lan tràn càng mãnh liệt.
Thân ảnh của Tín ôm Khung Ly dần dần biến mất trong đêm tối.
Chương 3
Edit: Mị Beta: Tiểu Ngạn Khi Khung Ly tỉnh lại đã là giữa trưa ngày thứ hai. Nàng mở to mắt, đập vào mắt nàng là lồng ngực rộng lớn và khuôn mặt ôn nhuận của Tín . Một màn trước mắt này, trong lòng Khung Ly có cảm giác xúc động không nói nên lời.
Đêm đó, lợi kiếm trong tay Tín như lưỡi hái tử thần, vô tình lấy đi tính mạng của con mồi. Không có thương hại, không chần chừ, có chăng chỉ là bản năng bẩm sinh của một binh khí.
Bởi vì Tín nội liễm và trầm tĩnh nên nàng quên mất bản chất thực sự của Tín. Cho đến khi Tín lộ ra thân thủ, nàng mới hiểu được, Tín như vậy, mới là chính hắn – binh khí thượng cổ có năng lực cường đại.
Lúc đầu nàng còn có chút hoảng sợ và bối rối, nhưng sau đó nàng đã lấy tốc độ nhanh nhất để thích ứng với hành động của Tín . Bởi vì nàng biết, đây là binh khí do nàng triệu hoán, là binh khí của riêng nàng, nàng phải thừa nhận hết hậu quả của các hành động nàng làm ra, trong đó có cả hắn. Chẳng qua là, thỉnh thoảng Khung Ly vẫn nhớ tới bộ dáng lần đầu hắn bắt heo rừng cho nàng ăn, thật sự rất ôn hoà , vô hại. Bảo hắn đi bắt thì hắn thật sự đi bắt về cho nàng, heo rừng trong tay hắn không bị một chút tổn thương, không chết, thế nên dần dần nàng quên mất thân phận thật sự của Tín – binh khí thượng cổ khát máu.
Trời vừa tối, Khung Ly và Tín đang cùng nhau đi trên đường nhỏ. Thỉnh thoảng, Khung Ly lại nổi lòng muốn đùa giỡn mà chạy vây quanh Tín , hoặc là tìm cách trêu đùa hắn, nhưng chỉ cần vừa ngẩng đầu nhìn lên mặt hắn, nàng chỉ đành nhụt chí.
”Ta nói, tại sao mặt ngươi không bao giờ lộ ra vẻ gì khác vậy?” Khung Ly cầm cổ tay hắn, lôi kéo hắn từng bước từng bước đi về phía trước. Tín đi theo phía sau nàng, khẽ cúi đầu nhìn thiếu nữ trước mắt, mặt không chút thay đổi.
”Có phải do ta cho ngươi không đủ máu? Tại sao không có cách nào khiến ngươi nói chuyện được vậy?” Khung Ly lườm hắn, bày ra bộ mặt đầy vẻ thất bại và không phục, ”Hay là ta cho ngươi thêm chút nữa?” Nói đến đây dường như Khung Ly nghĩ đến điều gì, nghi ngờ lẩm bẩm :” Lại nói, ta mất máu nhiều như vậy mà vẫn sống! ngươi biết tai sao không?” Khung Ly vừa nói vừa ngẩng đầu, vẻ mặt tò mò nhìn Tín .
Tín khẽ lắc đầu.
Khung Ly cũng không nghĩ rằng sẽ nhận được đáp án từ Tín, cho nên nàng tiếp tục thoải mái lôi kéo hắn đi về phía trước. Một lát sau, ánh mắt Khung Ly bị hoa dại mọc ven đường hấp dẫn, nàng nắm tay Tín tới trước bụi hoa, bật ra lời cảm thán từ tận đáy lòng: ”Tín, có phải rất đẹp đúng không? Ta đã từng thấy nam nhân trong thôn tặng hoa cho nữ nhân, sau đó không lâu bọn họ liền kết hôn!”
Tín nhìn Khung Ly một cái, sau đó đưa tay hái hoa dại xuống, đưa tới trước mặt nàng.
”Tín, ngươi học được từ trong trí nhớ của ta sao?” Khung Ly khẽ nghiêng đầu, ”nhưng không phải đưa hoa như vậy đâu.” Mặc dù nói thế nhưng tay Khung Ly vẫn nắm lấy tay hắn đang cầm hoa, đưa lên đầu mình rồi khẽ cài nó vào mái tóc đen hơi có chút rối loạn. ”Như thế này mới đúng.” Khung Ly nhìn Tín khẽ mỉm cười.
Ánh tịch dương chiếu lên người Tín giống như người hắn được phủ một vầng sáng, những sợi tóc màu trắng bạc mới mọc ra trước đó không lâu đang nhẹ bay trong gió. Nụ cười Khung Ly cứng lại, đối mặt với tròng mắt đen sâu không thấy đáy của hắn, sự chuyên chú trong đó khiến cho nàng không biết phải làm sao.
”Tín, ngươi …” ánh mắt Khung Ly luống cuống nhìn loạn xung quanh. Tín đứng đối diện thì ngược lại, bình tĩnh dời ánh mắt, nghiêng đầu nhìn xuống hoa dại màu trắng nở đầy trên mặt đất. Thấy thế, Khung Ly cũng dần trấn định lại, nàng than nhẹ, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn, ”Tín, ta muốn trở về thôn.”
Nghe nói thế, Tín ngước mắt nhìn nàng nhưng không nhúc nhích.
“Nơi đó, dù sao cũng là nơi ta lớn lên, ta muốn … trở về xem tình hình một chút…” Khung Ly có vẻ bối rối nói.
Người dân trong thôn sợ hãi Tín như thế nào nàng hiểu rất rõ. Kể từ đêm đó, nàng biết nếu như nàng trở lại trong thôn một lần nữa, và một khi để họ phát hiện ra Tín, tuyệt đối sẽ cho rằng Tín là yêu quái. Người trong thôn chắc chắn sẽ xua đuổi hắn hoặc là lựa chọn rời đi. Nhưng nàng muốn về nhìn xem, dù sao nơi đó … cũng là nơi nàng sống mười bốn năm qua.
”Ngươi đến ngôi miễu cũ chờ ta nhé! Ta về thôn xem như thế nào rồi sẽ trở lại rất nhanh thôi!” Khung Ly vội vàng nói ”Ta chỉ muốn biết mọi người ra sao … được không?” Khung Ly đưa mắt nhìn Tín thăm dò. Hắn dừng lại một thoáng rồi mới gật đầu.
Khung Ly không nghĩ tới Tín lại đi xa như vậy, mãi đến hai ngày sau, Khung Ly mới thấy được thôn trang của mình.
Đến gần ngoài thôn, Khung Ly phát hiện trên đồng vắng tanh không có ai đang làm hết, trong lòng sinh ra cảm giác bất an.
”Tín đi miếu hoang chờ ta, ta sẽ trở lại nhanh thôi.” Sau khi nói với Tín một câu, kh nhanh chóng chạy thẳng vào thôn.
Tâm tình Khung Ly trên đường đi thấp thỏm không yên, nàng cảm giác giống như sắp có chuyện gì đó không tốt sắp phát sinh, nhưng lại không biết là chuyện gì, làm cho nàng càng thêm lo lắng bất an.
Khung Ly chạy một hồi lâu vẫn không thấy bóng dáng của người lớn nào, khiến cho tâm tình nàng càng thêm tồi tệ khẩn trương.
Lúc đi vào trong thôn, nàng mới biết được vừa rồi thôn mình đã phải chịu tổn thất thảm trọng (thảm hại + nghiêm trọng) cỡ nào. Đa số nhà cửa không bị sụp đổ thì chính là bị thiêu huỷ, một số ít còn may mắn sót lại thì cũng bị tàn phá không còn lại gì, mặt đất vẫn còn lưu lại dấu vết của vó ngựa. Nhìn kỹ, sẽ phát hiện có vài nhà được tu sửa lại, nhưng hiện tại trong thôn lại không có ai.
Đến cùng là làm sao vậy? Khung Ly đi từ từ trong thôn, trong lòng nghi ngờ khó cởi bỏ.
”Khung Ly…?” Bỗng nhiên sau lưng Khung Ly vang lên giọng nói có phần không xác định và thăm dò.
Khung Ly vui mừng, quay đầu lại nhìn thấy sau lưng mình là một vị đại nương ở trong thôn. ”Đại nương, mọi người đi đâu hết rồi? Tại sao không có ai hết vậy?’ Khung Ly nói xong định bước về phía vị đại nương nọ.
”Cháu, đừng tới đây!” sau khi xác định đúng là Khung Ly, trong mắt đại nương xuất hiện vẻ kinh hoàng, ”Khung Ly, Cháu.. không phải ngươi đã chết rồi sao?”
”Cháu chết?” Khung Ly bỗng ngẩn ra, dừng bước lại.
”Đêm đó, bọn họ đều nói cháu chết rồi! Con yêu quái kia, chính là muốn lấy mạng của cháu! Làm sao cháu còn sống được?” đại nương khiếp sợ mở to mắt nhìn Khung Ly, vẻ mặt khó thể tin được.
”Cháu không chết, hắn không có giết cháu.” Khung Ly hiểu ra vội vàng giải thích.
”Cháu không chết?” Giọng đại nương nói vòng vo khó hiểu, ”Làm sao cháu có thể không chết!”
”Cháu…”
”Trương đại nương, tại sao bà vẫn đứng ở đây, bà…!” Ngay lúc đó từ phía sau lưng đại nương có một nam nhân đi ra, sau khi nhìn thấy vẻ mặt quái dị của đại nương mới dời tầm mắt nhìn về phía Khung Ly. ”Đây là con nhà ai?”
”Nhà Ly tử đấy!” Đại nương nói bốn chữ liền không nói thêm gì nữa.
”Con nhà Li tử?” Người nam nhân nghi ngờ “Con nhà Li Tử thế nào? không phải do mẫu dạ xoa kia nuôi dưỡng sao?”
”Không..” đại nương thấp giọng lẩm bẩm ” Ta nghe con gái ta nói, nó tận mắt nhìn thấy nàng bị yêu quái kia giết! Bây giờ sao lại…”
”Giết đứa nhỏ này?” Vẻ mặt nam nhân cổ quái nhìn qua K
Thân ảnh của Tín ôm Khung Ly dần dần biến mất trong đêm tối.
Chương 3
Edit: Mị Beta: Tiểu Ngạn Khi Khung Ly tỉnh lại đã là giữa trưa ngày thứ hai. Nàng mở to mắt, đập vào mắt nàng là lồng ngực rộng lớn và khuôn mặt ôn nhuận của Tín . Một màn trước mắt này, trong lòng Khung Ly có cảm giác xúc động không nói nên lời.
Đêm đó, lợi kiếm trong tay Tín như lưỡi hái tử thần, vô tình lấy đi tính mạng của con mồi. Không có thương hại, không chần chừ, có chăng chỉ là bản năng bẩm sinh của một binh khí.
Bởi vì Tín nội liễm và trầm tĩnh nên nàng quên mất bản chất thực sự của Tín. Cho đến khi Tín lộ ra thân thủ, nàng mới hiểu được, Tín như vậy, mới là chính hắn – binh khí thượng cổ có năng lực cường đại.
Lúc đầu nàng còn có chút hoảng sợ và bối rối, nhưng sau đó nàng đã lấy tốc độ nhanh nhất để thích ứng với hành động của Tín . Bởi vì nàng biết, đây là binh khí do nàng triệu hoán, là binh khí của riêng nàng, nàng phải thừa nhận hết hậu quả của các hành động nàng làm ra, trong đó có cả hắn. Chẳng qua là, thỉnh thoảng Khung Ly vẫn nhớ tới bộ dáng lần đầu hắn bắt heo rừng cho nàng ăn, thật sự rất ôn hoà , vô hại. Bảo hắn đi bắt thì hắn thật sự đi bắt về cho nàng, heo rừng trong tay hắn không bị một chút tổn thương, không chết, thế nên dần dần nàng quên mất thân phận thật sự của Tín – binh khí thượng cổ khát máu.
Trời vừa tối, Khung Ly và Tín đang cùng nhau đi trên đường nhỏ. Thỉnh thoảng, Khung Ly lại nổi lòng muốn đùa giỡn mà chạy vây quanh Tín , hoặc là tìm cách trêu đùa hắn, nhưng chỉ cần vừa ngẩng đầu nhìn lên mặt hắn, nàng chỉ đành nhụt chí.
”Ta nói, tại sao mặt ngươi không bao giờ lộ ra vẻ gì khác vậy?” Khung Ly cầm cổ tay hắn, lôi kéo hắn từng bước từng bước đi về phía trước. Tín đi theo phía sau nàng, khẽ cúi đầu nhìn thiếu nữ trước mắt, mặt không chút thay đổi.
”Có phải do ta cho ngươi không đủ máu? Tại sao không có cách nào khiến ngươi nói chuyện được vậy?” Khung Ly lườm hắn, bày ra bộ mặt đầy vẻ thất bại và không phục, ”Hay là ta cho ngươi thêm chút nữa?” Nói đến đây dường như Khung Ly nghĩ đến điều gì, nghi ngờ lẩm bẩm :” Lại nói, ta mất máu nhiều như vậy mà vẫn sống! ngươi biết tai sao không?” Khung Ly vừa nói vừa ngẩng đầu, vẻ mặt tò mò nhìn Tín .
Tín khẽ lắc đầu.
Khung Ly cũng không nghĩ rằng sẽ nhận được đáp án từ Tín, cho nên nàng tiếp tục thoải mái lôi kéo hắn đi về phía trước. Một lát sau, ánh mắt Khung Ly bị hoa dại mọc ven đường hấp dẫn, nàng nắm tay Tín tới trước bụi hoa, bật ra lời cảm thán từ tận đáy lòng: ”Tín, có phải rất đẹp đúng không? Ta đã từng thấy nam nhân trong thôn tặng hoa cho nữ nhân, sau đó không lâu bọn họ liền kết hôn!”
Tín nhìn Khung Ly một cái, sau đó đưa tay hái hoa dại xuống, đưa tới trước mặt nàng.
”Tín, ngươi học được từ trong trí nhớ của ta sao?” Khung Ly khẽ nghiêng đầu, ”nhưng không phải đưa hoa như vậy đâu.” Mặc dù nói thế nhưng tay Khung Ly vẫn nắm lấy tay hắn đang cầm hoa, đưa lên đầu mình rồi khẽ cài nó vào mái tóc đen hơi có chút rối loạn. ”Như thế này mới đúng.” Khung Ly nhìn Tín khẽ mỉm cười.
Ánh tịch dương chiếu lên người Tín giống như người hắn được phủ một vầng sáng, những sợi tóc màu trắng bạc mới mọc ra trước đó không lâu đang nhẹ bay trong gió. Nụ cười Khung Ly cứng lại, đối mặt với tròng mắt đen sâu không thấy đáy của hắn, sự chuyên chú trong đó khiến cho nàng không biết phải làm sao.
”Tín, ngươi …” ánh mắt Khung Ly luống cuống nhìn loạn xung quanh. Tín đứng đối diện thì ngược lại, bình tĩnh dời ánh mắt, nghiêng đầu nhìn xuống hoa dại màu trắng nở đầy trên mặt đất. Thấy thế, Khung Ly cũng dần trấn định lại, nàng than nhẹ, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn, ”Tín, ta muốn trở về thôn.”
Nghe nói thế, Tín ngước mắt nhìn nàng nhưng không nhúc nhích.
“Nơi đó, dù sao cũng là nơi ta lớn lên, ta muốn … trở về xem tình hình một chút…” Khung Ly có vẻ bối rối nói.
Người dân trong thôn sợ hãi Tín như thế nào nàng hiểu rất rõ. Kể từ đêm đó, nàng biết nếu như nàng trở lại trong thôn một lần nữa, và một khi để họ phát hiện ra Tín, tuyệt đối sẽ cho rằng Tín là yêu quái. Người trong thôn chắc chắn sẽ xua đuổi hắn hoặc là lựa chọn rời đi. Nhưng nàng muốn về nhìn xem, dù sao nơi đó … cũng là nơi nàng sống mười bốn năm qua.
”Ngươi đến ngôi miễu cũ chờ ta nhé! Ta về thôn xem như thế nào rồi sẽ trở lại rất nhanh thôi!” Khung Ly vội vàng nói ”Ta chỉ muốn biết mọi người ra sao … được không?” Khung Ly đưa mắt nhìn Tín thăm dò. Hắn dừng lại một thoáng rồi mới gật đầu.
Khung Ly không nghĩ tới Tín lại đi xa như vậy, mãi đến hai ngày sau, Khung Ly mới thấy được thôn trang của mình.
Đến gần ngoài thôn, Khung Ly phát hiện trên đồng vắng tanh không có ai đang làm hết, trong lòng sinh ra cảm giác bất an.
”Tín đi miếu hoang chờ ta, ta sẽ trở lại nhanh thôi.” Sau khi nói với Tín một câu, kh nhanh chóng chạy thẳng vào thôn.
Tâm tình Khung Ly trên đường đi thấp thỏm không yên, nàng cảm giác giống như sắp có chuyện gì đó không tốt sắp phát sinh, nhưng lại không biết là chuyện gì, làm cho nàng càng thêm lo lắng bất an.
Khung Ly chạy một hồi lâu vẫn không thấy bóng dáng của người lớn nào, khiến cho tâm tình nàng càng thêm tồi tệ khẩn trương.
Lúc đi vào trong thôn, nàng mới biết được vừa rồi thôn mình đã phải chịu tổn thất thảm trọng (thảm hại + nghiêm trọng) cỡ nào. Đa số nhà cửa không bị sụp đổ thì chính là bị thiêu huỷ, một số ít còn may mắn sót lại thì cũng bị tàn phá không còn lại gì, mặt đất vẫn còn lưu lại dấu vết của vó ngựa. Nhìn kỹ, sẽ phát hiện có vài nhà được tu sửa lại, nhưng hiện tại trong thôn lại không có ai.
Đến cùng là làm sao vậy? Khung Ly đi từ từ trong thôn, trong lòng nghi ngờ khó cởi bỏ.
”Khung Ly…?” Bỗng nhiên sau lưng Khung Ly vang lên giọng nói có phần không xác định và thăm dò.
Khung Ly vui mừng, quay đầu lại nhìn thấy sau lưng mình là một vị đại nương ở trong thôn. ”Đại nương, mọi người đi đâu hết rồi? Tại sao không có ai hết vậy?’ Khung Ly nói xong định bước về phía vị đại nương nọ.
”Cháu, đừng tới đây!” sau khi xác định đúng là Khung Ly, trong mắt đại nương xuất hiện vẻ kinh hoàng, ”Khung Ly, Cháu.. không phải ngươi đã chết rồi sao?”
”Cháu chết?” Khung Ly bỗng ngẩn ra, dừng bước lại.
”Đêm đó, bọn họ đều nói cháu chết rồi! Con yêu quái kia, chính là muốn lấy mạng của cháu! Làm sao cháu còn sống được?” đại nương khiếp sợ mở to mắt nhìn Khung Ly, vẻ mặt khó thể tin được.
”Cháu không chết, hắn không có giết cháu.” Khung Ly hiểu ra vội vàng giải thích.
”Cháu không chết?” Giọng đại nương nói vòng vo khó hiểu, ”Làm sao cháu có thể không chết!”
”Cháu…”
”Trương đại nương, tại sao bà vẫn đứng ở đây, bà…!” Ngay lúc đó từ phía sau lưng đại nương có một nam nhân đi ra, sau khi nhìn thấy vẻ mặt quái dị của đại nương mới dời tầm mắt nhìn về phía Khung Ly. ”Đây là con nhà ai?”
”Nhà Ly tử đấy!” Đại nương nói bốn chữ liền không nói thêm gì nữa.
”Con nhà Li tử?” Người nam nhân nghi ngờ “Con nhà Li Tử thế nào? không phải do mẫu dạ xoa kia nuôi dưỡng sao?”
”Không..” đại nương thấp giọng lẩm bẩm ” Ta nghe con gái ta nói, nó tận mắt nhìn thấy nàng bị yêu quái kia giết! Bây giờ sao lại…”
”Giết đứa nhỏ này?” Vẻ mặt nam nhân cổ quái nhìn qua K