- Dạ – Nó vui mừng chạy đến bàn ăn vì bụng nó bây giờ cũng đang réo lên vì…, nó đang ăn bỗng xoay lại nói với ông 1 câu làm ông chới với – thế, một lát papa đi vào xin ông giám thị giùm con nhé, con thấy ổng ghét con từ kiếp trước hay sao á, mỗi lần bắt gặp con đi trễ là ổng phạt con chạy 3 4 vòng sân, làm con sáng ra là phải mất mấy kí calo rồi.
- Thế là hết, vậy mà ông cứ tưởng con gái ông chịu học hành đàng hoàng, chăm ngoan lại, thế mà bây giờ ông lại bị nó làm cho thất vọng tràn trề, thế mà còn kiu ông thầy giáo là ổng này ổng nọ nữa chứ.
- Băng à! Chắc papa phải đi rồi, papa còn có buổi họp rất quan trọng nữa, chắc phải để con đi taxi hôm nay vậy, papa đi trước đây. – Ông nói xong thì đã vèo ra xe và nói với bác tài xế chạy mất hút, vì ông biết ở lại thì sẽ bị dính”miễn”từ nó bang cho.
- Đúng như ông nói, nó bây giờ đang rất là khủng hoảng vì hôm qua khi đi học về, nó đã cùng Như đi shopping hết cả buổi và gom tất tần tật cái shop đó về nhà, tối về nó còn cùng 2 đứa bạn đi vào bar chơi nữa chứ,…nói chung bây giờ nó đã hết”máu”, làm sao còn money để đi taxi cơ chứ.
Thế là nó đành quyết định đi xe…dép…
Bây giờ đã là 6h 45’ mà giờ đóng cửa trường là 6h30’, thế là dù nhanh hay chậm thì nó vẫn đi trễ, mà tiết 1 là của ông thầy Tuân đầu hói nữa chứ, nó chúa ghét cái ông thầy này, dù có thích môn Vật lí đến đâu đi nữa thì vẫn ghét ổng, vì lúc nào bước vào lớp nó thì ổng chỉ có kêu nó và kêu nó! Chấm hết!
Nó đi lang thang từng bước trên con đường đầy cây”trứng cá”, chặc, sao thấy chẳng”lỡn mợn”chút nào cả, người ta thì có một cô gái đẹp đi lang thang trên con đường đầy hoa mặt trời (cảnh đẹp làm người càng đẹp hơn.==> còn nó==> một cô nàng xấu xí đi lang thang bên hàng cây”trứng cá”(người chưa đẹp thì làm cảnh càng…éc)
Trong lúc đó ở 1 nơi không xa lắm, có 1 người từ bao giờ đã quan sát, chăm chú đến từng hành động, từng cử chỉ của nó, nhìn thấy phân thân nhỏ bé kia sao mà thân quen quá, thật muốn chạy ngay đến bên nó và ôm nó, muốn gọi nó một tiếng”em…”ngay nhưng không thể được, người đó không biết nó có còn nhớ tới mình không hay đã để mình vào quá khứ, 1 quá khứ hồn nhiên, ngây thơ, 1 quá khứ đau buồn, 1 quá khứ không ai muốn nhắc đến.
Cuối cùng nó cũng lết”xác”được đến trường, nhưng, không ngoài dự tính của nó, ông bảo vệ đang đi tới đi lui, tay vòng qua sau lưng, nhìn có vẻ đang chờ ai đó… nó biết ổng đang chờ ai…chờ nó chứ còn ai nữa. Nó biết nếu còn lãng vãng gần cổng trường nữa thì càng dể bị ông bảo vệ tóm gọn khô.
Thế là chất”sám”của nó bắt đầu hoạt động thật tích cực, nào là kiếm chỗ nào vô được trường mà không bị ông bảo vệ tóm, nào là đi vô lớp không bị sao đỏ ghi tên, vô lớp không bị cô”ca bài ca loài chim biển”, haizz…nghĩ mà nhứt óc, đau tai.
Sau 2’ đập đầu, bứt tóc cuối cùng cũng suy nghĩ ra cách giải quyết, thôi thì tìm cách vô trường trước đi rồi mấy cái kia từ từ tính.(ặc, cái đó mà gọi là biện pháp giải quyết ak).
Nó rón rén ra phía sau trường, coi thử xem có lỗ chó á nhầm đường nào hở hở để vô trong không,…tìm 1 lúc kết quả chỉ có con số 0, à mà không phải không có nhưng có 1 cái lỗ hết sức tế nhị làm nó không biết có nên chui qua hay không…đó là lỗ thông hơi trong phòng…WC.
Thôi đành liều vậy, dù sao cũng chết, mà bây giờ đang là giờ học, chắc mọi người không biết sự hiện diện của nó trong đây đâu há (ế ế, cái này tui hok giám chắc à nha).
Nó cẩn thận đến bên nhà WC nhưng không biết bên nào mới là WC nam, bên nào mới là WC của nữ nữa,(vì nó học trên lầu lớp 11 nên không biết phòng WC ở tầng trệt lớp 10) đành mở đại 1 trong 2 ra và từ từ bước vào…khi bước vào xong, nó cảm thấy sảng khoái vì không bị ông bảo vệ bắt gặp, nó hươ tay, hươ chân, (giống biểu tượng của sự chiến thắng), nó đâu biết trong góc nhà WC này có 1 người đang nhìn chằm chằm nó (kiểu như người ngoài hành tinh ý) và không nói được 1 lời nào.
Nó có lẽ cảm nhận được 1 ánh mắt không mấy thân thiện cho lắm đang nhìn”đắm đuối”từ trên xuống dưới người nó, ánh mắt đó có vẻ làm nó hơi khó chịu, thế là nó quyết định bước lại xem sao và nó đã biết nguyên nhân tại sao người này lại nhìn nó như thế…vì nó đã trèo”nhầm”qua WC của”boy”…giờ đây mặt nó cũng ửng hồng lên vì mắc cỡ, phải chi có cái lỗ nào đó chui xuống cho rồi, thiệt là mất mặt quá.
Khi nó định chạy ngay ra khỏi WC thì nghe phía sau mình có tiếng rên rỉ, sự tò mò nổi lên, nó quay lại, đi về phía thằng con trai đang ngồi, hỏi:
- Cậu bị đau ở đâu à hay tôi đưa cậu vào phòng y tế nhá! – Phải chăng Băng nhà ta đã mở lòng từ bi, cứu giúp chúng sinh, no no không phải thế đâu, khi nói câu đó ra nó đã nghĩ như thế này -”khi mình đưa thằng nhox này lên phòng y tế, thì mình đã có lí do để vào trễ rồi, kaka…(thì ra là có ý đồ riêng)
- Hắn nhìn nó một lúc rồi mới lên tiếng – Không cần quan tâm.
- Nó có vẻ ngạc nhiên vì những lời nói đó, nghe có vẻ bất cần đời và ngang ngược lắm, thế thì không thèm quan tâm, cứ để mặt cho chết luôn. – Thế thì thôi.
Nó đi gần đến cửa thì…tutttttttt…bịch…
- Ai da, huhu cái mông của tui, đứa nào mà chơi ác thế hả, giám giục xà bông tùm lum để người ta bị trượt té vầy nè, ui da, hix hix – Nó la toáng lên vì bị té mà thủ phạm là cục xà bông.
- Hy` hy` hy` – Thằng nhox cười nhỏ nhưng cũng khiến nó bực cả mình.
- Cười cái gì hả thằng nhox kia, thấy người ta gặp nạn mà còn cười nữa hả?- Máu nó đang lên tới não đấy.
- Hahaha tại chị không chịu nhìn đường đó chứ, còn ở đó trách ai. – Bây giờ mới
ThichDocTruyen.Yn.Lt
«‹567›»
ThichDocTruyen.Yn.Lt
nghe thằng nhox đó nói chuyện nhiều, không ngờ giọng nói của nó nghe ấm áp quá, nhưng nó nào có để ý nhiều, lấy cây lao nhà gần đó mà phan tới tấp, vừa đập vừa nói – Thì ra thủ phạm là đây, cho mày chết, giám giỡn mặt với chị mày nè.
- Ui thôi thôi, chị tha cho em…ui daaa – Thằng bé có lẽ rất đau nên mới hét lên như thế, rồi lại ngồi thụp xuống.
- Nhox, cưng có sao không, hay chị đưa lên phòng y tế nhá! – Nó cũng hơi lo lắng (cái này là thật nhá)
- Có gì đâu mà phải lên phòng y tế chứ, mà chị đừng gọi em là”cưng”nha, nghe mà nổi cả da gà. – Thằng nhỏ vừa nói vừa xoa xoa tay làm minh họa.
- Cái thằng bé này, còn nói móc người ta thì vẫn còn chưa chết được. – Nó bình thản nói.
- Chị… – Chưa kịp bóp chap lại gì thì – á á á…chị làm cái quái gì vậy hả, biết đau lắm hông mà còn mạnh tay nữa – Thằng nh0x thét lên vì bị nó đày đọa.
- Thì xem mới biết có nặng hay không mới quyết định chứ – Nó từ từ mở cánh tay áo thằng bé lên và… – Ồ,…đánh nhau à, tay nghề của nhox còn kém quá, không biết đánh sao mà cho mình bị thương vầy.
- Chị thì biết cái gì chứ. – Tuy hắn nói vậy nhưng khi thấy nó quan tâm, hắn rất vui vì từ trước đến giờ hắn chưa được người thân quan tâm như nó, huống chi là người hoàn tàn xa lạ,…đột ngột hắn hỏi- Chị không sợ tôi sao.
- Hông, mà có gì phải sợ, cậu là người tui cũng