Trúc ra vẻ khóchịu
– Ah, hàng xóm của anh ýmà – Hoàng tủm tỉm
– Xí iiiiiiiiii- Trúcbĩu môi
Đúng lúc đó xe dừng ở 1bến, và có 1 ông lão đi lên, ông lão chắc phải 75- 76 gì đó, ông run run chốnggậy đi
lên và tìm chỗ cho mình, nhưng lúc này ko còn một chỗ trống nào hết.Trúc thấy vậy liền lễ phép
– Ông ơi, ông vào ngồichỗ của con nè- Con nhóc đứng dậy nhường chỗ cho ông lão
– Ơ, sao e lại….-Hoàng ngạc nhiên (thằng nhóc đã đi xe bus bao giờ đâu mà biết)
Ông lão đi về phía Trúc,nhìn con nhóc cười hiền từ “Cảm ơn con!” rồi ông lão quay ra phíaHoàng, cốc vào đầu Hoàng
– Cái thằng ranh này,thấy người già mà sao ko đứng dậy nhường chỗ, thanh niên trai tráng khỏe mạnhvậy mà ko biết ý tứ sao?
– Ơ, ông già này…
– Hỗn quá, tao đáng tuổiông nội mày đó thằng ranh này- Ông lấy gậy đập vào chân Hoàng
– Ối, đau quá!! Ông làmcái gì thế!! Nhường thì nhường ông làm gì dữ vậy??? – Hoàng nhăn nhó đứngdậy
Lũ nhóc con thấy ông lãođối xử thế thì bất bình lắm nhưng tụi nhóc thấy ông lão dữ quá nên đứa nào đứanấy im re. Trúc thì cười khúc khích… Ông lão tủm tỉm ngồi xuống chỗ củaHoàng, quay ra nhìn Trúc cười. Lũ nhóc kia thì ngồi rạt ra 1 bên ko dám ngồigần. Hoàng đứng đó nhìn ông lão và Trúc nói chuyện rôm rả thì bực bội lắm, vừatức vừa xấu hổ tự dưng bị mắng trước bao nhiêu người, trông thằng nhóc hậm hựcnhìn đến tội.
Xe đỗ lại ở bến nhàTrúc… con nhóc trước khi xuống còn vẫy tay cười tươi chào ông lão. Hoàng thìchỉ chờ có thế nó lao xuống xe như tên bắn. Thật là mất mặt 1 thiếu gia như nó.Nhìn mặt thằng nhóc bây giờ i như có bão.
– Ông già đó thật quáđáng, mắng anh trước bao nhiêu người thế này – Hoàng hùng hổ
– Anh mới là người vô ýđó, thấy người lớn tuổi lên thì phải nhường chỗ chứ đằng này cứ xí xớn với lũnhóc đó, ăn mắng là đúng rồi – Trúc khúc khích cười
– Em còn nói được àh,anh mà con gặp lại ông già đó nữa anh cho ông ta biết tay
– Nếu anh còn đi xe busthì còn gặp nữa đó, ông nói ông có việc nên hay đi chuyến xe này.
– Thật hả? – Mặt Hoàng táimét, nói ko nên lời
– Ùh thật, lúc nãy anhko nghe thấy ông nói thế sao? Tôi thấy ông dễ thương đó chứ, ông là bác sĩ vềhưu rồi đó. Trông phong thái rất đĩnh đạc, nhìn như giáo sư ý.
– Anh thấy ông già đónhư là trùm mafia thì có, hung dữ thí mồ đi – Hoàng phản bác ngay
– Đúng rồi, anh bị mấycon nhóc kia nịnh nọt cho mấy câu mà đã tít cả mắt vào, mật ngọt thì chết ruồithôi, những điều khó nghe mới là những điều nói thật đó…đúng là đồ…cà chớn- Trúc nguýt dài
– Nè, em có vẻ khó chịukhi anh nói chuyện với mấy cô bé đó sao? Hoàng hí hửng
– Ôi giời, anh nóichuyện với ai là quyền anh, tôi quan tâm làm gì, hơi đâu mà khó chịu – Trúcphùng mồm
– Thật sao?..Vậy mà anhcứ tưởng…- Hoàng ỉu xìu
– Tưởng cái gì…đồ ngốc- Trúc cốc đầu Hoàng 1 cái và…dzọt lẹ
– Ui da…e dám làm thếvới anh hả? Đứng lại mau con “gà tre” kia
– Lêu, tui đâu ngu, đứnglại để bị ăn cốc lại hả he he he. Về trước nha đồ ngốc – Trúc lè lưỡi trêuHoàng.
8h tối….
Tại một quán rất yêntĩnh….có 3 nhóc ngồi ở 1 góc, chỗ đó là tâm điểm của mọi sự chú ý. Nhân viênở đó mỗi lần đi qua đó thì đều tạo dáng e ấp. Tất nhiên…3 nhóc đó là Hoàng,Long và Hùng, cả 3 nhóc đều đẹp trai vô cùng…thôi thì mỗi người 1 vẻ 10 phânvẹn 10 vậy.hi hi hi
“”- Tiếng nức nở của Tuyết Mai từ trong máy ghi âm vọng ra. Khuôn mặt Long dầnbiến đổi sắc mặt, nó đang chuyển dần sang trạng thái đỏ, đôi mắt thằng nhóc ánhlên tia nhìn vô cùng giận dữ. Nó nắm chặt tay…môi nó bặm lại…(bây giờ mà aigậy sự với nó chắc lĩnh đủ)…
– Hóa ra là cô ta…kongờ cô ta lại độc ác đến thế…cô ta thật xảo quyệt…- Long giận dữ
– Công nhận, nhưng quantrọng là bây giờ phải làm thế nào cho cô ta nhận tội, nếu nói Tuyết Mai khai côta ra mà cô ta cứ chối rồi đổ hết cho Tuyết Mai thì cũng chẳng làm gì đc. -Hùng nói
– Phải đó – Hoàng gậtgù
– Chuyện đó thì tôi chưanghĩ ra…- Long trau mày
– Tôi có 1 ý kiến, mọingười xem thử xem có đc ko nhé! – Hùng lưỡng lự
– Nói đi, thử xem biếtđâu lại là ý hay – Hoàng khích lệ
– Thế này nhé, chúng tasẽ……sau đó……rồi tiếp đến là….- 3 thằng nhóc cúi xuống thì thào
– Hay đây, diệu kế -Long đồng tình
– Nhưng liệu có đc komày, tao sợ…
– Cái đấy thì còn phảitùy thuộc vào uy lực của mày… – Hùng tủm tỉm
– Thôi đc rồi, tao đồngý cứ thế nhé – Hoàng gật gù
– Ok – 2 thằng nhóc đồngthanh cười
1 tuần tiếptheo…
Mọi việc vẫn diễn ra êmả, Minh Hồng ko thấy động tĩnh gì thì có vẻ nhẹ nhõm lắm. Có lẽ kế hoạch của nóchưa bị bại lộ, Hoàng và Long chỉ phủ đầu để dọa những đứa yếu bóng vía, may mànó tỉnh táo. Nó bắt đầu lại bám lấy Long, nhưng Long tỏ thái độ liền
– Cô đừng có bám riếtlấy tôi như thế, cô ko biết là tôi rất bực mình sao?
– Em là vợ đính hôn củaanh, sao anh lại nói thế, suốt thời gian vừa rồi anh bỏ bê e để đi theo conTrúc, e ko nói gì anh thì thôi…- Minh Hồng phụng phịu
– Đó là do người lớn sắpđặt thôi, ko phải ý của tôi.
– Sao anh lại nói thế?Ba anh mà biết chuyện này thì…- Minh Hồng giả vờ nói lấp lửng
– Cô im đi…Cô đừng cómà mang ba ra dọa tôi…đồ lắm mồm- Long bực bội bỏ đi
– Anh Long…anh đứnglại đã…- Minh Hồng luýnh quýnh chạy theo
Minh Hồng vô cùng bựcbội, sau vụ việc đó, Long càng xa lánh nó hơn, trước đây Long chỉ lạnh nhạtnhưng vẫn ko phản đối việc nó suốt ngày làm phiền, nhưng nay mỗi lần thấy mặtnó là Long lảng tránh, thậm chí khó chịu với nó nữa. Nó vô cùng bực mình, nóthấy nó dang thua Trúc 1 lần nữa. Nó quyết định đi gặp Hoàng
– Tôi muốn nói chuyệnvới anh
– Có chuyện gì ko? -Hoàng lạnh lùng
– Có, chuyện về vợ chưacưới của anh đó
– Sao? Có vấn đề gìvậy?
– Anh hãy nói cô tatránh xa Long ra…Long là của tôi…Hoàng “hoàng tử” như anh lại đểvợ tương lai của mình cứ cặp kè với người khác sao? – Minh Hồng khíchtướng
– Cô đến chỉ để nói mấychuyện nhảm nhí thế thôi hả? – Hoàng tỉnh bơ làm Minh Hồng chưng hửng
– Nhảm nhí ư?
– Đúng!..Thứ nhất Trúcko phải là loại con gái đi giật bạn trai của người khác…Thứ 2 nếu cô sợ mấtLong thì cố mà giữ chặt, làm sao để người ta ko muốn rời xa cô chứ đừng cố đẩyngười khác ra xa khỏi bạn trai cô…Thứ 3 đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôimà nói xấu gì về Trúc
– Anh…đc lắm…lũ contrai các người điên hết rồi…có ngày anh sẽ phải ân hận đó..- Minh Hồng hétlên và bỏ đi
– Người ân hận là côđó…đồ quỉ cái…- Hoàng lẩm bẩm.
………………………………………
TuyếtMai đi đi lại lại trong phòng, nó cầm điện thoại lên rồi lại bỏ điện thoạixuống. Sau 1 hồi lưỡng lự nó quyết định bấm số cho Minh Hồng
–
– Tôi Tuyết Mai đây, tacó thể gặp nhau được ko?
–
– Chuyện gấp lắm…AnhHoàng biết chuyện tôi nhắn tin cho Trúc rồi…. – Tuyết Mai run rẩy
– – Minh Hồng hoảnghốt
– Chuyện dài dònglắm…Mình gặp nhau đi….Ở chỗ cũ nhá – Tuyết Mai nằn nì
–
…………………………………………��…………………………………………� ��…………….
30 phút sau, Minh Hồngphóng như bay đến quán Ciao, nó đến đã thấy Tuyết Mai ngồi chờ rồi. Con nhóchối hả ngồi vào chỗ đối diện, trông mặt mũi Tuyết Mai căng thẳng lắm.
– Cô nói đi, chuyện
– Ah, hàng xóm của anh ýmà – Hoàng tủm tỉm
– Xí iiiiiiiiii- Trúcbĩu môi
Đúng lúc đó xe dừng ở 1bến, và có 1 ông lão đi lên, ông lão chắc phải 75- 76 gì đó, ông run run chốnggậy đi
lên và tìm chỗ cho mình, nhưng lúc này ko còn một chỗ trống nào hết.Trúc thấy vậy liền lễ phép
– Ông ơi, ông vào ngồichỗ của con nè- Con nhóc đứng dậy nhường chỗ cho ông lão
– Ơ, sao e lại….-Hoàng ngạc nhiên (thằng nhóc đã đi xe bus bao giờ đâu mà biết)
Ông lão đi về phía Trúc,nhìn con nhóc cười hiền từ “Cảm ơn con!” rồi ông lão quay ra phíaHoàng, cốc vào đầu Hoàng
– Cái thằng ranh này,thấy người già mà sao ko đứng dậy nhường chỗ, thanh niên trai tráng khỏe mạnhvậy mà ko biết ý tứ sao?
– Ơ, ông già này…
– Hỗn quá, tao đáng tuổiông nội mày đó thằng ranh này- Ông lấy gậy đập vào chân Hoàng
– Ối, đau quá!! Ông làmcái gì thế!! Nhường thì nhường ông làm gì dữ vậy??? – Hoàng nhăn nhó đứngdậy
Lũ nhóc con thấy ông lãođối xử thế thì bất bình lắm nhưng tụi nhóc thấy ông lão dữ quá nên đứa nào đứanấy im re. Trúc thì cười khúc khích… Ông lão tủm tỉm ngồi xuống chỗ củaHoàng, quay ra nhìn Trúc cười. Lũ nhóc kia thì ngồi rạt ra 1 bên ko dám ngồigần. Hoàng đứng đó nhìn ông lão và Trúc nói chuyện rôm rả thì bực bội lắm, vừatức vừa xấu hổ tự dưng bị mắng trước bao nhiêu người, trông thằng nhóc hậm hựcnhìn đến tội.
Xe đỗ lại ở bến nhàTrúc… con nhóc trước khi xuống còn vẫy tay cười tươi chào ông lão. Hoàng thìchỉ chờ có thế nó lao xuống xe như tên bắn. Thật là mất mặt 1 thiếu gia như nó.Nhìn mặt thằng nhóc bây giờ i như có bão.
– Ông già đó thật quáđáng, mắng anh trước bao nhiêu người thế này – Hoàng hùng hổ
– Anh mới là người vô ýđó, thấy người lớn tuổi lên thì phải nhường chỗ chứ đằng này cứ xí xớn với lũnhóc đó, ăn mắng là đúng rồi – Trúc khúc khích cười
– Em còn nói được àh,anh mà con gặp lại ông già đó nữa anh cho ông ta biết tay
– Nếu anh còn đi xe busthì còn gặp nữa đó, ông nói ông có việc nên hay đi chuyến xe này.
– Thật hả? – Mặt Hoàng táimét, nói ko nên lời
– Ùh thật, lúc nãy anhko nghe thấy ông nói thế sao? Tôi thấy ông dễ thương đó chứ, ông là bác sĩ vềhưu rồi đó. Trông phong thái rất đĩnh đạc, nhìn như giáo sư ý.
– Anh thấy ông già đónhư là trùm mafia thì có, hung dữ thí mồ đi – Hoàng phản bác ngay
– Đúng rồi, anh bị mấycon nhóc kia nịnh nọt cho mấy câu mà đã tít cả mắt vào, mật ngọt thì chết ruồithôi, những điều khó nghe mới là những điều nói thật đó…đúng là đồ…cà chớn- Trúc nguýt dài
– Nè, em có vẻ khó chịukhi anh nói chuyện với mấy cô bé đó sao? Hoàng hí hửng
– Ôi giời, anh nóichuyện với ai là quyền anh, tôi quan tâm làm gì, hơi đâu mà khó chịu – Trúcphùng mồm
– Thật sao?..Vậy mà anhcứ tưởng…- Hoàng ỉu xìu
– Tưởng cái gì…đồ ngốc- Trúc cốc đầu Hoàng 1 cái và…dzọt lẹ
– Ui da…e dám làm thếvới anh hả? Đứng lại mau con “gà tre” kia
– Lêu, tui đâu ngu, đứnglại để bị ăn cốc lại hả he he he. Về trước nha đồ ngốc – Trúc lè lưỡi trêuHoàng.
8h tối….
Tại một quán rất yêntĩnh….có 3 nhóc ngồi ở 1 góc, chỗ đó là tâm điểm của mọi sự chú ý. Nhân viênở đó mỗi lần đi qua đó thì đều tạo dáng e ấp. Tất nhiên…3 nhóc đó là Hoàng,Long và Hùng, cả 3 nhóc đều đẹp trai vô cùng…thôi thì mỗi người 1 vẻ 10 phânvẹn 10 vậy.hi hi hi
“”- Tiếng nức nở của Tuyết Mai từ trong máy ghi âm vọng ra. Khuôn mặt Long dầnbiến đổi sắc mặt, nó đang chuyển dần sang trạng thái đỏ, đôi mắt thằng nhóc ánhlên tia nhìn vô cùng giận dữ. Nó nắm chặt tay…môi nó bặm lại…(bây giờ mà aigậy sự với nó chắc lĩnh đủ)…
– Hóa ra là cô ta…kongờ cô ta lại độc ác đến thế…cô ta thật xảo quyệt…- Long giận dữ
– Công nhận, nhưng quantrọng là bây giờ phải làm thế nào cho cô ta nhận tội, nếu nói Tuyết Mai khai côta ra mà cô ta cứ chối rồi đổ hết cho Tuyết Mai thì cũng chẳng làm gì đc. -Hùng nói
– Phải đó – Hoàng gậtgù
– Chuyện đó thì tôi chưanghĩ ra…- Long trau mày
– Tôi có 1 ý kiến, mọingười xem thử xem có đc ko nhé! – Hùng lưỡng lự
– Nói đi, thử xem biếtđâu lại là ý hay – Hoàng khích lệ
– Thế này nhé, chúng tasẽ……sau đó……rồi tiếp đến là….- 3 thằng nhóc cúi xuống thì thào
– Hay đây, diệu kế -Long đồng tình
– Nhưng liệu có đc komày, tao sợ…
– Cái đấy thì còn phảitùy thuộc vào uy lực của mày… – Hùng tủm tỉm
– Thôi đc rồi, tao đồngý cứ thế nhé – Hoàng gật gù
– Ok – 2 thằng nhóc đồngthanh cười
1 tuần tiếptheo…
Mọi việc vẫn diễn ra êmả, Minh Hồng ko thấy động tĩnh gì thì có vẻ nhẹ nhõm lắm. Có lẽ kế hoạch của nóchưa bị bại lộ, Hoàng và Long chỉ phủ đầu để dọa những đứa yếu bóng vía, may mànó tỉnh táo. Nó bắt đầu lại bám lấy Long, nhưng Long tỏ thái độ liền
– Cô đừng có bám riếtlấy tôi như thế, cô ko biết là tôi rất bực mình sao?
– Em là vợ đính hôn củaanh, sao anh lại nói thế, suốt thời gian vừa rồi anh bỏ bê e để đi theo conTrúc, e ko nói gì anh thì thôi…- Minh Hồng phụng phịu
– Đó là do người lớn sắpđặt thôi, ko phải ý của tôi.
– Sao anh lại nói thế?Ba anh mà biết chuyện này thì…- Minh Hồng giả vờ nói lấp lửng
– Cô im đi…Cô đừng cómà mang ba ra dọa tôi…đồ lắm mồm- Long bực bội bỏ đi
– Anh Long…anh đứnglại đã…- Minh Hồng luýnh quýnh chạy theo
Minh Hồng vô cùng bựcbội, sau vụ việc đó, Long càng xa lánh nó hơn, trước đây Long chỉ lạnh nhạtnhưng vẫn ko phản đối việc nó suốt ngày làm phiền, nhưng nay mỗi lần thấy mặtnó là Long lảng tránh, thậm chí khó chịu với nó nữa. Nó vô cùng bực mình, nóthấy nó dang thua Trúc 1 lần nữa. Nó quyết định đi gặp Hoàng
– Tôi muốn nói chuyệnvới anh
– Có chuyện gì ko? -Hoàng lạnh lùng
– Có, chuyện về vợ chưacưới của anh đó
– Sao? Có vấn đề gìvậy?
– Anh hãy nói cô tatránh xa Long ra…Long là của tôi…Hoàng “hoàng tử” như anh lại đểvợ tương lai của mình cứ cặp kè với người khác sao? – Minh Hồng khíchtướng
– Cô đến chỉ để nói mấychuyện nhảm nhí thế thôi hả? – Hoàng tỉnh bơ làm Minh Hồng chưng hửng
– Nhảm nhí ư?
– Đúng!..Thứ nhất Trúcko phải là loại con gái đi giật bạn trai của người khác…Thứ 2 nếu cô sợ mấtLong thì cố mà giữ chặt, làm sao để người ta ko muốn rời xa cô chứ đừng cố đẩyngười khác ra xa khỏi bạn trai cô…Thứ 3 đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôimà nói xấu gì về Trúc
– Anh…đc lắm…lũ contrai các người điên hết rồi…có ngày anh sẽ phải ân hận đó..- Minh Hồng hétlên và bỏ đi
– Người ân hận là côđó…đồ quỉ cái…- Hoàng lẩm bẩm.
………………………………………
TuyếtMai đi đi lại lại trong phòng, nó cầm điện thoại lên rồi lại bỏ điện thoạixuống. Sau 1 hồi lưỡng lự nó quyết định bấm số cho Minh Hồng
–
– Tôi Tuyết Mai đây, tacó thể gặp nhau được ko?
–
– Chuyện gấp lắm…AnhHoàng biết chuyện tôi nhắn tin cho Trúc rồi…. – Tuyết Mai run rẩy
– – Minh Hồng hoảnghốt
– Chuyện dài dònglắm…Mình gặp nhau đi….Ở chỗ cũ nhá – Tuyết Mai nằn nì
–
…………………………………………��…………………………………………� ��…………….
30 phút sau, Minh Hồngphóng như bay đến quán Ciao, nó đến đã thấy Tuyết Mai ngồi chờ rồi. Con nhóchối hả ngồi vào chỗ đối diện, trông mặt mũi Tuyết Mai căng thẳng lắm.
– Cô nói đi, chuyện