- Minh không nói gì mà có lẽ là thấy nó hơi phiền phức, cho nên anh cũng tiếp tục phản kháng bằng cách đẩy nó 1 cách tàn nhẫn hơi lúc nãy, và nó không kịp trở tay thế là nguyên cái thân sát nhỏ bé của nó đã ngã vào 1 cái bàn Vip bên cạnh và xoảng…(tiếng li tách đấy cá pạn)… đổ vở manh múng, tay nó giờ đây đã bị những mãnh thủy tinh làm trầy sước đến ra máu.
- Ê con nhỏ xấu xí này mày làm cái quái gì thế hả? – 1 thằng ngồi trên cái bàn bị đổ quát nó, rồi xoay qua nhìn Minh khinh khỉnh nói – Ê, thằng oánh con, về mà giữ cái con bạn gái xấu xí của mày này, không hiểu sao 1 thằng ăn chơi như mày lại chịu quen 1 con nhỏ xấu xí, như… – Chưa để thằng đó nói hết câu thì.
Bụp…miệng thằng đó tóe ra máu, ngã quỵ xuống đất.
Bụp…miệng tên kia tóe ra máu, ngã nhào xuống đất.
-”Ai da, tội nghiệp cưng quá ai biểu cưng nói chị là bạn gái của anh làm gì, làm anh ta bẻ mặt như thế bị như thế này là đáng đời đấy con ạ!!, hì hì”- Nó thấy tên kia nằm 1 đống không đứng dậy nỗi, lòng khoái chí vì cũng cho hắn ta 1 bài học, nhưng lí do chủ yếu Minh đánh hắn ta không phải vì mình cho nên nó hơi buồn 1 chút.
- Mày nghe cho rõ đây- Minh 1 tay chỉ thẳng vào tên lưu manh đang nằm chết dí dưới đất, 1 tay kéo nó lên ôm vào lòng – đây là bạn gái tao, chị 2 của cái quán bar này, tao mà còn thấy mày lảng vản ở cái quán bar này hoặc những quán bar khác trong địa bàn của tao thì mày chết chắc rồi đó – Nói xong Minh kéo nó đi không thương tiếc, nhưng nó còn biết cự cãi, giãi nãy gì nữa đâu, giờ nó như biến hóa thành pho tượng hay sao ấy, mặc sức cho Minh kéo nó đi đâu thì đi, nó không quan tâm đến nữa.
-”cái gì vậy nè, anh ta nói mình là bạn gái anh ta và nói không cho ai giám động đến mình, vừa nãy anh ta còn đánh nhau để bảo vệ mình nữa, anh ta nói thật sao, hay anh ta chỉ giả vờ thôi, còn nói mình là chị 2 của cái quán đó nữa chứ, từ trước đến giờ chưa có ai lên tiếng bảo vệ che chở cho mình cả, chỉ toàn mình bảo vệ người khác thôi, không ngờ được người khác bảo vệ lại hạnh phúc đến như thế”- Nó lẩn vẩn với cái suy nghĩ trong đầu mà mặt thì tươi gói, cười hớn hở.
Ở quán bar bí giờ
Một đám xúm lại đánh cho thằng kia ngồi không nổi, mà lết cũng không xong, nào là:
- Cho mầy chết này dám đánh chị 2 tao này. – Thằng áo Xanh nói
- Hồi nãy mà tao đánh mầy thì mày chết chắc rồi (giờ bị 1 đám đánh hổng chết hả trời) – Thằng áo trắng lên tiếng.
- Dám chữi chị 2 tao nè. – Thằng áo đen đạp liên tục.
- Chị 2 tao còn đẹp hơn nữa kìa. (trời ơi cái này là khen hay chê dạ ta) – Thằng áo vàng nhảy vô nói, biết mình nói nhầm nên quay đi chạy trước, mấy thằng khác quýnh mệt cũng chạy theo, thằng áo vàng vừa chạy vừa la í ới.
- Ở đây chỉ còn lại bãi chiến trường, mọi người thì bàn tán xôn xao, về chuyện vừa rồi
- Chắc bọn họ là đàn em của anh Minh đây mà.
- Nhưng hok ngờ bạn gái của anh Minh lại xấu xí đến thế – Người con gái chưa nói hết câu đã bị ném cho 1 cái nhìn hết sức là chết người của…2 cái bóng…1 trong 2 người bước ra, nắm lấy
ThichDocTruyen.Yn.Lt
«‹345›»
ThichDocTruyen.Yn.Lt
tóc của con nhỏ mới nó, ném ra phía bàn khác gần đó và cất tiếng nói:
- Đừng có mà nói xấu, Linda của tôi, không thì…kụp,kụp… – Bàn tay người đó bóp lấy nhau phát ra tiếng đến rợn người, rồi 2 người huơ tay tạm biệt tất cả rồi cũng bước đi, bước ra khỏi cái không gian u ám này.
Công viên
- Minh dẫn nó đi 1 hồi rồi cũng đến công viên, bây giờ anh ta mới thấy được thái độ kì cục của nó anh ta hỏi- Cô làm cái gì mà đứng đó cười như điên vậy.
- Một câu nói của Minh đã làm nó, đang dung dăng trên trời mà rớt ngay xuống địa ngục, nó quát lại – Anh nói ai điên hả? À đúng rồi tui điên, tui điên nên mới bị người không bình thường như anh dẫn ra đây nè.
- Cô…thôi được rồi tui thua rồi được chưa, sao lần nào tui và cô nói chuyện là lại cãi nhau thế nhở.
- Cái đó,…tại anh gây sự trước với tui chớ bộ – Nó chu chu cái mỏ nho nhỏ của nó trước mặt anh làm anh phải bật cười.
- Anh cười cái gì chứ! – Nó xoay đi (giả bộ) làm mặt giận
- Thôi được rồi cho tui xin đi, à mà cô đến quán bar làm gì, nhìn cô đâu có giống kẻ ăn chơi. (đừng nhìn bề ngoài mà xem xét nhé cậu).
- Hì hì, (nó hơi mắt cười về lời nói của Minh nhưng cố chịu được và nhập vai thật tốt vào), tui đâu có đến đây để chơi bời gì đâu, tui đến đây để kiếm anh đó. – Nó cười nói.
- Kiếm tôi- Minh chỉ tay vào mặt mình, trông ngố kinh khủng – Để làm gì?
- À, ừ, để… -”sao nói hok được zầy nè”- À ừ… – Nó huơ huơ tay làm sao mà – tủm…, chết òi, rớt xuống dưới mất òi, cái vòng đó là kỉ niệm của mẹ tôi đấy không làm mất được đâu.
- Trời ơi sao cô hậu đậu thế không biết- Minh cởi giày của mình ra rồi xoay sang nó – Đợi tui ở đây chút, hồ sâu thế này chắc khó kiếm lắm đây – Nói xong anh ta nhảy um` xuống nước.
3′
5′
10′
15′
20′ trôi qua, nó bắt đầu sợ, bắt đầu lo lắng, nó ngồi thụp xuống ôm mặt nhớ lại kí ức xưa, kí ức mà nó dần như muốn quên đi nhưng, bây giờ, những cảm tượng bây giờ sao giống quá, nó sợ, nó run lên.
- Minh ơi, cậu mau lên đi tớ sợ lắm – Nó rên lên tường nhịp trong tiếng nất, 2 hàng nước mắt tuôn ra, lấm tấm trên mặt,làm tan đi phấn son mà nó đã gày công cực khổ trang điểm gần 1 tiếng đồng hồ, bây giờ nó không quan tâm đến việc đó, bây giờ nó muốn là thấy mặt Minh.
25′
Nó không thể chịu đựng được lần nữa kí ức đến tiếp diễn với nó, nó chạy lại giữ bờ hồ đang im phăng phắt, nó hét lên:
- Minh cậu đâu rồi, có nghe tớ nói không, trả lời tớ đi.
Nó ngồi đó, nó vẫn khóc, vẫn gọi tên Minh không dứt, ngồi đến khi có 1 bàn tay ấm áp chạm vào vai nó, nó ngước lên, mắt nó sáng rực và đứng lên ôm chầm lấy người đó đến té ngã mà vẫn không muốn buông ra.
- Còn vêg chàng trai kia thì :”ui da, cảm giác này là sao đây ta, sao tim mình nó đập nhanh dữ vầy nè, chắc về phải kêu mami đưa đi doctor quá”.
“Nằm”trong tư thế đó, chợt có tiếng xì xầm phía xa xa:
- Ông à, bọn trẻ bây giờ hết nói nổi, mạnh bạo quá, còn nhỏ mà chơi trò người lớn ngay ở công viên luôn ông ạ! – 1 phụ nữa lên tiếng
- Haizzz…cho nên về mà dạy cho thằng con của pà ấy, nó có khác gì người ta đâu. – 1 ông bác trả lời.
- Ông nầy, sao tối ngày cứ bắt bẻ cục vàng của mình thế nhỉ, nó lớn rồi cũng phải có bạn gái chớ. – Bà ta nhăn mặt nói.
- Uk, đúng rồi, nó là cục vàng mà, đâu có giống người ta, người ta thì có 1 con bồ là muốn chết rồi, còn nó thì 1 tuần đưa về 2 3 đứa, lo tiếp đãi mấy đứa đó thôi cũng chết sớm rồi. – Ông bác phán.
- Hừm… – Bà ta mặt mày chù ụ, bỏ đi mất hút khi nghe ông bác