– Sao cô lại lật thịt lên như thế, nó mới vừa được đặt lên thôi mà?!
– Tại nếu muốn thịt chín đều và ngon thì ta phải lật nó lại như thế, không nên để nó gần chính bên này rồi mới lật sang bên kia, khi ăn như thế thì không thấy hết vih ngon và ngậy của thịt. – Chaerim giải thích cặn kẽ.
Và lại một lần, cả bọn ngạc nhiên về cô gái lạ này. Dara liền gạn hỏi:
– Sao cậu lại biết như thế?! Chắc phải ăn nhiều lần thịt nướng lắm mới có thể nhận ra cách làm này nhỉ?!
– Đúng đấy?! Nhưng mà tôi nghe nói nhà cô không được …. – Seho ngây ngô vô tình thêm phần kịch tính cho kế hoạch.
– Tại… Lúc…. Lúc còn… – Chaerim cố gắng tìm lấy một cái cớ… Có rồi… – Lúc còn xung túc thì nhà mình hay ăn lắm, nhưng giờ thì…
Khóe mắt Chaerim ứ đọng nước, mấy ông bố và bà mẹ hơi hốt hoảng khi tự dưng lỡ lời đi khơi dậy nỗi đau của người khác. Jeachun liền gắp miếng thịt vào chén Chaerim và an ủi:
– Mẹ Chaerim ăn đi ạ?!.
Chaerim khẽ lau nước mắt rồi vuốt tóc Jeachun để thay lời cảm ơn cậu bé. Nó thấy thế thì đâm ra có chút tin lời cô ta, nhưng khi thấy ánh mắt khó chịu của hai bà mẹ còn lại thì ý nghĩ đó tự động chạy mất dép.
Sáng sớm hôm sau…
Mọi người tiến hành đúng như dự định, nhưng công việc chính vẫn luôn trong đầu các bà mẹ trẻ, nói vậy thôi, nhưng khi hắn nhận ra được điều đó thì hắn bèn nhẹ nhàng nói:
– Ít khi được đi chơi, em hãy thoải mái đi.
Cũng đúng, thế là mấy mẹ dẹp ngay cái công việc kia qua một bên. Nhưng thay vì lập tức quên công chuyện đó, người mẹ cẩn thận Zin đã làm một chuyện rất sáng suốt, cô gọi cho chị gái và yêu cầu chị ấy cho mượn chiếc vali thông minh của chị. Zin cũng yêu cầu chị gởi gấp qua cô. Ít nhất là trước khi Chaerim làm mọi chuyện đi xa hơn. Kết thúc buổi đi chơi ở đây nhé, họ có đầy ắp mấy kỉ niệm cùng nhau và niềm tin mà nó dành cho Chaerim đã nhỉnh thêm chút đỉnh.
Và một ngày như thường ngày lại bắt đầu…
Nó lại bắt tay sáng tác bộ thiết kế trước thời hạn một tuần, trong khi đó, Chaerim thay vì góp ý về bộ sưu tập đó thì cô lại có vai trò trong việc cùng nhóm thiết kế ra những bộ cánh thường mà công ty đang kinh doanh. Bỗng Zin đẩy cửa đi vào, mọi người thoại thì không nhận ra ai, chỉ có mỗi Chaerim là đứng dậy cúi chào cô. Zin cũng vẫy ray đáp lại để tỏ chút thân thiện. Cô nhẹ nhàng hỏi:
– Hisun ở đâu vậy?!
Chaerim cũng khẽ đưa ngón tay chỉ về căn phòng của nó. Zin nở nụ cười cảm ơn rồi đẩy cửa đi vào. Nó thấy cô bạn thì ngạc nhiên nói:
– Ây… Sao cậu lại đến đây?!
– Thăm cậu thôi.
– Cậu uống gì không để mình đi lấy?! – Nó vui vẻ.
– Lấy cho mình ly cafe là ok rồi.
Nó nghe cô bạn nói thế thì lập tức đi ra.
Còn Zin, ngay khi cánh cửa vừa đóng lại thì cô lập tức lục túi xách của mình để lấy ra một chiếc camera nhỏ, cô cố tìm một góc nào đó để có thể nhìn rõ hết căn phòng, rồi cô nhận ra một chỗ ngụy trang cực đỉnh, để trên góc tủ hồ sơ, phía bên phải bàn làm việc của nó.
Sau khi giám chắc an toàn, cánh cửa cũng lạch cạch kêu lên báo hiệu có người vào, Zin lập tức ba chân bốn cẳng chạy đến chiếc ghế lúc nãy và an tọa như chưa hề có gì xảy ra cả. Nó đi vào với hai ly cafe cỡ vừa. Zin lập tức đi tới, cầm lấy và uống một hơi làm nó trố mắt nhìn:
– Cậu đến đây chỉ uống một ly rồi về à?!
– Ừ…
Rồi Zin liền bỏ đi như đã nói. Nó thấy hơi khó hiểu nhưng cũng không bận tâm vì nó quen thấy Zin như thế rồi. Nhưng Zin thì khác, như lúc trước đã nói, cô không phải là người nói dối giỏi nên nếu ở lại… Thể gì cũng bị lộ cho mà coi. Nên chạy là thượng sách.
Zin không về nhà vội mà liền ra quán Cafe ở gần đó và đến ngồi ngay chiếc bàn cố một người phụ nữ mặt trùm kín trong khi trước mặt là một ly cafe. Một chất giọng cất lên quen thuộc:
– Em làm rồi à?!
– Vâng ạ.
Cô gái đó hài lòng mở chiếc khăn đang trùm kín mặt, và đó không ai khác chính là… BÀ LA SÁT….
P2 – CHAP 10
Hôm sau…
Khi nó đang đi làm thì bỗng nó nghe thấy tiếng ồn ào ở ngoài, nó lo lắng chạy ra thì ngay lập tức thấy cánh cửa văn phòng bật mở bằng một cú đá và cái thế đá đó vẫn còn được giữ nguyên. Nó tái mặt:
– Chị làm gì ở đây vậy?!
Đám nhân viên sợ sệt gần như tránh xa cánh cửa đó, nhưng ngay khi nghe phó giám đốc của mình gọi cái người đó là chị thì họ há hốc miệng, một số người lẩm bẩm:
– Phó giám đốc bị đòi nợ hay sao vậy?!
Còn hắn thì bình tĩnh bắt chuyện:
– Chào chị dâu, chị đến đây có gì không ạ?!
Trân hít một hơi thật sâu và nhìn quanh công ty, thật ra thì cô đang tìm kiếm cái khuôn mặt mang tên Chaerim. Ngay khi nhận ra cô ta đang đứng ở bên cạnh nó thì bà chị mới cười:
– Chị đến đây thăm công ty thôi. Chị đã thấy rồi. Chị sẽ ở lại nhà hai đứa. Ok?!
Rồi cô bỏ đi trong khi nó đang cố gắng mở miệng, tuy nhiên chưa nói được tiếng nào thì chị gái nó đã bỏ đi rồi. Haizzzz….
Bà la sát lên chiếc xe của mình và rồi lái về phía nhà của hai đứa em. Ngay khi ông Đạt mở cửa, cô đã lịch sự chào ông và hỏi ngay:
– Nghe nói có một cô gái ở đây, phòng của cô ấy ở đâu ạ?!
– Trên lầu, thưa cô.
– Cháo cảm ơn ạ – cô cười rồi đi lên phòng.
Trâm mở cửa ra và ngay lập tức khám phá căn phòng, cô nhìn quanh xem xét thật kĩ, dưới gầm giường, trên nóc tủ và cả trong chăn mền. Nhưng rốt cuộc không có gì khả nghi ngoài bộ đồ cũ kĩ của ai đó. Có lẽ là của con bé kia. Cô định đi ra khỏi phòng thấy chiếc máy tính bàn, đáng lẽ cô khung có quyền truy cập nhưng vì em gái mình, cô sẽ làm.
Nhưng trước khi chờ máy tính khởi động, cô gọi cho thiên tài công nghệ
1( Bạn vẫn nhớ ai chứ?!?! ):
– Chị tìm thấy một cái máy tính trong phòng của cô ta.
” Hay quá, thế thì có thể cô ấy có cái gì đó thì sao?! Chị vào lịch sử mạng của cô ta đi”
Trâm làm theo và cô nhận thấy Chaerim vào rất nhiều lần trong một trang web.
– Cô ấy vào rất nhiều trong cùng một trang web. Chị sẽ vào đó.
Rồi Trâm nhấn vào đường link. Trước màn hình hiện ra một trang mạng xã hội. Trâm nhấn vào một tin nhắn chờ và dường như mọi thứ đúng như họ đã nghĩ, Chaerim đến đây là có kế hoạch. Vì tức giận nên Trâm đã không kiềm chế được bản thân:
– Chị sẽ nhắn trả lại.
” Không chị đừng làm thế, sẽ bị lộ đấy”
Trâm bỏ mặc lời cảnh báo và nhắn trả:
– Cô đang rảnh lắm chứ gì?!
Và người kia đáp lại
” Tôi nhớ giờ này cô đang làm việc mà?! Không phải chúng ta nói là không nhắn tin vào giờ này sao?!”
Tới lúc này thì h