“ Dạ.” Chu thị vừa vội đáp vừa đem khoai tây đã rửa sạch lên thớt cắt.
“ Mạn Nhi, ngươi đứng ngốc ở đó làm gì, mau tới đây nhóm lửa.” Chu thị nhìn thấy Liên Mạn Nhi lập tức ra lệnh.
“ a, nha,…”
“ Mạn Nhi còn chưa khỏe, để cháu làm.” Liên Ngũ lang đi vào chỗ lò lớn bên cạnh.
“ Ngũ lang nên làm gì thì ngươi làm đi, đây không phải là việc ngươi nên làm, để cho Mạn nhi nhóm lửa.”
“ Nội à, để cháu nhóm cho.” Liên Chi Nhi cầm một rổ cà đi vào, nghe thấy Chu thị nói chuyện, thì gấp rút nói.
“ Nương, Mạn Nhi vừa mới tỉnh lại, mấy mẫu tử chúng ta cũng bận rộn nãy giờ, đợi nàng tốt lên một chút đi, nếu không làm hại nàng bệnh thêm thì sao.” Trương thị hướng Chu thị thỉnh cầu.
“ Bọn nhỏ bị ngươi làm hư.” Chu thị hung ác trừng Trương thị một cái nhưng không hề kêu Mạn Nhi nhóm lửa nữa, đồng thời tự mình đi ra phía tủ chén lấy ra một miếng thịt ba chỉ, cắt thành miếng nhỏ sau đó thả một nửa trở lại.
Triệu thị lúc này mang theo Liên Diệp Nhi đi tới, đem người đi nhóm lửa bên bếp lò lớn.
Hai nồi lớn trên lò cũng đã nóng, Chu thị ở trong nồi bỏ dầu lại lấy thịt đã được cắt tốt bỏ vào, xào sơ cho tỏa ra mùi thơm, Liên Chi Nhi đưa cà lên để Chu thị bỏ thêm vào nồi, xào một hồi nữa, Liên Chi Nhi lại đưa thêm nước, Chu thị lúc này thả muối vào trong nồi rồi lấy nắp đậy lại.
“ Xem thật kỹ coi chừng cháy.” Chu thị phân phó Triệu thị, nâng người lên liền nhìn thấy Trương thị đang hướng trong nồi thả dầu, “ Dầu kia không tốn tiền mua sao, thật không chịu được ngươi hoang phí như vậy a!”.
Chu thị vừa quở trách vừa đi tới, lấy chén dầu trong tay Trương thị hướng trong nồi đổ vào.
Trương thị đi bưng ớt cùng khoai tây đã được cắt xong, cũng đem đổ vào trong nồi.
“ Đi lấy đậu giác ra đây, phải xào đậu giác trước.” Chu thụ lập tức phân phó.
Chương 7: Một Miếng Thịt Dẫn Đến Phong Ba
Editor: Sakurahuong Beta: Tiểu Tuyền Trương thị sửng sốt một chút rồi đem khoai tây để qua một bên, xong đi lấy đậu giác được cắt tới đưa cho Chu thị.
Chu thị không có đón lấy mà đứng dậy trừng mắt với Trương thị. “ Đúng là khen ngược ngươi mà, làm thức ăn một mình cũng không xong, cái gì cũng trông cậy vào cái lão bà tử ta đây, đã lớn tuổi như vậy còn phải ở một bên hầu hạ mấy tiểu tức phụ các ngươi.”
Đây là làm sao a, tìm xương trong trứng gà mà, dù cho Trương thị làm gì thì cũng không đúng. Người ta nói tượng đất cũng có công dụng của tượng đất, vậy mà Trương thị nghe vậy cũng thật không có tức giận. Bất quá ngay cả Mạn Nhi cũng không nhìn được.
“ Nội, mới vừa rồi nương bỏ dầu như vậy là muốn xào một bồn lớn khoai tây, ngài lại sợ nhiều dầu. Giờ xào đậu giác ngài lại bỏ thêm rất nhiều dầu nữa chẳng phải là lãng phí sao.” Liên Mạn Nhi không nhịn được mở miệng nói.
“ Mạn Nhi!” Trương thị nhanh chóng ngăn cản Mạn Nhi nhưng cũng không cản được những lời Mạn Nhi vừa nói.
Liền nghe choảng một tiếng, Chu thị đem cái muỗng ném vào trên kệ bếp.
“ Ta sống vô dụng rồi, một cái tiểu nha đầu như ngươi cũng dám nói với ta như vậy.” Chu thị thiếu chút nữa lấy tay chọc thủng mắt của Liên Mạn Nhi.
Trương thị vội vả đem Mạn Nhi kéo vào lồng ngực mình. “ Nương, Mạn nhi là tiểu hài tử không hiểu chuyện lại vừa té đập vào đầu, ngài đừng chấp nhặt với nàng.” Trương thị bận rộn khuyên nhủ, “ Mạn Nhi con mau mau nói xin lỗi với nội đi.”
“ Cái gì tiểu hài tử, đây là ngươi nuông chiều. hừ, phía ngoài hiếu thuận trong lòng lại ác độc. Đừng cho là ta không biết tâm tư kia của ngươi, để cho một nha đầu lừa đảo ngang ngạnh với ta.” Chu thị ngược lại hướng Trương thị phát tác.
“ Nương…” Trương thị nhất thời mặt đỏ lên. Trong nồi lại vang lên tiếng xôi xèo xèo kèm theo tiếng chửi rủa của Chu thị. Trương thị lấy tay xoa xoa mắt. “ Nương, dầu nóng rồi nếu không để đậu giác vào sẽ bị khét mất.”
Chu thị thấy Trương thị như vậy, muốn mắng tiếp bất quá chỉ hầm hừ nhìn chằm chằm Liên Mạn Nhi.
“ Mạn Nhi, mau nói xin lỗi, nói con sai rồi.” Trương thị lôi kéo Liên Mạn Nhi
Chu thị khắp nơi làm khó ngươi, ta chỉ nói một lời nói thật, khi nào thì sai rồi. Liên Mạn Nhi trong lòng không phục.
“ Nội chúng con sai rồi ngài đừng nóng giận.” Tiểu Thất từ phía sau của Liên Mạn Nhi nhô đầu ra cười nói với Chu thị.
Chu thị thần sắc hòa hoãn một chút nhưng vẫn như cũ nhìn chằm chằm Liên Mạn Nhi.
“ Nhị tỷ, tỷ nếu không xin lỗi chúng ta sẽ không có cơm ăn.” Tiểu Thất đẩy Liên Mạn Nhi giọng thì thầm nhỏ như muỗi nói.
Chỉ vì một câu như vậy, Chu thị thật sẽ làm cho mọi người không được ăn cơm.
“ Nội, con sai rồi,ngài đừng nóng giận.” Liên Mạn Nhi nói, coi như đối phương lớn tuổi nàng nhường nàng ta vậy.
Chu thị lúc này mới hừ một tiếng “ Nhanh lên một chút đem đồ xào, không nên ở đó làm biếng.” Nói xong liền vén rèm đi vào nhà.
“ Nương, con nói sai sao? Nội nói người như vậy mà người một chút cũng không tức giận?” Liên Mạn Nhi hỏi.
Trương thị đang xào thức ăn, tay đang làm ngừng lại một chút. “ Đừng làm lớn chuyện, nội là trưởng bối, cứ để nội nói ngoài miệng một chút thì thôi.”
“ Nương như vậy mà nội còn nói người không hiếu thuận kìa.”
Lần này Trương thị quay đi không nói gì cà.
……………………………………………
Trương thị tay chân nhanh nhẹn mới một hồi đã làm xong mấy món ăn khác. “ Chi Nhi, Ngũ lang, bày ra đĩa đi.” Trương thị gọi hai đứa bé.
“ Cà chưng cũng tốt lắm, để tẩu nói cho nương một tiếng để mang món ăn.” Triệu thị nói.
“ Phiền toái Tam tẩu rồi.” Trương thị cười nói.
“ Nói gì phiền toái hay không phiền toái, muội giúp tẩu rất nhiều.” Triệu thị cũng cười cười.
“ Nương, chúng ta không thể tự mình xới cơm sao, nội mới vừa rồi nói chúng ta bắt người phải hầu hạ mà.” Liên Mạn Nhi nói. Nàng vừa nói xong,liền phát hiện mấy người họ đều dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn nàng. Tại sao, nàng lại nói gì bậy bạ rồi à?
“ Mạn nhi mới tỉnh, có một số việc không nhớ, lại qua hai ngày nữa thì tốt rồi.” Triệu thị an ủi Trương thị.
“ Con lại nói sai cái gì sao?” Liên Mạn Nhi lại càng khó hiểu.
“ Mạn Nhi muội quên à, cà chưng có thịt, món ăn nào có thịt đều được nội tự mình làm.” Liên Chi Nhi nói.
“ Nhị tỷ, ở trong nồi thả bao nhiêu thịt, nội làm sao nhớ được.” Tiểu Thất nói.
“ Mỗi một miếng nội đều nhớ hết.” Liên Diệp Nhi cũng đánh bạo nói.
Liên Mạn Nhi khóe miệng ngập ngừng nhưng cũng không phát ra âm thanh nào.
“ Đều đi vào trong nhà đi, Tiểu Thất con chiếu cố chút tỷ con.” Trương thị nói. Còn Triệu thị đã đi vào nhà trước nói với Chu thị cà chưng xong.
“ Nuôi các ngươi có lợi ích gì, ta đây một đống tuổi còn phải hầu hạ các ngươi.” Chu thị nói như vậy những vẫn đi ra ngoài vừa đi vừa phân phó Triệu thị “ Còn đứng ngốc ở đó làm gì, lấy cái bàn đến.”
Mọi người vừa đi ra ngoài đem cái bàn, bàn này của Liên gia là làm từ gỗ, rất nặng. Triệu t