Đúng là mõm chó thì không nhả ra nổi ngà voi mà. Muốn mắng cho bọn chúng vài câu nhưng nhìn bộ mặt đểu giả mà nuốt hận vào lòng. -_-;; Vẫn nên nhẫn nhịn đi. Một đứa con gái yếu đuối như tôi sao đánh thắng nổi bọn hắn chứ… phải không?! Không nổi đâu. T^T
Bốp!!!
Tôi ngẩn người. Chỉ thấy Cẩm Thánh tống một cú gọn ghẽ vào mặt tên nhiều chuyện kia. Giật mình!! Cẩm Thánh, cám ơn anh! Cho tôi **** thề 1 câu đi nhé! Sướng quá! Anh đúng là thần tượng của em! Oai quá chừng!! +_+ Nhưng sao không bồi thêm cú nữa! Hí hí!
“Lưu Xương Thạch, mày nói quá nhiều rồi đấy. Còn nói bậy bạ nữa tao không tha cho mày đâu. Thú cưng?? Mày còn tục tĩu thêm nữa là tao quyết cho mày nếm mùi đấy! Hôm nay tao nói rõ cho bọn mày biết, bọn mày chống mắt ra mà nhìn đây! Đứa nào dám động đến một cọng lông của Tuấn Hỷ, thì cứ chờ chết đi. Biết chưa hả?? Lưu Xương Thạch, mày to gan rồi phải không? Thằng ngu nào giáo huấn mày vậy? Phác Dân Thọ hay là Kim Nạp Triết?”
“Mẹ kiếp!”
Tên khốn tên Lưu Xương Thạch vừa ôm 1 bên mặt vừa bị đánh vừa do dự một lúc, tên cao to lực lưỡng kia thì ngậm tăm miệng không dám nói tiếng nào, còn tên Phác Dân Thọ chỉ biết trừng mắt nhìn Khương Cẩm Thánh. Vẻ mặt hắn cũng khủng khiếp thật. Giật mình ~ có chút… không đúng… đáng sợ!! -_- Phác Tuấn Hỷ, mày đúng là không cứu nổi rồi.
“Khương Cẩm Thánh, gần đây cậu nói đang yêu đương? Có phải cô ta đó không?”
Là tao, thằng khốn!! Con nhỏ đó là tao đấy! Rồi sao!! Hừ! +_+ Phác Dân Thọ. Tên này vẫn có chút lễ độ, nếu so với Lưu Xương Thạch… -_-;
“Dào, đến trả lời cũng lười nữa à! Không sao, Cẩm Thánh ghét tôi đâu phải ngày một ngày hai. Hiểu rồi, chúng ta vẫn nên đi đường của chúng ta. Phải rồi, tôi nghe nói Đại Lâm chuẩn bị đến diệt bọn tôi, tuy không biết có thật hay không, nhưng bọn tôi không dễ bị đánh như năm ngoái đâu. Nhớ đó!!”
“Phác Dân Thọ, nếu mày là đại ca của Hữu Hàn thì cũng nên lưu ý giùm. Đại Lâm chúng tao sẽ không gây chuyện lùm xùm đâu. Biết chưa hả? Nhưng nếu bọn mày coi thường lời tao nói hôm nay, hậu quả bọn mày tự gánh lấy. Lưu Xương Thạch chắc đã hiểu điểm này rồi. Hiểu chưa? Bọn mày tốt nhất nghe ngóng cho rõ rồi hãy hành động.”
Phác Dân Thọ cười nhạt giễu cợt rồi bước ngang qua chúng tôi bỏ đi. Hừ… T__T Hôm nay là lần đầu tiên tôi nhìn thấy bộ dạng đáng sợ của Cẩm Thánh, đúng là dọa chết người ta mà. Tên con trai trước kia hễ bị tôi đùa giỡn chút là đỏ mặt, hôm nay lại trở nên uy phong như thế. Nhưng tôi càng thích người tên Cẩm Thánh ngây thơ này hơn rồi. -_-;;
Chương 31
“Mau vào nhà đi!”
“Ừ. Anh đi đường cẩn thận nhé.”
“Anh biết rồi. Đi đây.”
Tôi nói về nhà một mình được nhưng anh cứ nằng nặc đòi đưa tôi về. Những lời cảnh cáo bọn Phác Dân Thọ khi nãy lại hiện lên trong đầu tôi:
“Hôm nay tao nói rõ cho bọn mày biết, bọn mày chống mắt ra mà nhìn đây! Đứa nào dám động đến một cọng lông của Tuấn Hỷ, thì cứ chờ chết đi. Biết chưa hả??”
Cẩm Thánh thật lòng với tôi đó. Anh à, cám ơn anh nhé. Huhu. T^T
“Khương Cẩm Thánh!”
“Hử?”
“Anh… nói lời phải giữ lời đó…”
“Sao?”
“Là chuyện sau này anh không đánh nhau nữa ấy.”
“Đương nhiên rồi! Em mau vào nhà đi.”
Cẩm Thánh từ từ xa dần.
“Phác Tuấn Hỷ!”
“Hử?”
“Anh là chồng yêu của em phải không?”
“Thì… ừ… là… anh là chồng yêu của em.. -_-;;”
Tên này có phải nhớ mãi không quên bài “chồng yêu” không ta? Ngốc!!!
“Đi đây!”
Ngốc… vẫn là ngốc! Đừng bao giờ đánh nhau! Biết chưa hả? Có người kiếm chuyện cũng không ra tay, biết chưa? Nếu để ngày nào đó em nhìn thấy anh đánh nhau bị thương, lúc đó sẽ không khách sáo với anh nữa đâu. Anh phải nghe lời em đó. -_- Rõ chưa hả? Em quả thực càng ngày càng yêu thích anh rồi. Phải làm sao đây? Thích anh thích đến nỗi không có anh sẽ không sống được… anh bảo em phải làm sao đây?
Hẹn hò xong nói lời tạm biệt với anh, sao lại khiến em cảm thấy không nỡ thế này? Không nỡ xa anh đến mức ngay lúc này muốn chạy đến trạm xe buýt để gặp anh.
Thật lòng cám ơn anh. Trước khi gặp anh, em luôn không vui vẻ, tưởng rằng từ đó sẽ không bao giờ còn thích được ai khác nữa… Khương Cẩm Thánh, sau này chúng ta sẽ luôn bên nhau như bây giờ chứ? Không cần nhiều hơn, cũng không được ít đi. Cứ yêu nhau như bây giờ là đủ rồi…
Chương 32
Sáng sớm thứ 2. Hễ đến thứ hai là tôi bực bội, cũng không muốn đi học, hu… TT nhưng vẫn phải đi cùng Tuấn Anh…
“Ớ? Anh? Sao lại đến đây?”
Khương Cẩm Thánh đang đứng trước cửa nhà chúng tôi. Chuyện gì thế này?
“Không có gì, đi học cùng hai người thôi.”
“Vì Tuấn Hỷ chứ nhỉ? Hì hì, thật là, làm em thất vọng quá!”
Sao bây giờ? Khóe môi tự dưng lại nhếch lên. Hử~ không được cười! Nếu thế thì quá bằng tỏ rõ là thích anh ấy đến à! -O- Tôi phải nghĩ đến Lý Vân Quân, nghĩ đến hắn là sẽ tức giận mà cười không nổi… Không ổn rồi, ha ha ha.
“Chịu thua thôi. Ha ha, Tuấn Hỷ, sao anh đến mà em ra vẻ như không nhìn thấy thế?”
“Ăn sáng chưa?”
“Hở? Ừ… ăn rồi!”
“Muốn chết hả? Còn không nói thật nữa?”
“Xin lỗi mà! Bắt đầu ngày mai sẽ ăn mà.”
Binh! Binh! Binh! Binh!
Tôi thụi vào bụng Cẩm Thánh mấy cái thật mạnh. Tên điên này, dám không nghe lời ta hả? Hả?!
“Thật là… Anh, đừng đụng đến Tuấn Hỷ nữa, bà ấy còn dữ hơn cọp í !”
Tên khốn, dám nói chị mày thế hả? -_-;; Kiếp trước tôi và nó chắc chắn là oan gia, bằng không sao lại ghét nhau đến thế! -_-;
“Ha ha, với anh thì hình như không phải thế! Anh sợ cô ấy lắm!”
Ha ha. ^^* Phác Tuấn Anh, đừng có mà chọc giận ta! Khương Cẩm Thánh đã nằm trong tay ta rồi!! Hihi, đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó!
Ba người chúng tôi cùng lên xe buýt. Dãy ghế cuối xe đã có Bắp Thịt, Mắt Kính và Xương Sườn, Xương Sườn vẫn lải nhải như trước đây. -_-;
“Học tốt nhé. Anh sẽ gửi tin nhắn cho em.”
“Ừ. Tạm biệt.”
Xương Sườn bất lực kéo Khương Cẩm Thánh đang không nỡ rời xa tôi.
“Đội trưởng! Sắp đến căn phòng tình yêu nhỏ xinh ấm áp của chúng ta rồi! Vừa nãy là tình huống rất không bình thường! Tớ không thích tình huống đó chút nào đâu!”
“Nhóc, nói bậy bạ gì thế hả! Cậu đừng nói nhảm nữa đi!”
“A không chịu đâu. >_<”
Tên Xương Sườn điên khùng. -_-; Hắn v