Truyện Em Nợ Anh - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Old school Swatch Watches

Truyện Em Nợ Anh (xem 2462)

Truyện Em Nợ Anh

rồi đi theo sau.
Vừa đến phòng khách, chính xác là vừa đến bậc cuối cùng của cầu thang là Di đã bị An chạy đến siết chặt tay và lôi đi như lần mà Ely bị lôi trong trường. Nhưng lần này An có vẻ rất giận dữ. Ném nó xuống chiếc ghế sofa, An khuôn mặt đỏ bừng nhìn nó. Mọi người trong nhà nó định chạy đến hỏi thăm nhưng đã bị nó ngăn lại, cho lui xuống hết. Giờ đây trong căn phòng khách rộng rãi chỉ còn 5 cô gái xinh đẹp, 5 cô gái là những người bạn thân với nhau.
-Nói đi, chuyện gì đã xảy ra? – An hỏi nó như hỏi cung.
-An à…-N.Anh tuy tức giận nhưng cũng nhận thấy An đang nổi điên thật sự liền kéo kéo tay An.
-Nói đi, chuyện gì đã xảy ra, sao cậu lại đối xử với Thiên như vậy, nói đi…. – An thực sự rất tức giận, hàng lệ chảy ra khi nhắc đến chữ “Thiên”.
-….
-Cậu nói mình nghe đi. – Oanh nãy giờ im lặng cũng lên tiếng, cô bạn luôn là người cuối cùng.
-…
-Cậu có xem chúng mình là bạn của cậu không Di? – Oanh nắm chặt tay nó, quỳ xuống ghế sofa, ngước mắt lên nhìn nó. – Cậu biết không, nước mắt cậu đang chảy kìa.
Ely, N.Anh, An cũng giật mình sau câu nói của An. Thái Di – nó không động đậy, nó chỉ nhắm mắt lại, nước mắt nó cứ rơi. Lần đầu tiên sau hai năm, lần đầu tiên nó khóc trước mặt mọi người.
-Mình xem các cậu là bạn, trong lòng mình các cậu rất quan trọng. – Nước mắt vẫn rơi, đôi mắt vẫn nhắm nó lên tiếng.
-Cậu sao lại đối xử với Thiên như vậy? Cậu xem bọn mình là bạn vậy cậu xem Thiên là gì? Cậu xem bọn mình là bạn thì hãy nói cho bọn mình nghe chuyện gì đã xảy ra? – N.Anh cũng lên tiếng, nhưng giọng điệu không giận dữ.
Nhắc đến cái tên “Thiên” nó liền mở mắt ra, nhưng không nhìn ai cả, nó chỉ nói:
-Thiên là người mình yêu. Và tớ làm vậy cũng chỉ vì tớ phải xa Thiên, tớ làm vậy cũng chỉ vì tớ, gia tộc tớ đã nợ Thiên quá nhiều.
-Cậu nợ Thiên cái gì? Gia tộc cậu nợ Thiên cái gì? Cậu trả nợ bằng cách quen Thiên, chấp nhận Thiên, yêu Thiên để Thiên yêu cậu, rồi cậu chia tay Thiên hả, cậu có biết Thiên, Thiên….- An lên tiếng trách móc, nước mắt lại lăn trên khuôn mặt thanh tú.
-Thiên thế nào? – Ely nhận thấy nó như bất động liền hỏi.
Oanh liền siết chặt tay nó, dịu dàng:
-Thiên đang rất đau, đau đến chết đi sống lại, đau như bị dao đâm vào cơ thể. Cậu không chút động lòng?
Nó liền nhìn Oanh, khuôn mặt đầy nước mắt. Phải nó đã làm Thiên đau…. Một tuần trước nó đã chia tay cậu, chia tay với cậu trong buổi hẹn hò, chia tay với cậu tại nơi nó nói thích cậu, chia tay với cậu cũng chỉ vì cái xấp tài liệu đó. Và hôm nay nó khiến cậu phải đau, bản thân nó cũng đau.
-Tớ cũng đau, đau lắm chứ, tớ nợ Thiên rất nhiều. Thiên giúp tớ thoát khỏi hình bóng của người tớ yêu đã mất từ 2 năm trước. Thiên giúp tớ tìm lại nụ cười. Thiên cứu tớ thoát khỏi chậu hoa rơi từ trên cao xuống, Thiên quan tâm tớ, Thiên yêu thương tớ,…Thiên làm rất nhiều việc vì tớ, tớ nợ Thiên. Cha mẹ tớ cũng nợ cha mẹ Thiên. Cha mẹ tớ yêu nhau nhưng không được đến với nhau, cha tớ lúc trước không phải ông chủ Kim, mẹ tớ là đại tiểu thư nhà họ Lâm. Hai người yêu nhau rồi sinh ra tớ và Cao Văn nhưng họ không thể lấy nhau. Một lần cha mẹ Thiên là bạn thân của mẹ tớ và cha tớ đã giúp đỡ hai người gặp nhau, bỏ trốn nhưng cái kết cục là họ bị tai nạn giao thông, mẹ tớ thì lâm bệnh mà qua đời, cha tớ thì thất vọng, dẫn em tớ qua Đức xây dựng cơ nghiệp. Thiên thì phải sống với cha nuôi, mẹ nuôi nhưng họ có thương yêu gì Thiên đâu. Tớ nợ Thiên, cha mẹ tớ cũng nợ Thiên. Tớ lại càng không thể ở bên Thiên….
-Cậu…

-Tiểu thư…
-Cậu đã nợ Thiên nhiều thế thì phải ở bên Thiên để trả nợ chứ, phải làm Thiên hạnh phúc chứ? – N.Anh lên tiếng.
-Tớ không thể, tớ ở cạnh sẽ làm cậu ấy đau thêm thôi. – Nó lắc đầu.
-Tại sao? – Oanh hỏi.
-Vì cô ấy bị viêm giác mạt.
Cả đám người quay lại nhìn hình bóng cao ráo đang tiến lại gần.
-Nhật Quang, cậu biết Di? – N.Anh lên tiếng khi phát hiện ra đó là Nhật Quang.
-Không những biết, tôi còn rất yêu Di. – Quang tiến lại gần Di rồi nắm tay nó.
Bỏ mặt Quang, An hỏi tiếp Di.
-Cậu chỉ viêm giác mạt thôi mà, cậu vẫn có thể yêu Thiên, có thể bên Thiên.
-Vậy là khi tớ không còn nhìn thấy gì nữa, tớ vẫn ở bên Thiên và trở thành gánh nặng của Thiên? – Nó nhìn thẳng vào đôi mắt của An.
-Ơ….
-Thiên sẽ đau nhưng rồi cũng sẽ quên tớ, Thiên hòa đồng, hay cười và giống như trẻ con vậy, Thiên sẽ quên được tớ – một người không làm được gì cho cậu ấy cả.. Ngày mai tớ phải về Anh, tớ đã xin phép ông rồi. – Nó chậm rãi nói. Quang ngồi bên cũng chỉ cười, anh dường như đã biết trước chuyện gì sẽ xảy ra.
-Nhật Quang, em cũng đã nói là em không yêu anh, anh hãy tha lỗi cho em, em cũng nợ anh, nợ anh một mạng người. – Nó nhìn Nhật Quang, khuôn mặt lạnh lùng nhưng đôi mắt mang một nỗi sầu rất lớn. – À, mọi người đừng nói chuyện tớ bị viêm giác mạc với Thiên. – Giọng nói lạnh băng, đanh thép không phải là một lời cầu xin mà đó như thể là mệnh lệnh, là lựa chọn duy nhất cho những con người đang có mặt tại căn phòng.
Sự thật phơi bày

Công chúa nợ cả hai hoàng tử

Nàng sẽ trả nợ cho cả hai

Bằng cách hóa thành…

Hoa tuyết bay đi…

Như thể nàng chưa bao giờ tồn tại…

Ngắn ngủi…lạnh lùng…
Nói rồi nó quay đi, tay nắm chặt sợi dây chuyền có hình hoa tuyết mà có một ai đó đã tặng, bước đi về phía trước…vô định.
Anh nhìn thấy, anh cũng đau, đau khi người con gái mình yêu đang rỉ máu vì một chàng trai khác, à không nếu vì anh thì anh cũng sẽ đau mà. Anh chỉ nhìn thấy đôi vai nhỏ nhắn, cái lưng thẳng của nó đang rời xa anh. Lúc này anh chỉ biết nhìn nó và nghĩ ra được 4 từ: “Em thật cô độc”.
Các cô gái cũng cảm thấy, Ely cũng rơi nước mắt, đây cũng là lần đầu tiên nhỏ khóc trước mặt mọi người. An, N.Anh như không còn đứng vững khi thấy hình ảnh nó như vậy, tiểu thư lạnh lùng nhưng chưa bao giờ lại cô độc đến thế. Oanh chỉ biết im lặng, cố ngăn không cho nước mắt rơi. Các cô gái hiểu rằng: Công chúa tuyết đang chết.
————-Nhà Thiên, phòng Thiên————–
Ngôi nhà của Thiên trống hoắc không có một ai. Cũng phải thôi vốn dĩ từ trước chỉ có mình cậu ở đây. Cha mẹ nuôi đi làm và không quan tâm cậu, họ chỉ là trả nợ cho cha mẹ cậu thôi. Cậu vốn dĩ biết mình không phải con ruột của họ, chỉ là cha mẹ cậu đã làm quá nhiều việc tốt đến nỗi có quá nhiều người nợ…. Căn phòng sơn màu xanh đậm lãnh đạm. Có ai ngờ rằng căn phòng này là của Hoài Thiên – hoàng tử Mặt Trời, chàng trai luôn có nụ cười trên môi.
Sàn nhà lót gạch màu đen liền, vài chỗ loang lỗ nước, mền gối vẫn ngăn nắp, gọn gàng tựa hồ như chưa có ai chạm đến. Nếu không có thêm 3 người nữa ngoài chủ nhân căn phòng chắc nơi này sẽ không còn ánh sáng.
Cậu ngồi trên bệ cửa sổ bằng gỗ, mái tóc nâu ướt đẫm nước, khuôn mặt không còn sức sống, đôi mắt vô hồn nhìn về phía xa xăm. Đôi tay buông thõng. Cha mất, mẹ mất và giờ đây cậu sắp mất luôn cả người con gái cậu yêu thương. Nàng công chúa mà cậu mãi kiếm tìm, vị nữ thần mà cậu biết không thể nào với tới, cũng là một con nợ mà cậu không nỡ đòi.
-Thiên à, cậu bình tâm lại đi…- Một giọng nói với chất giọng thân quen, chất giọng của một con người điềm tĩnh, thông minh – Khánh.
-Sao hai cậu lại chia tay? Chia tay vào lúc nào? – Duy bình th

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Một cô nàng sống nội tâm

Tiết lộ 5 cung hoàng đạo may mắn nhất trong tuần này

Một đời một kiếp

Thất thần đêm tân hôn bóp vỡ túi độn ngực của vợ

Anh Có Sợ Em Không???