a Bách Hợp trắng. Nữ chủ nhân trước đây cũng là một phụ nữ xinh đẹp, trong sáng, rạng ngời như hoa Bách Hợp.
Nó bước vào, lập tức có hai hàng hầu nữ đứng thành hai bên, tất cả đều mặc đồng phục nữ hầu màu trắng. Khi thấy nó, họ lập tức cúi đầu:
-Chào tiểu thư.
Nó lướt qua, khuôn mặt lạnh lùng. Sau khi nó bước vào nhà, Cao Văn tiến đến, tươi cười:
-Chị đến chơi à? ^^
Nó mỉm cười lại, khác với vẻ lạnh lùng lúc nãy…
-Ừm, Cao Văn em hãy giao Lâm Phong cho chị, chị sẽ giải quyết chuyện này, nếu để ông biết Kim gia nhúng tay vào sẽ rắc rối.
Cao Văn như hiểu được điều gì, cậu cúi gầm mặt nói: “ông vẫn còn giận hả chị?”
Nó gật đầu, khuôn mặt xót thương. Nhưng rồi lấy lại nụ cười, nó bảo: “Em có muốn đến thăm Hoài Thiên không?”
Cao Văn tươi cười, tuy cậu ghét Hoài Thiên ngay từ lúc Thiên muốn cosplay đôi với Di, nhưng khi thấy chị cậu cười, chị cậu buồn, chị cậu lạnh giá cũng chỉ vì Thiên cậu mới vui vẻ.
-Vâng. Chị đợi em. Còn Lâm Phong, em sẽ cho người đưa hắn qua chỗ chị, tận tay giao cho Trần quản gia.
Nó gật đầu, cảm ơn cậu em trai đáng yêu.
———–172 – bệnh viện———
Cửa phòng mở…
-Cậu đến rồi à? – Thiên mỉm cười nhìn ra hai bóng người đang đứng ngoài cửa.
-Ừm – Nó tiến lại gần cậu, hỏi – Cậu sao rồi? đỡ hơn chưa?
Cậu mỉm cười vui vẻ vì được nó quan tâm. Trả lời lần lượt các câu hỏi của nó. Xong, cậu nhìn sang thấy Cao Văn đang đứng khoanh tay nhìn mình.
-Tôi thấy anh vẫn khỏe như trâu ấy nhỉ?
-Ừ, nhưng chưa chắc trâu khỏe bằng cậu.
Cả hai nhìn nhau, ánh mắt tóe lửa điện. Di tuy nhìn thấy nhưng chả thèm quan tâm, yên lặng nhìn hai chàng trai đấu mắt. Lát sau Ely bước vào phòng, nhìn thấy cảnh này, nhỏ dịu dàng hỏi.
-Hai người mỏi mắt chưa?
Cao Văn cúi đầu ngượng ngùng và đương nhiên cậu thua trước. Thiên nhìn nó, mỉm cười đắc thắng. Lập tức cậu nhận được một tia nhìn của Văn như thể nói:
(Anh cẩn thận đấy, lần sau đừng hòng.)
Cậu
cũng nhìn Văn, ánh mắt biết nói:
(Cậu nhóc cố lên!)
Cả hai lại tiếp tục, lúc này nó có hơi quan tâm, rốt cuộc nói nói:
-Không biết bảo vệ sức khỏe đôi mắt à?
Thiên và Văn lập tức “đình chiến”. Cao Văn hậm hực ngồi xuống ghế sofa gần giường bệnh. Khuôn mặt đỏ bừng có lẽ cậu nhóc còn tức lần thua mới nãy. Không khí lại quay trở về cái im lặng vốn có. Thiên nhìn nó mỉm cười rạng rỡ.
-Di này, lúc mình bị bắt cóc ấy, tên cầm đầu nói rằng mình là “người quan trọng” đối với cậu đấy ^^. Mình cảm thấy rất vui
Nó đang im lặng, nghe thấy cậu nói, bất giác nó hơi đỏ mặt, bối rối nó đáp nhưng không nhìn cậu:
-Vậy à.
-Ừm – Cậu khẳng định trên môi vẫn giữ nụ cười.
Nó không nói gì, cúi gầm mặt như che đi cái xấu hổ của mình:
-Xin lỗi
-?
-Chỉ vì liên quan đến tôi mà cậu bị liên lụy.
Cậu lắc đầu, dịu dàng nâng khuôn mặt nó lên:
-Tôi không sao, tôi chỉ sợ cậu sẽ bị nguy hiểm.
Nó thoáng ngượng ngùng, một chút thôi rồi nó lấy lại bình tĩnh. Nó dùng đôi mắt ấm áp nhìn cậu, dịu dàng cười với cậu. Hai người nhìn nhau mỉm cười, ánh sáng Mặt Trời soi rọi cả căn phòng, từng con gió nhẹ thoảng qua mang theo cả hương ịi của ngàn hoa cỏ. Trong mắt hai người đó dường như xung quanh không có gì…
Cậu nhóc Cao Văn và Ely thấy vậy, cả hai đều nhẹ nhàng bước ra ngoài. Tuy trong lòng có chút không vui nhưng cả hai người đều hiểu được rằng. Cô gái mà họ yêu quí nhất đang rất hạnh phúc…
————–1 tuần sau——————-
Thiên đã gần như bình phục hoàn toàn, cậu quay trở lại lớp học và lập tức vui vẻ vui đùa dù còn nhiều chỗ bị thương. Nó cũng đã xử lí xong việc Lâm Phong. Tuy Lâm Phong làm hại Thiên và An tuy nhiên việc âm mưu truất phế người thừa kế là một tội lớn. Lâm Phong bị gạch tên khỏi gia phả Lâm gia, tịch thu tài sản. Chi thứ 3 do Lâm Phong quản lí được thay thế người khác là con trai hắn Lâm Minh.
Lớp 1-1, khu cấp 3…………
-Chúc mừng cậu trở về ngôi nhà 1-1 thân thương Dương Hoài Thiên. – N.Anh lên tiếng. Lập tức cả lớp nam lẫn nữ hò reo vui mừng.
Thiên đứng trên bục giảng, cậu vui mừng khôn xiết khi mọi người quan tâm như vậy. Cậu mỉm cười làm nữ sinh ngây ngất. Nó cũng nhìn cậu, cười một cách kín đáo như chỉ để mình cậu thấy. Sau màn chào hỏi thắm thiết, cậu vui vẻ xách cặp đến bên ngồi cạnh nó. Nó thấy cậu vui như vậy, cũng vui lây. Lát sau như mhớ ra chuyện quan trọng nó nói:
-cậu, lát nữa đợi tôi nhé, tôi có chuyện muốn nói với cậu.
Thiên gật đầu…
-Ừm, tôi sẽ đợi vì tôi cũng có chuyện muốn nói với Di.
Cả hai nhìn nhau không biểu lộ cảm xúc gì nhưng hình như rất vui. Cả lớp học không ai không cảm nhận được niềm hạnh phúc dâng trào khi ngắm nhìn họ.
———café Tĩnh————-
Café Tĩnh là một trong hệ thống café của Williams, Thiên và Di sau khi ra về đã đến chỗ này. Đúng như tên của nó, im lặng, không ồn ào chút nào, trong quán là một màu nâu tối, chỉ có vài ngọn đèn màu, vài cây nến lung linh. Không nhạc rock ồn ào mà là những bản giao hưởng êm dịu. Café Tĩnh như tách biệt hoàn toàn với thành phố nhộn nhịp.
Nó và cậu ngồi ở một góc, cạnh bên là cánh cửa kính có thể nhìn thấy khung cảnh bên ngoài. Nó uống hồng trà, còn cậu uống Capuchino.
Cậu nói:
-Di có chuyện gì muốn nói với Thiên?
Nó bình tĩnh nhưng trong giọng nói có cái gì đó run run…
-Cậu còn đợi tôi không?
Thiên thoáng bất ngờ, nhưng rồi như chợt nhớ ra điều gì cậu vui vẻ.
-Còn, tôi vẫn còn đợi Di.
Nó thoáng ngại ngùng…
-Tôi……
Nó đang nói bỗng nhiên
-Hôm nay là ngày độc diễn thường niên của Café Tĩnh tôi xin mời một vị khác lên độc tấu một bản nhạc bằng nhạc cụ trong tiệm. – MC có chất giọng trầm ấm vang lên.
Nó sững người nhưng rồi chợt nhớ ra đây là ngày thường niên, bất cứ tiệm café nào nằm trong hệ thống café Tĩnh của công ty đều như vậy. Có lẽ chưa đến lúc chăng? Đang định nhìn Thiên thì…….
-Tôi chơi Piano nhưng muốn mời một người kéo Violin. – Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Nó quay người về phía sân khấu…Thiên đang đứng đó cùng với MC.
-Nhưng đây là độc diễn mà. – MC nhẹ nhàng
-Tôi muốn như vậy – Cậu kiên quyết.
-Không được đâu ạ, đây là lệnh của cấp trên, chúng tôi không dám trái ý – MC vội vàng giải thích. Ở phía dưới sân khấu cũng đã có tiến lao xao bàn tán. Tuy nhiên Thiên vẫn kiên quyết.
-Phá vỡ luật lệ một lần. – Nó bĩnh tĩnh đứng dậy và lên tiếng.
Mọi ánh mắt hướng vào nó, quản lí của Café Tĩnh nghe tiếng ồn ào đi ra liền thấy nó nói. Ông lập tức chạy đến và cung kính:
-Kính chào tiểu thư, tiểu thư cần gì ạ?
Mọi người trong Café Tĩnh sững sờ ngạc nhiên. “Tiểu thư” của tập đoàn Williams lẫy lừng, là người quản lí hệ thống công ty trên 20 nước phát triển và đang phát triển là một cô gái mặc đồng phục học sinh trung học.
Nó im lặng hồi lâu, nhìn tên quản lí rồi nhìn sang Thiên, cậu đang mỉm cười với nó. Nó cười đáp rồi nhìn quản lí đang cúi mình nó bảo:
-Tôi muốn kéo Violin và cậu ấy sẽ chơi Piano được chứ.
Quản lí gật đầu đáp
-Vâng, tiểu thư.
Nói xong ông nhìn về phía MC ra hiệu cho người đó bước xuống. Nó bước lên cầm đàn Violin lên, nhưng lập tức nó bị một bàn tay dịu dàng tháo kính, xõa mái tóc dài mượt đen tuyền xuống. Cả quán Café sững sờ, vì nó quá đẹp. Nó không phản ứng gì, coi như đây là chuyện bình thường, rồi nhìn cậu như có vẻ muốn nói: “Hãy bắt đầu”
Cậu gật đầu rồi ngồi xuống chiếc ghế dài đối di
Nó bước vào, lập tức có hai hàng hầu nữ đứng thành hai bên, tất cả đều mặc đồng phục nữ hầu màu trắng. Khi thấy nó, họ lập tức cúi đầu:
-Chào tiểu thư.
Nó lướt qua, khuôn mặt lạnh lùng. Sau khi nó bước vào nhà, Cao Văn tiến đến, tươi cười:
-Chị đến chơi à? ^^
Nó mỉm cười lại, khác với vẻ lạnh lùng lúc nãy…
-Ừm, Cao Văn em hãy giao Lâm Phong cho chị, chị sẽ giải quyết chuyện này, nếu để ông biết Kim gia nhúng tay vào sẽ rắc rối.
Cao Văn như hiểu được điều gì, cậu cúi gầm mặt nói: “ông vẫn còn giận hả chị?”
Nó gật đầu, khuôn mặt xót thương. Nhưng rồi lấy lại nụ cười, nó bảo: “Em có muốn đến thăm Hoài Thiên không?”
Cao Văn tươi cười, tuy cậu ghét Hoài Thiên ngay từ lúc Thiên muốn cosplay đôi với Di, nhưng khi thấy chị cậu cười, chị cậu buồn, chị cậu lạnh giá cũng chỉ vì Thiên cậu mới vui vẻ.
-Vâng. Chị đợi em. Còn Lâm Phong, em sẽ cho người đưa hắn qua chỗ chị, tận tay giao cho Trần quản gia.
Nó gật đầu, cảm ơn cậu em trai đáng yêu.
———–172 – bệnh viện———
Cửa phòng mở…
-Cậu đến rồi à? – Thiên mỉm cười nhìn ra hai bóng người đang đứng ngoài cửa.
-Ừm – Nó tiến lại gần cậu, hỏi – Cậu sao rồi? đỡ hơn chưa?
Cậu mỉm cười vui vẻ vì được nó quan tâm. Trả lời lần lượt các câu hỏi của nó. Xong, cậu nhìn sang thấy Cao Văn đang đứng khoanh tay nhìn mình.
-Tôi thấy anh vẫn khỏe như trâu ấy nhỉ?
-Ừ, nhưng chưa chắc trâu khỏe bằng cậu.
Cả hai nhìn nhau, ánh mắt tóe lửa điện. Di tuy nhìn thấy nhưng chả thèm quan tâm, yên lặng nhìn hai chàng trai đấu mắt. Lát sau Ely bước vào phòng, nhìn thấy cảnh này, nhỏ dịu dàng hỏi.
-Hai người mỏi mắt chưa?
Cao Văn cúi đầu ngượng ngùng và đương nhiên cậu thua trước. Thiên nhìn nó, mỉm cười đắc thắng. Lập tức cậu nhận được một tia nhìn của Văn như thể nói:
(Anh cẩn thận đấy, lần sau đừng hòng.)
Cậu
cũng nhìn Văn, ánh mắt biết nói:
(Cậu nhóc cố lên!)
Cả hai lại tiếp tục, lúc này nó có hơi quan tâm, rốt cuộc nói nói:
-Không biết bảo vệ sức khỏe đôi mắt à?
Thiên và Văn lập tức “đình chiến”. Cao Văn hậm hực ngồi xuống ghế sofa gần giường bệnh. Khuôn mặt đỏ bừng có lẽ cậu nhóc còn tức lần thua mới nãy. Không khí lại quay trở về cái im lặng vốn có. Thiên nhìn nó mỉm cười rạng rỡ.
-Di này, lúc mình bị bắt cóc ấy, tên cầm đầu nói rằng mình là “người quan trọng” đối với cậu đấy ^^. Mình cảm thấy rất vui
Nó đang im lặng, nghe thấy cậu nói, bất giác nó hơi đỏ mặt, bối rối nó đáp nhưng không nhìn cậu:
-Vậy à.
-Ừm – Cậu khẳng định trên môi vẫn giữ nụ cười.
Nó không nói gì, cúi gầm mặt như che đi cái xấu hổ của mình:
-Xin lỗi
-?
-Chỉ vì liên quan đến tôi mà cậu bị liên lụy.
Cậu lắc đầu, dịu dàng nâng khuôn mặt nó lên:
-Tôi không sao, tôi chỉ sợ cậu sẽ bị nguy hiểm.
Nó thoáng ngượng ngùng, một chút thôi rồi nó lấy lại bình tĩnh. Nó dùng đôi mắt ấm áp nhìn cậu, dịu dàng cười với cậu. Hai người nhìn nhau mỉm cười, ánh sáng Mặt Trời soi rọi cả căn phòng, từng con gió nhẹ thoảng qua mang theo cả hương ịi của ngàn hoa cỏ. Trong mắt hai người đó dường như xung quanh không có gì…
Cậu nhóc Cao Văn và Ely thấy vậy, cả hai đều nhẹ nhàng bước ra ngoài. Tuy trong lòng có chút không vui nhưng cả hai người đều hiểu được rằng. Cô gái mà họ yêu quí nhất đang rất hạnh phúc…
————–1 tuần sau——————-
Thiên đã gần như bình phục hoàn toàn, cậu quay trở lại lớp học và lập tức vui vẻ vui đùa dù còn nhiều chỗ bị thương. Nó cũng đã xử lí xong việc Lâm Phong. Tuy Lâm Phong làm hại Thiên và An tuy nhiên việc âm mưu truất phế người thừa kế là một tội lớn. Lâm Phong bị gạch tên khỏi gia phả Lâm gia, tịch thu tài sản. Chi thứ 3 do Lâm Phong quản lí được thay thế người khác là con trai hắn Lâm Minh.
Lớp 1-1, khu cấp 3…………
-Chúc mừng cậu trở về ngôi nhà 1-1 thân thương Dương Hoài Thiên. – N.Anh lên tiếng. Lập tức cả lớp nam lẫn nữ hò reo vui mừng.
Thiên đứng trên bục giảng, cậu vui mừng khôn xiết khi mọi người quan tâm như vậy. Cậu mỉm cười làm nữ sinh ngây ngất. Nó cũng nhìn cậu, cười một cách kín đáo như chỉ để mình cậu thấy. Sau màn chào hỏi thắm thiết, cậu vui vẻ xách cặp đến bên ngồi cạnh nó. Nó thấy cậu vui như vậy, cũng vui lây. Lát sau như mhớ ra chuyện quan trọng nó nói:
-cậu, lát nữa đợi tôi nhé, tôi có chuyện muốn nói với cậu.
Thiên gật đầu…
-Ừm, tôi sẽ đợi vì tôi cũng có chuyện muốn nói với Di.
Cả hai nhìn nhau không biểu lộ cảm xúc gì nhưng hình như rất vui. Cả lớp học không ai không cảm nhận được niềm hạnh phúc dâng trào khi ngắm nhìn họ.
———café Tĩnh————-
Café Tĩnh là một trong hệ thống café của Williams, Thiên và Di sau khi ra về đã đến chỗ này. Đúng như tên của nó, im lặng, không ồn ào chút nào, trong quán là một màu nâu tối, chỉ có vài ngọn đèn màu, vài cây nến lung linh. Không nhạc rock ồn ào mà là những bản giao hưởng êm dịu. Café Tĩnh như tách biệt hoàn toàn với thành phố nhộn nhịp.
Nó và cậu ngồi ở một góc, cạnh bên là cánh cửa kính có thể nhìn thấy khung cảnh bên ngoài. Nó uống hồng trà, còn cậu uống Capuchino.
Cậu nói:
-Di có chuyện gì muốn nói với Thiên?
Nó bình tĩnh nhưng trong giọng nói có cái gì đó run run…
-Cậu còn đợi tôi không?
Thiên thoáng bất ngờ, nhưng rồi như chợt nhớ ra điều gì cậu vui vẻ.
-Còn, tôi vẫn còn đợi Di.
Nó thoáng ngại ngùng…
-Tôi……
Nó đang nói bỗng nhiên
-Hôm nay là ngày độc diễn thường niên của Café Tĩnh tôi xin mời một vị khác lên độc tấu một bản nhạc bằng nhạc cụ trong tiệm. – MC có chất giọng trầm ấm vang lên.
Nó sững người nhưng rồi chợt nhớ ra đây là ngày thường niên, bất cứ tiệm café nào nằm trong hệ thống café Tĩnh của công ty đều như vậy. Có lẽ chưa đến lúc chăng? Đang định nhìn Thiên thì…….
-Tôi chơi Piano nhưng muốn mời một người kéo Violin. – Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Nó quay người về phía sân khấu…Thiên đang đứng đó cùng với MC.
-Nhưng đây là độc diễn mà. – MC nhẹ nhàng
-Tôi muốn như vậy – Cậu kiên quyết.
-Không được đâu ạ, đây là lệnh của cấp trên, chúng tôi không dám trái ý – MC vội vàng giải thích. Ở phía dưới sân khấu cũng đã có tiến lao xao bàn tán. Tuy nhiên Thiên vẫn kiên quyết.
-Phá vỡ luật lệ một lần. – Nó bĩnh tĩnh đứng dậy và lên tiếng.
Mọi ánh mắt hướng vào nó, quản lí của Café Tĩnh nghe tiếng ồn ào đi ra liền thấy nó nói. Ông lập tức chạy đến và cung kính:
-Kính chào tiểu thư, tiểu thư cần gì ạ?
Mọi người trong Café Tĩnh sững sờ ngạc nhiên. “Tiểu thư” của tập đoàn Williams lẫy lừng, là người quản lí hệ thống công ty trên 20 nước phát triển và đang phát triển là một cô gái mặc đồng phục học sinh trung học.
Nó im lặng hồi lâu, nhìn tên quản lí rồi nhìn sang Thiên, cậu đang mỉm cười với nó. Nó cười đáp rồi nhìn quản lí đang cúi mình nó bảo:
-Tôi muốn kéo Violin và cậu ấy sẽ chơi Piano được chứ.
Quản lí gật đầu đáp
-Vâng, tiểu thư.
Nói xong ông nhìn về phía MC ra hiệu cho người đó bước xuống. Nó bước lên cầm đàn Violin lên, nhưng lập tức nó bị một bàn tay dịu dàng tháo kính, xõa mái tóc dài mượt đen tuyền xuống. Cả quán Café sững sờ, vì nó quá đẹp. Nó không phản ứng gì, coi như đây là chuyện bình thường, rồi nhìn cậu như có vẻ muốn nói: “Hãy bắt đầu”
Cậu gật đầu rồi ngồi xuống chiếc ghế dài đối di