- Anh sorry nó, ra nơi khác nghe điện thoại.
- Thế nào rồi.
- Có rồi thưa cậu chủ.
- Là ai?
- …
- Tôi biết rồi.
- Anh chạy lại gần nó và kéo tay nó đi, 1 lần nữa nó lại bị lê lếch trên đường (nói chơi thui chứ kéo cho nó chạy thui à).
- Nó chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra thế là nó hỏi Bảo- Có chuyện gì thế anh.
- Anh tìm được người đã hại 2 chúng ta rồi. – Anh mở cửa xe cho nó rồi chạy sang chỗ mình và phóng xe đi.
Két…thế là đến trường.
- Trong thời gian này chiếc”dế iu”của Minh cũng reo lên.
- …
- Thế à, được rồi, thanks bác nhiều.
- Thế là tóm được con mồi rồi nhé. – Anh xoay qua phía bàn của 1 con nhỏ thủ thỉ gì bên tay con bé rồi bước đi, để lại cái mặt xanh chành không còn miếng máu ở lại.
…
Nó và Bảo chạy đến lớp, Bảo hét to.
- Con Ngân đâu rồi. – Bảo thiên thần nhà ta đã”tiến hóa”thành ác quỷ.
-”Ngân ư! chính cô ta hại mình sau.”- Nó nghĩ buân quơ trước câu nói của Bảo.
- Có 1 thằng chạy đến gần nói.:”À con Ngân nó được anh Minh kêu ra đằng sân sau trường rồi anh”.
-”hok lẽ là muốn giết người để bịt miệng trước, chắc là dậy quá ta”- Nó trầm tư suy nghĩ.
- Tôi biết rồi. – Bảo nắm tay nó và tiếp tục…lôi đi.
… Đến sân sau trường, toàn hoa là hoa, nhưng với cái sát khí trên người Minh bây giờ đã làm không khí trở nên…ngột ngạt…khó tả.
Ở sân sau trường…
- Nói, có phải cô là người đã tung tin đồn này không hả?- Minh mặt hằm hằm nói với con nhỏ đang khúp núp dưới đất và phan thẳng một sắp giấy vào (cái bản) mặt cô ta.
- Em…em không có làm những chuyện này đâu ạ. – Tuy rất run nhưng Ngân vẫn giữ được bình tĩnh, nói = cái giọng ngọt như mía của mình.(định dụ dỗ người ta đây m0a`)
- Thôi đi, đừng có dỡ cái giọng chó chết đó ra với tôi, cô đúng là 1 con quỷ đội lớp người mà.- Minh nói mà mắt không rời khỏi mặt Ngân, tặng kèm nụ cười khinh bỉ.
- Có phải con Hân nó, nó nói xấu em trước mặt anh không, có phải những chuyện này là nó nói với anh là em hại nó đúng không, đồ đê tiện này tao không để yên cho mày đâu.- Cô ta quát tháo lên trên tay bóp thành hình nắm đấm.
- Đủ rồi đấy, không có ai nói cả, thế lực của tôi mà không điều tra nổi 1 chuyện cỏn con này hay sau,- Minh vừa nói vừa tiến đến chỗ Ngân, ghé sát vào tay con nhỏ thì thầm – À mà tôi nói cho cô biết, cô mà động đến một sợi tóc của Hân thì cô biết hậu quả của cô và cả gia đình cô nữa sẽ như thế nào rồi chứ.
- Nó là gì của anh mà anh lại bênh vực nó mà đối sử với em như thế chứ, dù sau 2 chúng ta cũng đã… – Chưa nói hết câu thì Ngân đã bị Minh nhìn = đôi mắt không mấy thân thiện cho lắm.
- Chúng ta ư!!! hừ hừ, còn có thể nói câu chúng ta sau, cô không sứng đáng đâu.- Minh nói mà mặt lãng đi chỗ khác che giấu sự buồn bã của mình.
- Em…em… – Cô ta nghe nói thế cũng không nói được thành lời thì đằng xa có 2 bóng người chạy đến.
…
- Hộc…hộc…anh chạy gì mà nhanh thế. – Nó chạy đến sát bên Bảo thở không ra hơi nói.
- Giờ đây Minh mới biết sự có mặt của 2 người ngoài cuộc, anh nói – 2 người đến đây làm gì? – Anh thấy nó ôm lấy ta Bảo anh có cảm thấy nóng nóng trong người nhưng vẫn cố bình tĩnh nói.
- À, chúng tôi…chưa để Bảo nói, nó đã tươm tướp đứng lên trước 2 tay chống ngang hông, la lớn.
- Còn anh đến đây làm gì đừng nói với tôi là ra đây hóng mát thôi nhé.
- Uhm, hóng mát có sao không. – Anh vẫn thản nhiên trả lời với nó.
- Anh đừng có ngụy biện nữa, anh ra đây để giết người bịch đầu mối trước phải không? – Nó nói với cái giọng chắc nịch.
- Minh không nói gì chỉ cuối nhẹ mặt xuống, mặt anh giờ đây đã tối sầm lại,”không ngờ cô ấy lại nghĩ mình xấu xa đến như thế, cô ta ghét mình lắm sau, mình có làm sai gì à, uổng công mình bảo vệ cô ta đến thế”- Anh nghĩ thầm và cười 1 nụ cười chua chát.
- Ai cho cô nghĩ xấu tới anh Minh của tôi như thế hả? – Ngân nghe nó nói thế cũng lên tiếng chống đối.
- Vậy chứ không phải sau. – Nó vẫn giữ thái độ đó.
- Anh cũng không nghĩ Minh làm việc đó đâu – Bây giờ Bảo nhà ta mới lên tiếng,vỗ vai nó khuyên nhũ.
- Nhưng… – Nó vẫn lửng lự khi nghe Bảo nói.
- Minh vẫn cứ lẫn quẫn trong đầu những suy nghĩ khó nuốt ấy, cố lấy lại vẻ mặt kênh kiêu của mình, anh phán:
- Đúng, việc đó là tôi làm đấy, thì sau nào.
Chương 3:
- Đúng là tôi làm đó, thì sao nào.- Minh hiên ngang trả lời.
- Cái cô (ả) Ngân ngồi nghe Minh nói thế, cứ tưởng Minh che chở mình, mà thầm vui khôn xiết.
- Đó, chịu nhận rồi hả, cứ tưởng anh là người đàng hoàng tử tế, ai dè anh lại bỉ ổi đến như vậy, uổng công anh Bảo đã tinh tưởng anh và xem anh là bạn, còn anh thì sao, anh lại hại anh ấy. – Nó được nước làm tới, phan thẳng vài câu diễu cợc vào mặt Minh.
- Minh không nói gì chỉ thấy lòng đau nhói vì một mặt là bị xúc phạm, một mặt khác là vì ai đó (mí pạn cũng bít là ai ùi fải hok) đã không tin tưởng anh.
- Chúng ta đi thôi – Bảo chỉ nói một câu phủ phàng rồi kéo tay nó đi mất.
…
10s
20s
30s
- Anh… – Cô nàng tiến đến chỗ Minh đang chôn chân dưới đất nhẹ vuốt vai Minh, vòng tay ôm lấy anh gọi thủ thỉ – Anh nói như thế là để bảo vệ em đúng không, em biết mà, anh vẫn còn tình cảm với mà.
- Đứng chôn chân tại chỗ hồi lâu, anh cũng bừng tĩnh lại, gỡ tay Ngân ra, nói- Cô đừng có nằm mơ giữ ban ngày, cô không xứng đáng để đến với tôi đâu, coi như tôi đã giúp cô giữ lại tính mạng, chúng ta giờ đây không còn ai nợ ai nữa, tự mà liệu lấy, tôi không có tốt bụng đến nỗi giúp cô lần thứ 2 đâu – Nói xong anh bước đi để lại 1 pho tượng mới xây gần như tan rã ở phía sau.
- À mà cô đừng quên lời tôi nói hồi nãy đấy, nếu cô không giữ lời thì- Minh nói và đưa tay phải lên hình quả đấm, xoay xoay làm Ngân phát rùng mình.
…đợi 1 lúc sau, khi bóng Minh đã khuất, Ngân cũng bớt đi vài phần sợ sệt và tiếp tục nãy sinh ra các cách hại người mà cô vẫn thường làm.
- Hân, mày hãy chờ đấy, tao không bao giờ cho phép mày đụng đến anh Minh của tao và không bao giờ bỏ qua cái nỗi nhục mà mày đã cho tao gánh chịu.
…
Khi đã dẫn nó đến lớp, Bảo cũng dần buôn tay nó ra và đi thẳng đến chỗ ngồi của mình, nó cũng khó hiểu với những hành động của Bảo, nhưng không dám hỏi vì nó biết Bảo đang buồn bực 1 cái gì đó, mà không muốn ai biết đến.
Tan trường, nó vẫn được bác tài xế già quen thuộc chở về, đi thẳng lên phòng, nó mệt mỏi muốn ngủ thiếp đi, nhưng nó vẫn cố mở cái laptop ra, mở Yahoo như thường lệ, chợt có nick Thienthan_homenh_9x, lạ hoắc đến nói chuyện với nó:
- Buzz
- Ai thế?
- Bạn hok cần bjt’ âu? nhưng mik` có chuyện cần nói.
- Sao pạn bí mật thía!!! zâj pạn cần nuj’ j` zới mik` nà.
- Pạn zẫn kute như hồi nèo há!!!
- Pạn wen mik` seo.
- À, mà thôi chuyện đó núi seo j, pi jơ` bạn mở cặp ra j.
- Chi d0ạ!!!
- Có một món quà dành cho pạn đó.
- Seo có thể thía đc.
- Thịt á, pạn cứ mở ra i ùi bít lìn à.
- Ok, hok có thì pạn chít zới tui á nha.
- Uhm, mà.
Nó chạy đến cái giá to đùng để toàn là đồ trang sức, nó mở cái cặp iu quí mà nó luôn mang theo bên người ra, trong đó có, có, có, 1 cái…
Nó chạy