- Anh không ở nhà học bài đi còn đến đây làm gì.
- Anh nhớ em và con.
- Anh không nhớ em nói gì sao? Anh quay lại với Linh chưa?
- Anh không quay lại với Linh đâu, em đừng ép anh nữa.
- Thế mình chia tay đi.
Tôi bất ngờ, tôi không ngờ cô lại nói như vậy.
- Em nói cái gì vậy hả?
- Mình chia tay đi.
- Không được,…còn con của chúng ta.
- Mẹ con em tự lo được.
- Không, em đang nghĩ cái gì vậy?
- Vậy sao anh không nghe em?
- Nghe cái gì? Sao lúc nào em cũng nghĩ cho người khác mà không nghĩ cho bản thân mình thế hả!
Tôi lớn tiếng, cô nhìn tôi.
- Anh xin lỗi.
- Không sao đâu, anh về đi không hàng xóm em để ý.
- Ừ, anh xin lỗi,..anh yêu em.
Cô không nói gì lặng lẽ đi vào nhà, tôi bối rối quay đầu xe về, vừa đi tôi vừa tự chửi bản thân mình ngu ngốc khi lớn tiếng với cô, nhất lại là ngay trong khu nhà cô và cách nhà cô có ba nhà. Tại sao cô lại vì Linh mà nói chia tay tôi, cô không yêu tôi hay sao, cô không biết tôi yêu cô đến mức nào hay sao mà cô lại làm vậy với tôi. Giá như ngay từ những ngày đầu tôi không quá thân với Linh thì tương lai của tôi và cô có lẽ cũng đã tốt đẹp hơn. Số phận như đang đùa cợt tình cảm của chúng tôi vậy. Về nhà tôi không tài nào ngủ được, một đêm thức trắng với bao suy nghĩ, hôm sau tôi mệt mỏi lết xác đi học, bộ dạng thất thểu. Đến lớp Linh thấy tôi như vậy chạy đến lo lắng hỏi thăm.
- Làm sao vậy? Ốm à?
- Không sao.
Tôi gạt Linh ra đi đến chỗ ngồi, ngồi phịch xuống ghế xoa xoa mặt, Linh đứng nhìn tôi không nói gì. Tôi đứng dậy đi mua đồ ăn sáng, Linh lặng lẽ đi theo tôi rồi lại lặng lẽ ngồi xuống cùng tôi ăn sáng, không khí thật căng thẳng.
- Hiếu…
- Gì?
- Em sẽ coi như chúng ta chưa có chuyện gì và tiếp tục yêu anh.
Tôi bất ngờ nhìn Linh.
- Nói cái gì vậy?
- Em sẽ vẫn coi anh là người yêu của em.
- Lan đã nói gì?
- Chị ấy không nói gì cả.
- Đừng phá vỡ tình cảm của chúng tôi nữa, tôi xin cô.
- Em sẽ không phá vỡ tình cảm của hai người đâu.
- Vậy hãy từ bỏ cái ý nghĩ ngu ngốc đấy đi.
- Không, em sẽ không bỏ đâu.
Tôi nghiến răng, thật quá quắt, tôi ném mạnh hộp xôi xuống đất rồi đi lên lớp, cả buổi học tôi tránh mặt và không nói chuyện với Linh. Đến trưa cô gọi cho tôi, tôi mừng như cún vớ được c*t.
- Alo, anh nghe nè.
- Anh ăn cơm chưa?
- Anh ăn rồi, còn em?
- Em cũng vậy, chiều nay anh đến nhà em chơi nhé, mẹ em đi chùa rồi.
- Anh đến luôn bây giờ nhé.
- Vâng.
Tôi vội vàng đạp xe hết tốc lực đến nhà cô, vậy là lời nói chia tay của cô với tôi chỉ là đe dọa tôi mà thôi. Vào trong nhà cô ôm lấy tôi.
- Em nhớ anh.
- Anh cũng nhớ em nhiều lắm, cũng gần hai tuần rồi em giận anh còn gì.
- Ai bảo anh không chịu nghe em.
- Anh đã bảo là anh không muốn đâu, Linh hôm nay đã nói muốn quay lại với anh nhưng anh không đồng ý, không biết nghĩ cái gì nữa.
- Là em bảo Linh quay lại với anh đấy.
- Hả? Sao em lại làm vậy?
Tôi cảm thấy bực mình vì cô đã làm vậy.
- Em đã nói gì với Linh?
- Đó là bí mật giữa bọn em, em không nói đâu.
- Sao em cứ bướng bỉnh thế hả?
- Anh mới là người bướng bỉnh đấy, em muốn anh hạnh phúc thôi.
- Nhưng anh chỉ hạnh phúc khi ở bên em thôi.
Cô cười nhìn tôi, một nụ cười rất khó hiểu, rất khác.
- Em cười gì?
- Không.
- Mình đi đâu chơi nhé.
- Thôi, em muốn ôm anh như thế này thôi, em buồn ngủ quá, mình đi ngủ đi anh.
Tôi và cô đi lên phòng cô ngủ, chúng tôi nằm đó ôm lấy nhau, cô dúc vào ngực tôi, tôi chọc eo cô đùa nghịch, cô cũng đùa lại tôi, đùa chán cô quay lưng về phía tôi, cô nói cô thích được người yêu ôm từ đằng sau mỗi lần đi ngủ như thế này, tôi hít hà mùi hương của cô, thật thơm, một mùi rất khác biệt, khác với mùi của Linh, nó làm tôi đê mê, tóc cô mượt mà từng sợi bám vào mặt tôi. Một lúc sau thì chúng tôi cùng ngủ thiếp đi. Khi tỉnh dậy thì tư thế đã thay đổi, cô ôm tôi từ phía sau, cô vẫn ngủ, tôi quay người lại nhìn cô, cô vẫn ngủ ngon lành, tôi ngắm nhìn gương mặt cô, vén những ngọn tóc lòa xòa trên má cô. Nhìn cô thật đẹp, và cũng đáng yêu, đang vuốt má cô thì cô tỉnh, tôi vội rụt tay lại.
- Ơ…em ngủ tiếp đi.
- Anh dậy bao giờ thế? Anh dám lợi dụng lúc em ngủ định sàm sỡ em đấy à?
- Ơ..làm gì có, anh vén tóc cho em thôi mà.
- Hừ..nghi lắm.
- Ặc…
Cô cười đểu tôi rồi kéo tôi dậy, cũng đã bốn giờ kém, cô rủ tôi đi uống cafe, Cafe Tím thẳng tiến.
Chap cuối:
Đến Cafe Tím chúng tôi ngồi bàn có thể nhìn ra đường. Chúng tôi nói vài chuyện linh tinh rồi tôi quay ra hỏi cô.
- Em đã nói gì với Linh vậy?
- Bí mật, em không nói đâu, anh
ThichDocTruyen.Yn.Lt
«‹192021›
ThichDocTruyen.Yn.Lt
đừng hỏi nữa.
- Lại còn thế nữa.
- Hiếu à, em thật sự rất muốn anh quay lại với Linh, em muốn cả ba chúng ta ở bên nhau thật hạnh phúc, anh quay lại với Linh đi ha! Anh cũng thấy em ấy đau dường nào rồi đấy.
- Anh…
Tôi không biết nói gì ngồi khuấy ly cafe, tôi không nghĩ cô lại nhiệt tình trong việc giúp hàn gắn tình cảm của tôi và Linh đến như vậy, cô cầm lấy tay tôi năn nỉ.
- Anh nghe em đi nha, anh quay lại với Linh đi.
- Em thật sự muốn thế sao?
- Vâng, em thấy buồn lắm khi biết anh chia tay với Linh.
- Nhưng anh chỉ yêu em mà thôi.
- Em không biết đâu, anh mà không quay lại với Linh thì mình cũng chia tay đi.
Lần này cô nói rất rứt khoát, khẳng định cô sẽ làm điều đó, tôi đã bị cô dồn đến bước đường cùng.
- Được rồi, anh sẽ quay lại với Linh, em thật khó hiểu.
- Anh nhớ đấy nha.
Cô nhìn tôi cười mãn nguyện.
- Dạo này em thấy trong người thế nào?
- Em vẫn khoẻ.
- Ừ, mà sao anh không thấy bụng em to ra thế nhỉ?
- À..mới mấy tuần đã to làm sao được anh.
- Cũng được một tháng rồi còn gì.
- Ờm..mẹ anh dạo này thế nào?
- Mẹ anh vẫn khoẻ, à tối nay anh đến thưa với mẹ em chuyện chúng mình nhé.
- Ơ..chưa được đâu anh.
- Sao thế?
- À…Bên ngoại nhà em đang có chút việc nên không được đâu.
- Ừ.
- Mình về đi anh, cũng muộn rồi.
Chúng tôi đứng dậy trả tiền rồi đi về. Ngày mai là khai giảng năm học mới. Đến trường, hôm nay cô mặc áo dài, trang điểm nhẹ, nhìn cô quá xinh, xinh lung linh luôn. Tôi len men đến chụp ảnh với cô, lúc không ai để ý là cô cấu eo tôi rồi đuổi tôi về hàng với lớp cho mọi người đỡ để ý. Vào hàng, Linh mon men xuống ngồi cạnh tôi, hôm qua tôi và cô cũng đã nói chuyện rồi, tôi nghĩ mình lên thoải mái với Linh hơn chút nhưng tôi vẫn thấy không được tự nhiên cho lắm khi ở bên Linh.
- Ăn sáng chưa?
- Em ăn rồi.
- Ừ.
- Cô Lan kìa, nhìn cô xinh quá!
Mắt Linh long lanh nhìn cô, trông Linh cũng xinh bên bộ đồng phục học sinh đấy chớ.
- Lan nói cho anh biết rồi.
Linh bối rối nhìn tôi.
- Vậy mà em dám nói dối anh à!
- Em xin lỗi.
- Ừ không sao, vậy ta quay lại nhé.
- Vâng, hi hi.
Nghe tôi nói vậy Linh khá vui mừng, ngồi sát vào tôi hơn. Cả buổi khai giảng em chỉ ngồi ngắm cô rồi mấy em xinh tươi đang nhảy trên sân khấu thôi các thím ợ, mấy em ý nhẩy cứ gọi là 1..2,.1..2.., mấy phần khác nhạt toẹt em lạ