Truyện Chết Rồi Tao Yêu Chồng Full - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Truyện Chết Rồi Tao Yêu Chồng Full (xem 831)

Truyện Chết Rồi Tao Yêu Chồng Full

hấy khó chịu. An chẳng bao giờ thế, cô ấy có khối não phẳng và chẳng bao giờ xưng hô như thế…Tôi nghĩ là tôi thích An. Tôi muốn thử xem An sẽ có thái độ như thế nào khi tôi nói là tôi đang yêu. Như mọi lần cô ấy bật cười và trêu chọc tôi. Cô ấy chẳng có thái độ băn khoăn hay khó chịu gì. Hơi nản một chút…Nhưng khi cô ấy khoe với tôi là có bạn trai, nghe giọng An qua điện thoại, tôi chắc rằng An đang vui thực sự, có gì đó là hạnh phúc nữa. Điều đó khiến tôi vô cùng khó chịu, tôi dập máy và ko muốn nghe An nói tiếp về cái niềm vui ấy nữa. Tôi tìm hiểu, thì rất nhanh biết được bạn trai An chính là Duy Minh cùng trường. Lúc An vào viện, lí do xuất phát từ Minh, tôi lo lắng, khi đến nhà An, nhóc em nói cô ấy đã vào viện lí do là ngã xe…Tôi chẳng tin đâu, Minh là một hotboy nên có những chuyện xảy ra có thể xem là bình thường. Tôi chỉ gọi hỏi han qua loa…Những ngày sau đấy tôi ko gọi điện nữa vì sợ làm phiền. Biết rằng cô ấy đang rất vui…
Một buổi sáng, sau khi thức dậy, tôi ăn sáng và lên xe đạp đi dạo…Chợt thấy bóng dáng Minh và một cô gái, thoạt đầu tưởng An, ý định vòng xe quay ngược lại nhưng nhận ra An ko có mái tóc nâu uốn lọn như thế. Cảm giác có gì đó không ổn, tôi cố gắng tìm hiểu về người bạn thân nhất của An, là Linh, tôi mới biết tình hình học tập của cô bạn…Tôi biết tính An chứ…An rất mạnh mẽ, nhưng khi vướng bận vào những chuyện tình cảm thì chắc chắn cô ấy sẽ khóc…Nhưng An thì lúc nào cũng tin tưởng vào Minh. Sẵn sàng tát tôi khi tôi nói Minh không tốt…Cô ấy không thèm nghe bất cứ lời nào của tôi, tôi chỉ còn biết dõi theo sau cô ấy, những từ ngữ cô ấy nói ra đều sát thương tôi. Dần rồi tôi có cảm giác cô ấy điên lên vì Minh…Hành động của cô giống như một con ngốc…Khóc nhiều hơn…Sẵn sàng đẩy tôi ra khỏi người khi thấy Minh, mặc dù tôi vừa mới giúp đỡ cô ấy…Dường như cảm giác tổn thương đè nén. Tôi tuyên bố sẽ không quan tâm đến An nữa. Cô gái trước mặt tôi đang ngồi khóc và nó khiến tôi đau…Nhưng tôi chọn lối bứơc đi và liên hệ với bạn của cô ấy…Đó là lúc buồn nhất…Có phải chăng tôi là kẻ thừa thãi xen ngang cuộc đời của An?…
***
Tại nhà Linh.
- Sao mày không ngủ sớm đi, cứ nằm đấy làm gì. Trông bộ dạng mày bây giờ thảm hại lắm biết ko hả?
- Biết.
- Thế sao còn chưa ngủ?
An không nói gì, chỉ khẽ thở dài một cái rồi ngồi dậy. Dựa mình vào tường. Không buồn cất tiếng nói, nó lười nói hẳn.
- Mày đang đợi cái gì vậy?
- Đợi cái gì?
- Thỉnh thoảng đưa mắt sang cái điện thoại, mày đang đợi tin nhắn của ai?
Linh nhìn nó, rồi nkìn sang chiếc điện tkoại. Linh không nói nhiều, dường như nó đã hiểu hết.
- Không ai cả.
Cái đôi mắt lạnh và giọng nói của An khiến mỗi câu nói đều trở nên nhạt. Linh thừa biết con bạn đag rơi vào tình trạng gì, nó chỉ hơi ngạc nhiên với cách nói chuyện bất cần của An. Chưa bao giờ nó thấy điều này.
- Không ai cả?
Linh cố tình hỏi lại.
- Không ai cả.
Vẫn là cái giọng đều đều ko cảm xúc của An. Linh không cảm thấy khó chịu. Nó như muốn tìm ra điều gì đó trog câu nói của An.
- Chắc chắn là không đợi tin nhắn của ai?
- Ừ.
- Minh hay Nam?
Giờ thì Linh nhìn thẳng vào mắt con bạn đang dựa người vào tường. An hơi giật mình, 2 giây rồi trở lại trạng thái thất thần.
- Minh hay Nam? Liệu là Minh hay Nam?
An lại tự hỏi lại. Tâm trạng nó rối bời. Tóm lại thì là nó đang bị làm sao?
- Tao ko hiểu nổi mày, ko hiểu mày học được cái cách nói chuyện đấy ở đâu nữa…
Linh thở dài một cái rồi bước ra khỏi phòng. Không quên dặn nó ngủ sớm. Dù biết dẫu có dặn cũng bằng thừa.
An nằm ôm gối, mặt nó biến sắc, nó đưa tay trên các phím bấm màn hình điện thoại…Chợt mỉm cười một cái…Đây là ảnh này, ảnh Minh và nó ở công viên này…Còn nhiều ảnh nữa. Minh cười hiền quá…Môi nó chợt nhếch lên khi tua đi tua lại các bức ảnh…Minh lúc nào cũng hiền với nó thế mà Nam bảo Minh bỏ mặc nó rồi, Nam chẳng biết gì…
Nó lại chợt giật mình nhận ra điều gì đó không ổn. Nó quăng điện thoại xuống giường.
- Ổn chứ?
Linh vừa bước vào phòng.
- Mày lại đag nghĩ cái gì vậy?
- Nam bảo ko quan tâm đến tao.
Những lời bộc phát từ An dường như là ko hề suy nghĩ. Linh chỉ cười rồi ngồi lên ghế.
- Giờ thì mày mới bắt đầu nghĩ đến Nam một chút đấy.
- Hôm nay ko nhắn tin.
- Mọi lần thì mặc kệ những tin nhắn của người ta. Hôm nay không nhắn thì lại ngóng. Là tại sao?
- Không biết.
- Tao chịu thua cái kiểu ăn nói của mày. Có vẻ càng ngày mày càng trở nên khó hiểu. Nam ngừng nhắn tin chắc sẽ thấy hơi thiếu một chút thôi. Ngủ đi. Mai còn đi học.
Có lẽ thế, nó thể là thiếu do một thói quen vừa thay đổi.

Những ngày tiếp theo, nó tiếp tục đi học bình thường. Nhưng với một tâm trạng ko như trước, ko hát véo von như xưa, lẳng lặng đeo Mp3 suốt quãng đường đến trường. Tuyệt nhiên ko xuất hiện lấy một nụ cười. Dường như từ lúc nào nó đã quên đi cách cười với mọi thứ.

- Chị An làm bánh à?
An ko nói. Chỉ gật đầu.
- Chị lại làm bánh cho anh Nam hả?
An hơi sững lại. Lắc đầu. Rồi lại tiếp tục công việc.
- À…Hôm nay sinh nhật chị An.
An lặng im ko nói gì khiến thằng nhóc hơi khó chịu.
- Cái cảm giác muốn hỏi han mà ko được để ý tới khó chịu thật đấy.
Thằng bé nói xong rồi vùng vằng bỏ đi.
- Muốn quan tâm mà không được để ý tới?
An hơi giật mình. Nó cầm điện thoại. Bấm số gọi.


<Hôm nay sinh nhật em, em muốn Minh cùng đón sinh nhật với em.>
<Có lẽ là không.>
<Tại sao?>


<Dừng lại gì?>


<Tại sao?>
<Không có lí do gì>
An hơi lặng người đi như chưa tin vào tai mình. Và cũng chẳng muốn tin.


<Không. Anh ko đùa>


Nó vội vã cúp máy như sợ Minh nói thêm điều gì. Nó cứ cố nghĩ chắc là Minh muốn tạo bất ngờ cho nó. Muốn xuất hiện đột ngột để nó ngạc nhiên. Chắc chắn mà…
Tối.
Người ta thấy một cô bé có mái tóc sóng đen, bước đi nhẹ nhàng, tay cầm theo một chiếc bánh sinh nhật, hay tay cô bé rất nhẹ nhàng nâng chiếc bánh như sợ nó rơi ra bất cứ lúc nào. Đôi mắt buồn, mỗi bước đi của cô bé ấy đều hằn chứa những suy nghĩ. Toát lên ở cô bé có điều gì đó không hiểu hết. Lạ lùng.
An rẽ vào quán chè quen thuộc, nó bước vào, im lặng, đánh mắt nhìn, tìm kiếm cho mình một góc ở quán ấy.
- Em ăn gì?
Chị chủ quán vẫn với câu nói chào khách thường ngày.
An lắc đầu.
- Em đợi.
Chị chủ quán gật đầu tỏ ý hiểu. Toan quay đi.
An ngồi im lặng trog góc ấy, nó lặng lẽ mở chiếc bánh sinh nhật tự tay làm. Chẳng biết tốn bao nhiêu lâu để học làm bánh. Nó mong Minh. Đôi mắt luôn hướng ra cửa chờ đợi một bóng dáng thân quen. Nhưng nó ko nóng ruột. Vì trong đầu nó là, Minh hoặc sẽ đến hoặc ko đến. Vấn đề ko nằm ở thời gian. Nó biết, việc Minh ko đến là hoàn toàn có thể xảy ra. Giờ đây, mọi việc nó làm đều là vô thức, nó muốn biết rõ hơn về lời chia tay kia. Dường như nó còn chưa tin và ko muốn tin.
Một tiếng trôi qua, nó biết kết quả nhưng vẫn ngồi đấy, không tỏ rõ đang buồn, cũng ko tỏ ra một chút cảm xúc nào.
- Em. Chắc chắn còn muốn đợi chứ?
Chị chủ quán lo lắng hỏi nó. An chỉ gật đầu. Ko nói gì thêm.
- Chị ơi̷

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
“Là vợ phải biết vị tha, nó có mỗi đứa con riêng mà làm ầm lên”

Giá Như Em Là Con Gái

Tôi có gột rửa thế nào cũng không sạch hết được sự u mê cuồng điên của mình đêm đó

Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ Xanh

Trọng sinh tiểu địa chủ &#8211; Phần 2