Trường học hoàng gia (Khi tiểu thư trở thành hoàng tử) - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Insane

Trường học hoàng gia (Khi tiểu thư trở thành hoàng tử) (xem 1115)

Trường học hoàng gia (Khi tiểu thư trở thành hoàng tử)


Lạnh lùng quá! Chàng trai đành im lặng suốt dọc đường. Chiếc xe rẽ vào một khuôn viên rất khang trang, hai bên dọc đường là cỏ xanh mướt. xe chạy một đoàn dài đến cổng thì dừng lại. Cánh cổng này cao hơn ba mét, làm bằng vàng khắc nhiều hoa văn rất đẹp, trong cứ như là cổng vào hoang cung. Bên cạnh là phòng bảo vệ, có ba người lính bước ra hỏi:
_Cho hỏi quý danh!
Nó hạ cửa kiếng xuống, lạnh lùng:
_Ngươi biết ta chứ?
Người lính lập tức cúi đầu xuống:
_Vâng thưa tiểu thư, mời người vào.
Cánh cửa nặng cả tấn từ từ hé mở, chiếc xe nhanh chóng lao vào trong.
Cảnh vật bắt đầu hiện ra, một vườn hoa đủ màu hiện lên. Đi được một lúc, xe dừng lại trước cánh cửa rào sắt có hai hàng lính đứng nghiêm trang, chàng trai khẽ thốt lên:
_Đây… đây… chẳng lẽ… là hoàng cung?
Chương 51: Hindu à… tôi cũng yêu cậu nhiều lắm!
Nó chỉ mỉm cười bước xuống xe, đảo mắt nhìn khung cảnh xung quanh:
_Không, đây không phải Hoàng Cung. Vì nếu là Hoàng Cung ta sẽ không bao giờ đặt chân đến…
_Vậy đây là đâu? Mà… cô là ai?
Nó tiến gần đến, cánh cửa bằng sắt kia bật mở. Hai hàng lính nghiêm trang cúi chào nó, nó hướng mắt về phía ngã rẽ trước mặt:
_Đây là… lăng mộ Hoàng Gia.
Nói rồi nó bước nhanh vào trong, một khu rừng dần xuất hiện. Những ngôi mổ trang trọng dần xuất hiện ngày càng nhiều. Cuối cùng, nó dần chân bên một ngôi mộ màu da trời có những hoa văn khắc bằng bạc đẹp lung linh. Bài vị có hình một người phụ nữ rất xinh đẹp có đề: “Phu nhân Jang Jung Ri, vợ Tể Tướng Han. Ngày sinh:…/…/…, ngày mất:…/…/…”
Nó khẽ thốt lên:
_Mẹ…
Chàng trai sững sờ, hóa ra cô gái này là con của Tể Tướng sao?
_Con đã hoàn thành nhiệm vụ mẹ giao rồi, xin người hãy an tâm yên nghỉ. Nhờ người nhắn với bố mẹ ruột của con rằng… con nhất định sẽ chăm sóc Woo Chin thật tốt, xin hai người đừng lo. Hãy yên tâm mà an nghỉ… con nhất định sẽ sống thật tốt…
Không kìm được lòng, nó khóc nức lên. Trong tiếng lát rơi xào xạt, chàng trai chỉ biết lặng thinh.
*********
Rời khỏi cánh rừng ấy, nó đi bộ vào bên trong, nơi dành cho những vị Hoàng Tử. Chàng trai cũng chỉ biết im lặng đi theo nó.
_Anh không thắc mắc sao?
_Không…
_Thật chứ?
_Thật, vì đó là quá khứ của cô, tôi không có quyền bơi móc nó lên.
Nó khẽ mỉm cười bước tiếp.
_Vào năm ngày trước anh cón xem tin không?
_Tin gì?
_Rồi anh sẽ biết.
Trước mặt nó là một cánh cổng mạ vàng có bốn người lính gác cổng. Nó tiến đến gần, một người lính hỏi:
_Chào tiểu thư, cô muốn vào thỉnh an vị Hoàng Tử Hindu đúng không?
Nó gật đầu:
_Phiền các anh rồi.
_Không có gì, đó là nghĩa vụ của chúng tôi, mời cô đi lối này!
Một anh lính khác lên tiếng:
_Thưa tiểu thư, vị này là…?
_Là một người bạn cũ của Hoàng Tử.
_Vậy mời công tử đi lối này!
Cả hai theo người lính bước vào một vườn hoa tu líp đỏ ngất trời, giữa vườn hoa có một cỗ quan tài màu trắng được bảo vệ trong một phòng kính trong suốt.
Người lính mở cửa mời nó vào, sau khi nó và chàng trai bước vào, anh lính đóng cửa chờ bên ngoài.
_Hindu… ở trên đó cậu vẫn ổn chứ? Tớ rất nhớ cậu… tớ nhớ cậu lắm Hindu à…
Nó lật bật khóc nức nở, hơi thở như nghẹn lại.
_Cũng tại tớ… nếu tớ không nung nấu thù hận thì cậu sẽ không phải đỡ đạn cho tớ… cũng tại tớ Hindu à…
Nó quỳ xuống chân chiếc quan tài
_Bây giờ tớ rất cần cậu… cậu nghe tớ nói không Hindu? Giá như biết trước thì cậu đâu phải như thế… Hindu à… tớ cũng yêu cậu nhiều lắm! Có lẽ, đây là lần cuối cùng tớ có thể nói chuyện với cậu thế này. Cậu ở đó, nhờ cậu chăm sóc mẹ tớ nhé Hindu…
Nói xong nó đứng dậy và rời khỏi đó.
Sau khi đến xe, nó mới quay lại nói với chàng trai:
_Cảm ơn anh đã cùng tôi đến đây và cũng cảm ơn anh đã giúp tôi hiểu bản thân mình hơn, cảm ơn anh nhiều lắm!
Nó hơi nghiêng mình khiến chàng trai e ngại:
_Không đâu, tôi mới phải cảm ơn cô mới đúng!
_Có lẽ từ đây anh phải tự đi về rồi, xin lỗi vì tôi không thể đưa anh về được rồi, xin lỗi anh nhiều lắm.
Nó mở cửa ngồi lên xe thì chàng trai giữ cánh tay nó lại:
_Vậy… tôi sẽ gặp lại cô chứ?
_Nếu có duyên thì sẽ gặp.
Nói xong nó đóng cửa xe lại rồi xe lao đi mất, chàng trai đứng đó thẫn thờ rất lâu:
“Tôi sẽ không quên cô đâu, mặc dù chưa biết gì về cô những tôi sẽ mãi nhớ về cô như một kỉ niệm đẹp.”
*********
Cả buổi ngày hôm nay không biết nó đã đi đâu mà đến cả điện thoại cũng không bắt máy. Woo Chin lo lắng chạy lên phòng nó thì phát hiện chiếc điện thoại nằm trên bàn, bên dưới có một tờ giấy:
“Woo Chin!
Chị sẽ đi một thời gian, chị nghĩ mình cần yên tĩnh một chút để tâm hồn thanh thản hơn. Em đừng tìm chị nhé, chỉ một thời gian thôi chị sẽ về, vậy nên em đừng cố tìm chị.”
Woo Chin sững sờ cầm tờ giấy trên tay:
_Chị…
Chương 52: Em và Woo Chin cùng thích một người
Hoàng Hậu khẽ hé cửa phòng con trai mình. Đã ba ngày nay kể từ khi nó được tin Yu Mi bỏ đi, nó luôn nhốt mình trong phòng ngồi thẫn thờ như người vô hồn. Bà chỉ khẽ lắc đầu thở dài. Có lẽ chỉ có con bé đó mới khiến nó bình tâm trở lại. Yu Mi, tôi biết tìm cô ở đâu?
Yoon Min cầm tấm hình của nó trên tay, gương mặt không chút biểu cảm, bàn tay lướt nhẹ trên tấm hình:
_Yu Mi… em đang ở đâu?
_Yu Mi…
_Yu Mi…
Hắn lẩm bẩm tên nó như thằng điên, nước mắt bắt đầu tuôn rơi. Hắn không thể kìm được lòng, chỉ biết thốt lên trong vô vọng. Hắn yêu nó, yêu đến mức chỉ một ngày thiếu nó cũng đủ làm hắn phát điên. Tại sao nó lại như thế? Chẳng lẽ nó không muốn gặp hắn nữa sao? Hay là vì… nó không còn yêu hắn nữa? Tại sao?
Hắn chỉ biết lắc đầu vứt bỏ những suy nghĩ xấu xa về nó, chắc chắn không phải thế đâu. Không phải đâu.
*********
Nó bắt đầu với một cuộc sống thật bình dân và yên bình ở một hòn đảo nhỏ. Nơi đây thật yên ả với những đợt sóng biển nhấp nhô ngoài khơi. Nó cảm thấy lòng mình thật thanh thản.
Người dân ở đây rất vô tư, họ làm việc rất chăm chỉ, dù mệt mỏi đến đâu chỉ cần mỉm cười là mọi buồn phiền tan biến. Nó mỉm cười hít một hơi thật sâu:
_Cảm ơn em Charlie! Lần này chị nợ em rồi.
_Không đâu, căn nhà này cũng lâu lắm rồi chưa có ai đến, chị dùng tạm nhé.
Có lẽ đối với nó và Charlie căn nhà gỗ hướng ra biển này thật thô sơ và bình dị, nhưng đối với người dân nơi đây, đây là căn nhà sang trọng nhất vùng. Nó đưa mắt sang nhìn cậu bé, đôi mắt tròn hồn nhiên ngày nào đang ưu tư ngắm nhìn bờ biển, xem ra cậu cũng có tâm sự.
_Em có chuyện gì buồn à?
_Phải!
_Kể chị nghe được không?
Charlie hít một hơi sâu và nói:
_Chị xem em là em ruột chứ?
Nó xoa đầu cậu ấm áp nói:
_Từ lúc đầu em luôn là một người em trai của chị.
_Hơn cả Woo Chin chứ?
_Đối với chị, cả hai đều quan trọng như nhau.
_Vậy được! Chị hứa là không thiên vị nhé!
Nó gật đầu móc nghéo, Charlie cảm thấy yên tâm hơn và bắt đầu kể:
_Em và Woo Chin cùng thích một người.
_Là Hea Mi à?
_Phải! Nhưng em không thể hiểu tình cảm của cô ấy, vả lại… Eun Hye cũng rất thích em, em không biết phải làm thế nào.
Eun Hye thích cậu bé này ư? Thật không thể ngờ tới nhưng… bây giờ cô bé đang rất cô đơn, rất cần một ai đó an ủi.
_Hin

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Nàng dâu chỉ được ‘cái vỏ’

Chắc tại kiếp trước mình duyên nợ gì nhau

Liệu ta có thể làm lại từ đầu?

Cô Dâu Bỏ Trốn

“Sao chú không đưa vợ con tới?”