– Anh vào đây làm gì?! Không phải như thế là không tốt sao?!
– A…anh… Em… Đẹp… Quá…
– Anh đừng có nịnh em nữa – nó cười.
– Không, ý anh là bộ váy ý
Nụ cười trên môi nó lập tức tắt lịm. Thay vào đó là một khuôn mặt hình sự. Hắn thấy ngay sự… Không bình thường nên liền sửa lại ngay:
– Anh đùa thôi mà, em đừng nóng…
– Anh mà còn đùa như vậy, chút nữa em đẩy xuống lễ đài đấy. Hiểu chưa?! – Nó cảnh cáo.
– Được rồi. Không đùa nữa, nhưng mà em mặc váy cưới thì dịu dàng một lần thôi, đi mà, nha… – Hắn làm vẻ năn nỉ
– Không đấy, rồi sao – Nó lè lưỡi chế diễu.
– Âyzzz cái con này, tại em mặc váy cưới nên anh mới tha đấy.
– Sao?! – Nó nhấc váy lên – Anh muốn đấu chứ gì?!
– Haizzz… Hết nói nổi mà, anh đi đây. Em cứ ở đó mà đấu một mình đi.
Sau khi hắn bỏ đi thì mấy cô giúp đỡ nó mặc váy liền cười:
– Hai em đúng thật là, hợp đôi thật ý.
Nó cười tươi đáp lại…
Đến giờ rồi…
Tiếng nhạc vang lên du dương, hắn chỉnh tề đứng về phía khán đài, papa của nó nhẹ nhàng khoác tay con gái để dẫn ra. Ngay khi cánh cửa được mở ra, nhưng cô phù dâu nhỏ xuất hiện vừa đi vừa rải hoa. Theo sau mới là người được trông đợi, nó xuất hiện làm cho ai nấy bất ngờ. Ai nấy cũng vui mừng vỗ tay đón chào nó. Papa đưa tay nó cho hắn mà không quên dặn:
– Hai đứa nhớ sống thật hạnh phúc nghe chưa.
Cả hai gật đầu vâng lời ông papa đang đỏ mặt lên vì cảm động. Cha sứ liền nói luyên thuyên về việc cảm ơn chúa trời. Sau đó thì ông hỏi:
– Pack Jihun, con có chấp nhận lấy Hoàng Trân Trân làm vợ không?!
– Con đồng ý ạ.
– Còn con Hoảng Trân Trân, có đồng ý lấy Pack Jihun làm chồng không?!
– Có ạ.
– Vậy ta tuyên bố hai con là vợ chồng. Các con hãy trao nhẫn cho nhau đi nào.
Hắn nhẹ nhàng lấy chiếc nhẫn và nắm lấy tay nó, trong khi đeo hắn còn thủ thỉ:
– Em có biết, chiếc nhẫn em đeo trong 6 năm là anh mua đồ giả không?!
– WTF??? – Nó nhăn mặt, nhưng hắn nhanh chóng nói tiếp.
– Vì anh muốn để dành những điều thật nhất và tuyệt vời nhất cho ngày hôm nay.
Hắn nói đúng. Đến cả nụ hôn sau đó hắn trao cũng là nụ hôn tuyệt vời nhất……..
P2 – CHAP 1
Sau cái đám cưới đấy… Thấp thoáng đã tám năm ròng, cuộc sống gia đình sung túc và đầm ấm đáng mơ ước của gia đình nhà nó. Lại thêm cậu nhóc 7 tuổi đáng yêu chính là nguồn động lực cho bố mẹ nó. Cậu nhóc tren là Pack Jaechun. Lại nói đến cả hai, hắn thì giúp vợ yêu của mình quản lý cái công ty thời trang của nhà nó. Tuy công việc tốn nhiều thời gian, nhưng được thấy nụ cười trên môi của vợ là hắn quên hết mọi mệt mỏi.
Một ngày như thường ngày…..
Hắn đứng trước gương để chỉnh lại chiếc cổ áo và áo vets. Hắn nghe thấy tiếng vợ yêu nói chuyện với con trai ngoài phòng:
– Jeachun của mẹ đi học ngoan nha. Phải nghe lời cô giáo đấy.
– Con biết rồi ạ. Mẹ nhớ là phải về sớm để đón con đấy nhé.
– Mẹ biết rồi. – Nó vuốt tóc con trai mình.
Rồi liền gọi lớn:
– Ông xã, sao anh lâu quá vậy?!
– Ra rồi đây – Hắn vừa đáp lại vừa đẩy cửa ra.
Hắn nhìn thấy con trai thì liền nhấc bổng cậu bé lên và nói yêu:
– wòa… Jeachun của bố….
Thằng bé cười khúc kích vì bị bố lấy mặt úp vào bụng làm cậu thấy nhột. Nó liền đánh mạnh vào bắp tay hắn:
– Anh làm gì thế hả, thằng bé thở không được kia kìa.
– Anh biết mà… Em làm gì mà dữ thế, đánh đau quá.
– Còn nói nữa à. – Nó nhăn mặt lên. Hắn thấy thế thì liền nói với con trai
– Jeachun xem mẹ kìa… Mẹ định đánh bố đấy.
– Hai người không được đánh nhau. – Cậu bé ngây thơ cản lại.
Nó nghe thế thì liền vuốt tóc con mình rồi hôn lên tóc nó. Hai bố con ra ngoài trước còn nó thì cúi đầu tạm biệt bác Đạt. Ông cũng vui vẻ thay cho gia đình hạnh phúc này.
Chiếc xe dừng lại trước một trường tiểu học, Jeachun nhanh chóng xuống xe. Hai vợ chồng nó vẫy tay tạm biệt con mình rồi liền lái xe đi. Chiếc xe bom bo trên đường, hai người lại bắt đầu nói chuyện vui vẻ.
Sân bay……
Một người phụ nữ với mái tóc ngắn ngang vai, bộ váy màu vàng kim bó sát sang trọng và kiểu trang điểm thanh lịch và sang trọng. Theo sau là một cô gái khác đang xách vali dùm cô. Cô đứng trước sân bay đợi taxi, lát sau họ lên một chiếc xe màu đen rồi bắt đầu xuất phát. Cô ta đưa cho tài xế địa chỉ rồi hỏi:
– Chú có biết công ty HoangPack không ạ?!
– Có ạ, cô đến đó à?!
– Vâng ạ. Làm phiền chú.
Rồi chiếc xe đi đến địa chỉ đã định.
Ngay khi chiếc xe dừng lại trước công ty đó thì cô ta mở kính ra rồi cảm thán:
– Không tệ. Có lẽ mình đã đúng. Hùm…
Rồi cô lại bảo ông ta đi đến khách sạn sang trọng nào đấy. Trong khi đó, cô ta nói với cô gái bên cạnh:
– Cậu ta đã chuyển tiền qua chưa đấy?!
– Vâng ạ, đã xong rồi.
– Ok. Haizzz…. Đến giờ diễn rồi. Lúc nào đến khách sạn thì cô gọi tôi dậy nhé. Tôi mệt quá…
Rồi cô ngả lưng một chút và mắt thiếp đi…..
P2 – CHAP 2
Chiếc xe dừng trước một khách sạn lớn, cô gái xuống xe và để mặc cho người còn lại khổ sở với đống valu của mình. Họ đi lên phòng đã đặt. Coi ta nhìn lên bảng hiệu trước phòng: ‘ 123 VIP’, cô nhẻo miệng cười và thong thả đi vào. Cả hai nằm xuống hai chiếc giường khác nhau, coi gái sang trọng nói:
– Sắp gặp lại anh ấy rồi, nhưng lần này tôi có tham vọng như thế này… Cothật sự tốt hay không?!
– Chuyện này rất tốt cho chúng ta, nên cô phải cố gắng gạt bỏ mọi thứ để đạt được mục đích. Đây chính là hi vọng cuối của chúng ta đấy. Phải biết nắm bắt. – Người kia đáp lại.
– Huynji này…. Cô theo tôi đã lâu như thế, thật sự không thấy những việc tôi làm rất độc ác sao?! Làm tan nát gia đình của nhiều người chỉ để có được sự thành công của bản thân?!?!
– Không hề, người ta nói muốn thành công thì không chỉ dựa vào sức mạnh mà còn có cả sự mưu mẹo.
– Có lẽ cô đúng. Thôi, tôi đi tìm hiểu thêm đây.
Rồi cô ta đứng dậy và