- Chắc anh ta là bồ con kia. – Thứ 3
- Chắc là vậy. – Thứ 4…v…v…
- Tất cả im lặng- Con Ngân hét lên làm cho khu canteen trở nên im phăng phắt đến rợn người.
- Nó quay sang chống nạnh nói với anh chàng kia. -”muốn làm anh hùng cứu mĩ nhân à”.
- Anh ta không cần giải thích mà nói một lèo -”thế thì sao, tại thấy 1 bọn khỉ ẻo lã mắt xanh mỏ đỏ tay đầy gậy gộc đến bắt nạt một cô bé hiền lành tay không có vũ khí thế này, thấy trướng tai gai mắt nên đến giúp thôi!”
- Lời nói của anh ta làm cả khu cười nghiêng ngã và cả nó thế.
- Giờ đây mặt mày Ngân ta tím ngắt vì bị cho 1 vố mạnh, tay chân nắm chặt mà hét -”mày là ai? tao sẽ cho mày tiêu đời!!!”
- ố ồ lời nói này có phải do chị Ngân cao quý, con của chủ tập đoàn điện tử lớn thứ 3 của nước ta không đây? thật là bất lịch sự hết bít? chẳng có gia giáo gì cả? – Nó từ phía sao phóng lên trước, làm mặt ngơ ngơ nói.
- Cô Ngân nhà ta, chẳng biết nói thế nào, chỉ biết liếc nhìn nó và nói:- Cô hãy chờ đó, thế này vẫn chưa xong đâu.
- Nó thì trời không sợ đất không sợ, huống chi chỉ là 1 lời đe dọa của Ngân, nó vẫn chống nạnh vênh vênh cái mặt lên mà cười.
- Con bạn thân của nó giờ đã thấy bớt nguy hiểm nên vội bay tới nó (úi nhầm là chạy mới đúng) – Ê ê mày có sao hok – Vừa nói vừa sờ soạng trên người nó.
- ế ế mày làm cái quái gì thế, tao có bị làm sao đâu, chưa có rớt miếng thịt nèo hết, hehe
- Còn ở đó cười nữa nãy giờ làm tớ lo muốn chết, tưởng có đánh nhau nữa òi chứ – Băng nói mà mặt hok còn miếng máu.
- Lo gì, có đánh nhau thì càng vui chứ sao!!! – Nó vẫn bình thản nói.
- Đồ ngốc, hồi nãy hok nhờ cái
ThichDocTruyen.Yn.Lt
‹123›»
ThichDocTruyen.Yn.Lt
anh kia thì tiêu rồi còn gì,… – Băng nói mà xoay xoay tìm anh chàng kia – Ủa, mà anh ta đâu òi.
- Giờ nó mới nhớ ra và loay hoay tìm kiếm ân nhân – ừa hé, mất tiu òi, đi đâu òi ta – Nó không nhìn thấy anh ta nhưng nó nhìn thấy 1 cành bông hồng và 1 lá thư, nó mở ra…trong đó co 1 tấm hình có hình chim hải âu của băng nhóm nó và 1 lá thư.
Hi nhox!
Chắc nhox hok bít anh là ai phải hok nè!!! nhưng đừng suy nghĩ quá nhìu cho căng thẳng đầu óc nhé! 2 chúng ta sẽ sớm gặp nhau thui,…à với lại anh sẽ giữ bí mật cho nhox, pipi nhox!!!
kí tên
thiên thần hộ mệnh của nhox
- Nó vẫn đang suy nghĩ về danh tánh của người bí mật kia thì sao lưng có người kéo tay nó và nói với Băng -”cho tôi mượn cô ấy chút nhé!!! – Thế là người đó kéo nó tới sân thượng, chẳng hiểu mô tê gì mà bị kéo lên đây với lại đang mệt nên dồn hết sức mình mà hít hít lấy không khí, đến khi người kia lên tiếng.
- Em là Băng phải hok? – Người đó nói với giọng trầm trầm sâu lắng.
- Nó quay lên nhìn thì mới nhận ra hok phải người lạ mà là…người quen.
Nó quay lên nhìn thì mới nhận ra hok ai xa lạ mà chính là người mà cô cứu lần trước đây mà, nhưng tại sao anh ta lại biết tên nó, không khỏi thắt mắc thế là nó hỏi lun:
- Tại sao anh lại bít tên em thế? – Nó hỏi mà mặt vẫn không khỏi vẻ khó hiểu.
- À, tại lần trước em nghe điện thoại á, rùi anh đứng gần nên cũng nghe lun. – Anh ta giải thik cặn kẻ cho nó nghe.
- ò ò thì ra là zậy!!! – Nó gật gật đầu tỏ vẻ hỉu ý, trông cái mặt ngố kinh khủng.
- Thế em gặp lại anh mà em hok vui à, thế thì anh đi zậy! – Anh ta nói mà cái mặt cứ gụt xuống tỏ vẻ bùn tủi.
- Hok hok fải zậy đâu, gặp lại anh em vui lắm chớ. – Nó vừa nói vừa làm động tác huơ huơ cái tay làm anh ta phì cười.
- Nó thấy anh ta cười thì bít mình vừa bị lừa nên cái mặt đỏ ửng:”anh giám lừa em, em hok thèm chơi với anh nữa đâu!!”
- Anh ta thấy thế, bít nó đang giận nên cũng xoa xoa đầu an ủi.”thôi mà, cho anh sorry chuyện vừa nãy nhá, nhưng anh cũng có chuyện mún hỏi em này!”
- Nghe anh ta năng nỉ quá nên nó cũng thik thik mà cười toe miệng nhưng tại cái tính bướng bỉnh không bỏ được nên nó cũng bày đặt nói với giọng đầy cao thượng với anh:”tại em thấy anh năng nỉ ie oi wa’ nên em mới tha cho anh đó, gặp người khác là em hok dễ dàng bỏ qua như zậy đâu.”
- Dạ em bít rùi ạ, chị tha cho em nhá, mai mốt em hok giám làm chị iu quí của em giận nữa đâu. – Anh ta cũng giỡn lại với nó.
- Hihi!!! mà anh định hỏi em cái gì thế? – Nó đang cười híp mắt nhưng nhớ tới lời anh nói vừa nãy nên quay sang hỏi.
- À, tại sao hồi nãy gặp anh mà em làm như chưa quen thế, hok lẽ quen với anh thì mất mặt lắm sao? – Anh hỏi mà khuôn mặt từ vui chuyển sang…mếu…
- Hok phải, em hok có ý đó, tại em thấy anh có nhìu fan hâm mộ quá, với lại em cũng mới vào trường thôi nên hok mún ra đi hoặc bầm dập sớm đâu anh ạ! – Nó nói ngoài mặt thế thôi chứ trong đầu lại nghĩ khác đấy nhé.”chuyện tụi con gái giám kím chuyện với tôi thì tôi còn vui nữa là, tại vì nếu mọi người bít tôi quen anh thì tôi sẽ thành đồ nổi hay sao, nếu thế thì công sức tôi bỏ ra hóa trang nhẫn nhịn từ mấy bữa nay coi như trôi sông hết còn gì, tôi đâu có ngu mà tự chuốt họa chứ.”
- À, em cứ yên tâm chuyện này anh cũng có nghĩ tới, cho nên em cứ tự nhiên nói chuyện với anh bọn họ không giám làm gì em đâu – Anh ta nói như đinh đóng cột.
- Nhưng…chuyện đó… – Nó thấy anh ta hơi tự cao quá thì phải, nó chỉ nói chơi thui chứ nó có nghĩ thiệt sự như thế đâu chứ.
- Hok nói gì cả, cứ thế mà làm, à, anh còn chuyện này nữa,…hình như em hóa trang đúng hok, lần trước em giúp anh, anh thấy rất rõ là khuôn mặt em rất đẹp mà.
- À, chuyện này khó nói lắm, nếu rãnh em sẽ kể cho anh nghe.
- Thấy nó không mún nói nên anh cũng im lặng lun, chỉ xoay mặt về không gian xa xa tận hưởng không khí trong lành.
- Anh ơi, gặp nhìu lần rùi mà em vẫn chưa bít tên anh nữa!!! – Nó vừa nói vừa gãi gãi đầu, cười mỉm làm tim ai kia chợt xao xuyến.
- À anh tên Bảo. học cùng lớp với em đó, em hok bít à. – Anh quay sang nó với cái mặt khá ngạt nhiên.
- Thiệt hả anh tại em hok để ý, thế fải thay đổi cách xưng hô òi. – Nó nói mà cái tay chà cái càm của mình tỏ vẻ tri thức.
- Thôi đi nh0x kêu như thế là được rùi hok cần đổi đâu.
Renggg renggg…
- Thôi vào lớp rùi 2 đứa mình vào thôi – Bảo nói rùi nắm lấy tay nó đi làm nó đỏ hết cả mặt mà anh ta hok bít.
Ở phía nào đó có người đã nghe từ đầu đến cuối câu chuyện và ở trên đầu người đó đang có 1 dấu hỏi lớn to đùng mà vẫn chưa có lời giải thik.
Lớp 11b2:
- G.Minh ở đâu chạy thẳng xuống chỗ ngồi của Bảo hỏi tới tấp:
- Ê Bảo, bộ cậu quen với cái con heo xấu xí kia à? quen lúc nào thế? ở đâu?cậu đổi gu mới rồi sao tớ không bít zậy? với lại hồi nãy trên sân thượng 2 người đang…
- Stop, hỏi từ từ chứ, tớ có biến mất đâu mà hỏi lắm thế, à mà hồi nãy cậu nghe lén tớ nói chuyện à!!!
- Hok hok, làm gì có, tại tớ đang ngồi trên sân thượng thì thấy cậu với con heo xấu xí đó nói chuyện thì…nghe thui.- Minh nói với vẻ mặt hok khỏi lo lắng.
- Thế cậu nghe được những gì? – Bây giờ tới lượt Bảo trừng mắt lên nhìn Minh.
- Tớ đứng xa quá nên nghe hok rõ lắm, chỉ nghe…à…gì