“Sau này anh còn ăn mì gói nữa là em giết anh.”
“Anh có ăn mì gói đâu.”
“Muốn chết à? Không ăn? Vậy mấy cái thùng mì gói ở ban công là sao? Chẳng lẽ nó tự nhảy tới chắc?”
“Haizzz”
“Cả ngày uống rượu, dạ dày không đau mới lạ. Có phải anh muốn chết thật không?”
“Biết rồi mà. Sau này không ăn là được chứ gì. Em bớt giận đi nào.”
“Sớm thế có phải hay hơn không.”
Ăn cơm xong, Cẩm Thánh dọn dẹp bàn ghế, sau đó chúng tôi ngồi trên sô-pha xem tivi. Chán quá. Ngày nào cũng xem mấy tiết mục này chán chết đi. Cẩm Thánh hình như cũng thấy chán. Cứ thế rồi 3 tiếng đồng hồ trôi qua lặng lẽ. Đã 4 giờ rồi. Haizzz. -_-;;;
“Chúng ta đi hát đi. ^^”
“Không đi.”
Tên này! Ta nói đi là đi. Tôi lấy hai tay bấu vào hai má anh.
“Á! Đau quá! Em làm gì thế?”
“Đi hát.”
“Anh không biết hát.”
“Vậy cũng phải đi! Em muốn hát!!”
“Biết rồi, biết rồi. Đi thôi, đi thôi.”
“Sớm nghe lời có phải hay hơn không.”
“Em đó, cái gì cũng được. Nhưng về sau đừng có áp sát mặt lại gần anh thế.”
“Thật là. Chẳng phải anh ngày nào cũng hôn bậy bạ à!”
“Anh là con trai mà!”
“Con trai rồi sao?”
“Em đột nhiên áp sát lại, chẳng nghĩ được gì hết. Thế chẳng phải bị em quấy rối đầu óc à?”
“Rối cái gì mà rối?”
“Dù gì thì em cũng đừng làm thế nữa. Tim anh không chịu đựng nổi. ^^”
Lục tung tủ áo lên còn phát hiện ra tên này có cả quần jeans ăn mày. Haha. Tôi cứ tưởng anh chỉ có quần áo đứng đắn thôi chứ. Hí hí! Phát hiện lớn!! Tôi nằng nặc bắt Cẩm Thánh mặc quần jeans và áo thun hoạt hình vào rồi lôi ra cửa.
Ha ha, bất kỳ ai cũng đều nhận thấy chúng tôi là một cặp trời sinh. ^O^
Chương 30
“Oái, thế này là sao chứ? Anh không thích thế này! Gì chứ, y như con nít!!!”
Khương Cẩm Thánh ngồi bên lảm nhảm mãi không ngớt. Nhưng tôi lại cười khoái chí. Ha ha!! Mười tám tuổi đương nhiên là con nít rồi, chẳng lẽ là người lớn? Tên này buồn cười thật. -,.-
“Chúng đi đến phòng luyện nhạc nào đây???”
“Tùy.”
“Tùy là ở đâu? Rốt cuộc là chỗ nào?”
“Biết rồi, xin lỗi mà. Đi thôi. Đến đằng kia.”
Cẩm Thánh kéo tay tôi đến phòng luyện nhạc mang tên ARIRANG. Bước vào nhìn lướt một vòng, hoàn toàn khác hẳn vẻ bề ngoài, bên trong tương đối sạch sẽ, thiết bị cũng khá tốt. Vẫn tốt hơn phòng nhạc “Trác Biệt Lâm”. Ôi chao~ +_+
Tên này vừa vào phòng đã móc thuốc ra hút.
“Khụ khụ khụ, khụ khụ khụ… hắt xì…”
“Được rồi, được rồi. Biết rồi mà. Không hút nữa là được chứ? Không hút nữa!”
“Em muốn ngồi hát cạnh anh.”
“Đến đây.”
Tôi nhảy phốc vào giữa hai tay anh đang vươn dài ra trên lưng ghế tựa. Dựa vào người anh hát hò thoải mái. Cảm giác thấy anh rất chăm chú ngắm nhìn tôi hát. ^^;; Tiểu tử thối, muốn tạo không khí tình tứ à? Tôi chọn bài “Chồng yêu” của Lý Tiểu Ngân.
Hôm nay không giống trước kia, hát rất hay! -O- Không được, cứ thế này thì anh sẽ yêu tôi chết mất. >_< Tay của Cẩm Thánh không biết từ lúc nào đã vòng ngang eo tôi. Tiểu tử thối này, biết làm thật nhiều chuyện.
Chồng yêu, chồng yêu tốt bụng của em. Tha thứ cho em nhé. Đừng giận nữa mà. Anh hãy cố gắng chịu đựng nhé. Vì ngay từ lúc đầu anh đã yêu nhầm người. Là lỗi của anh.
— “Chồng yêu” của Lý Tiểu Ngân.
Chúng tôi trong phòng nhạc diễn một vở kịch. Khà khà. Nam chính là “Khương Cẩm Thánh”, nữ chính là “Phác Tuấn Hỷ”, vở kịch tên “Trong Arirang đi vào lòng nhau.”
Úi ha ha ha!!! Woa!!! ^O^
“Tuấn Hỷ!”
“Hử?”
“Sau này em chỉ có thể hát trước mặt anh.”
“Tại sao? Em đâu phải đồ chơi của anh, sao lại bắt em chỉ được hát trước mặt anh.”
“Không được mà. Em hát trước mặt người khác rồi người khác bị em mê hoặc, anh không chịu nổi!”
“Nói thế thì anh mê em rồi chứ gì?”
“Ừ. Mê mẩn rồi…”
“Chụt~”
Nhìn anh ngốc nghếch thế quả thực quá đáng yêu. Tôi hôn chụt lên mặt anh mấy cái. Ha ha~ tên này lại đỏ mặt rồi. Đúng là tên con trai hiếm thấy. Tôi phải trêu đùa một tí mới được. Ha ha~ thú vị thật. Một tên con trai dễ mắc cỡ thế này mà lại rất giỏi đánh nhau. Đúng là không tin được!
“Bài hát em hát lúc nãy tên gì đó?”
“Chồng yêu.”
“Ha ha~ hát hay lắm. Sao đến tên bài hát cũng dễ thương thế.”
Tôi hát n bài hát xong cùng anh rời khỏi Arirang.
“Hát lâu thế chắc đói bụng rồi phải không?”
“Ừ, hơi hơi.”
“Đi thôi.”
“Đi đâu?”
Anh đưa tôi đến tiệm pizza. Chúng tôi gọi một phần pizza, một phần salad, ăn ngon lành 1 bữa. Tôi lấy món salad yêu dấu của mình, Cẩm Thánh cũng đem phần pizza yêu thích của anh ăn ngấu nghiến như điên không hề khách sáo tí nào.
“A, no chết đi.”
Ăn quá nhiều salad đến nỗi lúc tính tiền, mấy người phục vụ cứ nhìn chúng tôi bằng ánh mắt kỳ quái. Cũng có gì lạ đâu, chúng tôi đều rất xinh đẹp, người xung quanh đều muốn đến xin chữ ký. Nhưng lúc ăn thì cứ như bị bỏ đói mấy ngày rồi í, thực như hổ mà. Ha ha.
Tôi và Cẩm Thánh lững thững tản bộ trên đường Anh Thông. Có 3 tên xấu xí cũng đi theo chúng tôi. Một tên trong đó cũng to cao như Thái Dân, một tên khác mặt mày hung ác, còn một tên khác thân hình cũng cao ngang ngửa Cẩm Thánh, tướng mạo cũng rất dễ nhìn.
Bầu không khí này hơi ngột ngạt thì phải. Nhìn thấy bọn hắn, gương mặt tươi cười của Cẩm Thánh biến dạng như thể đạp phải đống phân. Sao thế?
“Hei, Cẩm Thánh, lâu quá không gặp rồi nhỉ?”
Một tên lên tiếng vẻ giễu cợt. Xem ra bọn họ quen nhau.
“Cút!!!”
Đây là lần đầu tiên tôi nghe giọng nói trầm khàn hằn học khiến người khác dựng cả tóc gáy lên của Cẩm Thánh. Bọn này muốn chết hay sao thế nhỉ?
“Trời ơi, lâu quá không gặp mà lại bảo bọn này cút à? Khương Cẩm Thánh thành anh cả rồi hình như đôi cánh cũng cứng cáp nhỉ! Phải không, Dân Thọ?”
Dân Thọ? Tên khốn đó đang gọi tên của đứa con trai có tướng mạo ưa nhìn. Thế thì bọn hắn là học sinh của Hữu Hàn rồi. -O-
“Khương Cẩm Thánh, đứa con gái bên cạnh