Cô xuống nhà, lấy chiếc túi giấy mà cô không kịp khoe cho em gái, nhưng tốt nhất là không nên vì con bé sẽ lại làm ầm lên. Cô lấy ra ba chiếc máy camera mini màu trắng mà cô nói dối người bán hàng là muốn mua để chống trộm trong nhà, nhưng nó sẽ được dùng với mục đích cao cả hơn… cô sẽ theo dõi Jihun ngay từ trong nhà của cậu ấy.
Cô bắt đầu công việc của mình bằng cách truyền dữ liệu từ máy tính đến camere… sau một lúc chờ đợi thì đã có kết quả, thế là cô có thể dám sát cậu ấy khi ở nhà và thậm chí được lưu hẳn vào trong đĩa. Cô bỏ những đồ nghề vào trong balo nhỏ, cài đặt một chút trong máy tính nữa và xong…
Cô xuống nhà, chuẩn bị đi đến nhà của Jihun…
Đến trước cửa nhà của hắn…
Cô lấy ra một dụng cụ mở khóa và mánh khóe này cô học được từ những cuộc chơi thâu đêm khi ở Mỹ.
” Cạch” – tiếng cửa mở, thế là xong công việc thứ nhất.
Sunny ung dung đi vào trong nhà như thể mình là chủ. Cô đặt chiếc túi lên bàn, lấy ra bộ dụng cụ: khoan, ốc,… và không thể tiếu chính là chiếc camera nhỏ màu trắng. Cô xách theo máy khoan và đi quanh nhà, xem xét kĩ lưỡng và cô quyết định, một chiếc trong phòng ngủ, một trong nhà khách và một trên phòng giải trí của tầng hai. Không thể thiếu nữa đó là một máy nghe trộm được đặt ngay dưới gầm bàn nơi hắn thường đọc sách.
Sau một hồi lắp đặt và xóa đi dấu vết, cô chuẩn bị đồ ra về. Sau khi ra tới cổng, cô lại quay người nhìn căn nhà một lần nữa và miệng vừa lẩm bẩm vừa cười:
– Thế là từ nay cậu nằm trong tầm tay của tớ nhé.
Rồi cô đi thẳng về nhà.
Trường Banguk…Giờ nghỉ trưa…Căntin…
sau một hồi đùa giỡn nhau, ba cô nàng nhà ta cười ha hả. Nhưng Dara bỗng hỏi một câu làm cho Zin phải dập tắt ngay nụ cười trên môi mình, thay vào đó là khuôn mặt lo sợ:
– Sao Sunny lại nghỉ thế? – Dara ngây thơ.
– Chị ấy…chị ấy…không…khỏe – Zin ấp úng đáp lại.
– Cậu ấy bị đau sao? Mình phải đến thăm chứ?! – Nó nói và nhìn Dara. Nhưng Zin lập tức cắt ngang:
– Không cần đâu, chỉ là cảm nhẹ thôi.
Zin cố gắng trấn an lại hai đứa bạn ngây thơ, rồi cô bé đứng dậy, cầm theo khay cơm, cô nói với hai đứa bạn của mình với khuôn mặt lộ rõ sự lo lắng, hoảng sợ:
– Mình no rồi, hai cậu cứ tiếp tục ăn đi.
Rồi cô để khay lên bàn phát thức ăn, và lập tức chạy về hướng nhà vệ sinh trong sự lo lắng của Dara:
– Cậu ấy sao thế nhỉ?
– Không sao đâu, Có lẽ do đường ruột có vấn đề thôi. Mình ăn tiếp đi. – Nó đơn giản hóa vấn đề ( điểm này giống ai ý nhỉ?).
Dara nghe thế thì cũng không muốn suy nghĩ nhiều. Ngay lúc đó, có tiếng loa thông báo:
” 1 tháng nữa là đến kì xét thường niên của năm, xin mời 20 bạn học sinh mới vào của năm nay, sau bữa trưa lên phòng Hội trưởng để được phổ biến. Còn những học sinh khóa mới thì sẽ được lớp trưởng phổ biến. Hết”
Nó nghe xong đần mặt ra không hiểu gì thì nghe Dara lẩm bẩm:
– Đến rồi.
– Là sao?
Dara bắt đầu giải thích:
– Đây là kì xét thường niên đểchứng tỏ các cậu có xứng đáng là học sinh trong trường hay không, vì không phải người Hàn, nên phần thi của các cậu sẽ có chút rắc rối hơn đấy…bla…bla
Nó gật gật đầu ra vẻ hiểu những gì Dara nói mà không để ý đến ánh mắt của Ina, trong tâm can, cô nghĩ:
” Tôi sẽ tống cô về nước cho bằng được”
Nhà vệ sinh nữ…
Zin bật nước lên rửa mặt cho thật tỉnh táo, cô không thể tin mình đã nói dối những người bạn thân của cô. Cô thấy thật khó xử, phải làm sao khi một bên là chị gái và một bên là bạn kia chứ. Xưa nay, chưa từng thân với ai ngoài chị gái của mình, Zin không cần phải nói dối ai. Bây giờ, cô đang nói dối, thật sự rất khó…
CHAP 16
Chiều đến…
Sunny sau khi thỏa thích một ngày dài, nhìn chiếc đồng hồ trên đầu tủ cạnh giường, cô ngồi dậy, đi đến nhà bếp và chuẩn bị bữa cơm chiều cho đứa em gái.
30 phút sau…
Zin đi từ ngoài cửa vào không một lời chào chị gái của mình, Sunny cười thân thiện chào em gái, nhưng Zin chỉ làm lơ chị gái và đi thẳng đến phòng. Sunny thở dài tức giận, cô đi vào phòng, kéo vai em gái để Zin đối diện với mình, cô tra hỏi:
– Thái độ của em là sao?
– Chị để em yên đi. – Zin khó chịu trả lời. Và lại quay người đi.
– Chị đang hỏi em đấy, trả lời đi.
– Chị còn muốn gì nữa?… – Zin thét lên. Sunny ngỡ ngàng trước thái độ của em gái mình, cô nói như muốn khóc:
– Em lấy đâu thái độ đó thế hả?
– Chị còn muốn gì nữa kia chứ, chị biết em không phải là người nói dối, sao chị bắt em làm thế, và đó lại là với 2 đứa bạn thân đầu tiên ngoài chị mà em có. Tại sao?….
Sunny bây giờ mới hiểu ra tại sao thái độ của Zin lại phản đối gay gắt, cô đưa tay lên vuốt những giọt nước mắt trên khuôn mặt em gái và ôm lấy Zin, nói thủ thỉ:
– Chị xin lỗi.
Zin đẩy chị gái ra khỏi mình, hít thật sâu, cô nói thẳng thật:
– Em không muốn liên quan đến chuyện này, em muốn ra ở riêng.
– Không được, chị không cho em là thế. – Sunny ôm ghì em hơn, cô nói to bên tai em gái mình – Chị sẽ không để liên quan tới em đâu. Chị hứa đấy.
Zin thở dài, lại đẩy Sunny ra, cô lấy chiếc áo trong tủ ra và đi vào nhà tắm, còn để lai câu nói dai dẳng trong không trung:
– Hứa thì phải giữ lời.
Lại nói đến nó, sau khi nghe có kì thi gì đó thì liền hỏi hắn:
– Nè, cuộc thi đó chính là cuộc thi mà anh nói đúng không?
– Ùm. – không nhìn nó vì hắn đang chuẩn bi đồ để đi học nhảy
– Theo tờ giấy họ đưa thì sẽ có ba phần thi, thứ nhất là theo yêu cầu, thứ hai là năng khiếu và đây cũng là cách chọn câu lạc bộ trong trường, thứ ba là thi thần tượng. Cái này tui không hiểu nè, là sao?
Hắn thở dài đứng dậy cầm theo balo, mắt nhìn nó uể oải nói:
– Là cô sẽ tìm một người nổi tiếng ở hàn, chụp một tấm ảnh với người đó để chứng minh cô có đủ khả năng là học sinh của trường. Đơn giản.
Rồi hắn đi ra ngoài, để mặc nó suy nghĩ không biết phải làm sao để gặp được người nổi tiếng kia chứ. Thật đúng là… sao cứ phải rườm rà thế nhỉ.
Hắn lái xe đến phòng tập, hắn vào phòng tập thì đã thấy Dohong ở đó rồi, hắn lại chỗ anh ấy rồi đặt túi xuống bên cạnh, Dohong cười với hắn, hắn cười đáp lai và thở dài hỏi:
– Sao thế? Mọi người chưa đến đủ hả?
– Umk, hôm nay có học viên mới.
– Ai thế?
– Là Ina.
Hắn tắt ngấm nụ cười, nhìn vào mắt của Dohong, có chút gì đó thoáng buồn, hắn lai thở dài:
– Cậu vẫn… thích cậu ấy à?
Anh không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, hắn thở dài, thật là trớ trêu thay. Hắn, Ina, Dohon