Nhưng đau đớn thay, nó thấy Minh thật, đúng là Minh, Minh đang ở đằng trước nó không xa, nhưng Minh ko hướng về phía nó…Minh đang đi cùng ai? Cô gái đang đứng cùng Minh là ai? Nó vội vàng chạy theo
- Minh…
Nó chạy rất nhanh, vừa chạy nó vừa gọi. Minh quay người lại, nhìn nó ngạc nhiên…Có một chút gì đó là hoảng hốt…
- An…Em làm gì ở đâx?
- Minh về lâu chưa? Sao ko gọi cho em? Em nhớ Minh.
An nói, hơi thở của nó trở nên mệt mỏi.
- Anh…Phải họp lớp cũ An ạ…Đây là bạn cũ của anh, giờ bọn anh phải đi rồi…
Minh chỉ tay sang cô gái bên cạnh mình. Cô gái có mái tóc nâu ấy cũng chào nó: chào em.
Hai người trước mặt nó quay lưng bước đi. Nó đứng đó, hụt hẫng, sao Minh khác thế? Sao Minh ko cười tươi khi thấy nó như lúc trước? Sao Minh ko đứng lại hỏi thăm nó một lúc…Sao Minh lại đi ngay. Hàng chục câu hỏi cứ chờn vờn trong đầu nó…Nhìn theo bóng Minh và cô gái đó đi về phía trước. Sao nó thấy Minh xa quá, dường như ko thể chạm tay vào…
Bộp…
Có ai đó vừa ném chiếc áo lên đầu nó. Giật mình quay lại…Là Nam…
- Nắng vậy ra ngoài ko đội mũ thì trùm cái áo vào…
Nam nói, nó ko nhìn An.
- Ko cần.
- Ko cần cũng phải đội.
- Tại sao?
An hơi khó chịu, nhăn mặt quay sang nhìn thằng bạn.
- Mày là vk tao.
- Cái đó là ảo.
- Ảo thì ráng mà diễn như thật đi.
- …
- Nếu Minh nó để tâm mà nhắc nhở mày thì tao cũng chẳng phải nói đâu…
An bặm môi, nó bước đi, mỗi bước đi nó đều tự nghĩ, Nam nói thế nghĩa là sao? Đang cố tình cho nó biết là Minh ko còn nghĩ, ko còn để ý đến nó như trước nữa? Ko, ko phải mà, Minh ko bao giờ như thế, lúc đó chắc Minh phải đi vội…Nó phải tin vào Minh chứ…
Bất chợt, nó quay sang Nam, đôi mắt như có lửa, chẳng hiểu sao nó lại trở nên giận dữ. Với tay lấy chiếc áo đang trùm trên đầu mình ném trả Nam. Cậu bạn im lặng, ngỡ ngàng. Nó không nói không rằng, chạy thật nhanh về nhà…
Khoá kín cửa phòng, nó ngồi thu lu, cái im lặng của nó thật đáng sợ, nó không khóc, cái tâm trạng hỗn độn đó đang biến nó thành người câm. Nó nghĩ vẩn vơ. Nhấn số gọi Minh.
<Gì thế An?>
Đầu dây bên kia là một giọng nói lạnh lùng…
Cô bé vừa khóc, vừa nấc lên trong điện thoại, cô bé cứ nói mãi, dù đầu dây bên kia đã tắt máy từ lâu…
<…Có phải Minh vẫn luôn quan tâm em Minh nhỉ…Minh ko bao giờ bỏ rơi em đâu đúng ko? Lúc nào ấy Minh lại đưa em đi xem phim, đi dạo Minh nhỉ? Hihi…Em vui lắm…>
An nói trong vô thức…Tiếng cười hoà trong nước mắt khổ sở ghê gớm. Nó có biết là Minh ko nghe thấy? Nó cứ nói ko thôi…Có những lúc nó bật lên tiếng cười…Trông nó vừa đáng thương mà cũng thật đáng sợ…
Bất giác giật mình…Nó ném điện thoại xuống giường…Ngưng khóc…Đôi mắt lạnh lẽo nhìn về tấm ảnh Minh trên bàn học…Nó mỉm cười ngây ngô…Minh đang cười với nó đấy thôi…Nó đưa môi hôn nhẹ vào bức ảnh ấy…Mọi hành động dường như vô thức.
…
…
Trên đường đi học về, nó cúi gằm mặt, bước đi chẳng thèm nhìn ai.
BỖNG
- À…MÀY LÀ AN NHỈ? LÂU RỒI CHƯA GẶP MÀY…
Một vài đứa con gái chặn đường nó…Nó ngẩng mặt lên, trong số 5 đứa con gái đứng trước mặt mình thì nó nhận ra hai con bé tóc đỏ và tóc vàng lần trước đánh mình…Nó không nói năng gì cả, gằm mặt xuống bước tiếp…Dường như không để tâm.
Bốp…
Một con bé giật cặp nó lôi về đằng sau.
- Bọn tao đang hỏi chuyện, ai cho mày đi.
- Ko có chuyện gì để mà hỏi cả…
Nó lầm lì đáp lại, rồi lại cúi đầu bước tiếp.
Bốp.
Một con bé giật tóc, lôi ngược nó về đằng sau…lôi vào trong công viên rồi ấn đầu nó xuống…
Thôi rồi. Lại như lần trước…Nó câm như hến…
Mọi người xung quanh nhận ra điều gì đó, xúm lại nơi đám đông đang chuẩn bị đánh nhau. Tuyệt nhiên không có một ai can thiệp.
- Giờ thì Minh ko có ở đây để giúp mày đâu…Kêu la vô ích.
Con bé tóc đỏ túm lấy tóc nó rồi tát tới tấp, nó không sao chống cự được…Rồi cứ như thế, cả 5 đứa con gái xông vào giật tóc, đấm đá, dẫm đạp nó.
Đau đớn nhưng không làm gì được, khóc nhiều quá làm nó mất tiếng. Ko gọi ai được.
Mặt đỏ ửng vì những vết tát và vết cào…Đau lắm…
5 đứa con gái không tha cho nó…Nguyên một cái ghế nhựa ko biết ở đâu ra bay thẳng đến chỗ nó. Hốt hoảng, nó đưa tay ra đỡ…
Bốp…
Chiếc ghế nhựa vỡ tan tành còn tay nó chảy máu đau điếng…
Khóc…Nó khóc…Quá đau và quá sức chịu đựng của nó…Minh ơi…Nó lại nhớ đến Minh…Nó lại tin Minh sẽ đến đúng lúc để cứu nó…Huhu…Minh ơi…Những tiếng khóc, tiếng nói phát ra lí nhí trong cổ họng nó…
Những phát tát, những cái đạp thô bạo vận nhằm vào nó…Uất ức…Nhục nhã…Những tiếg chửi rủa vẫn liên tục văng ra…Nó chỉ còn biết dùng tay để chống đỡ và điều đó càng làm tay nó chảy máu nhiều hơn…
Nó vẫn cứ khóc và gọi tên Minh…Minh đã từng hứa sẽ luôn ở bên nó mà…Minh đã thì thầm vào tai nó là sẽ luôn bảo vệ nó và ko cho ai làm đau nó cơ mà…Nó càng khóc và càng gọi…Vậy thì Minh đâu rồi…Sao ko đến…
Giọt nước mắt vẫn chan hoà…Máu cũng hoà lẫn. Nỗi đau đớn về thể xác ko làm nó gục…Nhưng điều làm nó gục chính là tâm hồn non yếu…Minh ơi…
An bị đánh…Còn thậm tệ hơn trước, người bu quanh xem rất đông, nhưng chẳng một ai vào giúp đỡ nó. Trong đầu nó lúc này văng vẳng tiếng Minh…” Anh hứa sẽ bảo vệ An “,” Anh sẽ ko để ai làm An đau”…Nó gục xuống nhưng trong đầu vẫn luôn hi vọng Minh đến với nó ngay lúc này.
- Lui hết ra…
Có một tiếng quát…Có phải là Minh không? Không phải…Đây ko phải giọng Minh…
Tất cả lũ con gái đều dừng hành động…Lùi ra đằng sau…
- Các cô ko liệu hồn mà cút đi, hay muốn thân xác ko lết về được đến nhà?
Giọng nói ấy vang lên lạnh lùng. Nó đưa mắt lên. Nam…Đúng là Nam.
- Ko biến đi nhanh, đừng để người của tôi đến hỏi thăm mấy cô.
Tiếng nói vẫn đều đều. Nam bước tới đỡ nó dậy, người nó yếu quá rồi…Nam siết chặt lấy tay nó.
- Tao đến rồi. Sẽ ko lo bị đánh.
5 con bé vẫn đứng đơ người ngơ ngác, xen chút tức giận.
- Tao ko tha thứ cho đứa nào đụng vào bạn gái tao
Nam nói lớn…
- Chúng mày về đi, và mai sẽ có người lên tận trường để tính sổ chúng mày…
Nam nói, nó không đến mức mất bình tĩnh để mà hét to.
- Thì ra là thế.
Một giọng nói vang lên đằng sau. Dường như nhận ra điều gì đấy, An quay phắt người lại. Minh đang đứng đằng sau, mắt nhìn về phía nó và không biểu lộ một