nhanh chóng qua đi để trả lại cho nó và Hải Luân khung trời bình yên như trước kia. Nhưng…còn Thanh San thì sao? Nhớ đến Thanh San lòng nó không khỏi thắt lại, cô bạn thân mới quen của nó lại chính là vị hôn thê của người nó yêu…
- À! Sao hôm nay không thấy San đi học nhỉ?- Thương lên tiếng hỏi.
- Ừ!- Quỳnh Băng nhăn trán.- Sao hôm nay cậu ấy không đi học thế nhỉ?
- Quỳnh Băng!
Chất giọng nam trầm quen thuộc gọi tên Quỳnh Băng lôi nó ra khỏi dòng suy nghĩ miên man.
- A! Anh trai tớ!
Nhìn thấy Hoàng Chương đưa mắt nhìn Thương. Quỳnh Băng khẽ mỉm cười. Cô vội kéo cô bạn lại cùng.
- Hôm nay anh tới đúng giờ ghê ta!
- Anh trai em mà!- Hoàng Chương cười.- Thế Thương về bằng gì?
- Em về bằng xe buýt!- Vừa nói, Thương vừa nhìn về phía trạm xe.
- Xe vẫn chưa tới!- Quỳnh Băng khẽ lắc đầu.- Thoi! Hay là anh chở Thương về đi.
- Hả?- Cả Hoàng Chương lẫn Thương cùng đồng thanh.
- Hả cái gì mà hả? Em nói anh chở Thương về. Chứ ở đây chờ xe buýt biết tớ khi nào mới có xe.
- Thế cậu về bằng gì?- Thương quay sang hỏi Quỳnh Băng.
- Tớ à? Tớ đi bằng niềm tin!- Quỳnh Băng cười thật tươi.- Nhà cũng gần mà. Đi hơn nửa tiếng là tới. Vậy nhé!
Nói đoạn Quỳnh Băng đi thẳng mặc kệ Hoàng Chương đang lúng ta lúng túng còn Thương thì không biết nên xử sự thế nào cho phải.
- Cái con nhỏ này!- Hoàng Chương lầm bầm rồi quay về phía Thương.- Lâu lâu Quỳnh Băng nó dở chứng thế đấy.- Anh cố cười thật tươi.
- Cậu ấy cũng thật là…thôi anh về đi! Xe buýt cũng gần tới rồi. Em chờ được mà.
- Đã trót rồi thì để anh chở em về luôn đi.
- Như thế có phiền anh không?- Thương cười gượng.
- Có gì đâu mà phiền! Đừng khách sáo! Em lên đi! Anh chở em về. Trưa nắng thế này đứng lâu không tốt đâu.
- Dạ vâng!
Hơi lưỡng lự đôi chút, Thương cũng ngồi lên xe để Hoàng Chương chở về.

Vừa đi, Quỳnh Băng vừa cười nghiên cười ngã về chiến tích mình được lập được. Nó chắn chắn trăm phần trăm rằng ông anh yêu dấu của nó rất biết ơn nó về cái vụ này. Ôi! Cơ hội tốt thế mà anh nó không nắm bắt thì thật đúng là uổng cho cái đầu thông minh ấy quá. Hít vào thở ra một cách nhịp nhàng, Quỳnh Băng rảo bước thật nhanh về phía cổng nhà. Và loỵ vào nhãn giới của nó lúc này là một chiếc Atila màu trắng. Nó nhăn trán lại gần hơn nữa. Vóc dáng quen thuộc ẩn hiện trước cổng nhà nó.
- Thanh San!- Quỳnh Băng ngạc nhiên.
Thanh San vội quay về phía nó. Cô nở một nụ cười thật tươi.
- Cậu tới lâu chưa?- Vừa mở khóa, Quỳnh Băng vừa hỏi.
- Mình cũng mới tới thôi!
- Uhm! Cậu vào đi!
Nói đoạn Quỳnh Băng mở cổng. Thanh San chậm rãi dắt xe vào.
- Cậu vào nhà đi!
- Thôi được rồi! Tớ ngồi ngoài này.- Vừa nói, Thanh San vừa tiến về phía ghế đá dưới tán cây đuôi công.
- Vậy…chờ tớ chút!
Nói đoạn Quỳnh Băng vào nhà và một lúc sau nó trở ra với ha ly nước trên tay.
- Sau hôm nay cậu không đi học thế?- Vừa hỏi, Quỳnh Băng vừa đặt ly nước xuống bàn và ngồi cạnh Thanh San.
- Tớ có việc nên nghỉ!
Nhấp một ít nước, Thanh San quay về phía Quỳnh Băng.
- Cậu chia tay với Hải Luân? Sao thế?
Quỳnh Băng ngạc nhiên nhìn Thanh San. Nhưng rồi gương mặt đó rũ xuống.
- Hải Luân nói cho cậu biết à?
- Uhm!- Thanh San gật đầu.
- Vậy..anh ấy bảo cậu tới đây à? Để khuyên tớ?
- Tớ tự tớ

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Sự thật đáng ngại đằng sau người bạn thân giàu sang mà vẫn ế của tôi

Anh, em sai rồi

Con trai bảo vệ bố ngoại tình và bài học đánh thức sự ích kỷ bồng bột của người lớn

Sau đêm tân hôn, mẹ chồng đã hùng hổ dắt con dâu trả về ‘nơi sản xuất’

Đừng Yêu Ai Nếu Trái Tim Chưa Đủ Sẵn Sàng!