Tuy là giận Nhi đi chơi về muộn, nhưng Tú lại thương Nhi, sợ Nhi nhiễm lạnh nên giả vờ quay sang ôm lấy Nhi.
– Đồ ngốc, Tú chẳng giả vờ ngủ được với em đâu!
Nhi lẩm bẩm nói trong lồng ngực Tú, nhưng lại thích được ôm chặt như thế!
– Thì nằm trong chăn kín đi, người em lạnh quá! – Tú nói nhỏ nhẹ, rồi ôm Nhi cùng ngủ. Những gì Tú lo nghĩ vẫn chẳng thể nguôi đi khi thấy bản thân mình chẳng thể nghiêm túc giữ một ý chí cho bản thân.
Khi Nhi mở mắt ra thì thấy mình đang nằm một mình, nhìn đồng hồ đã là 1h chiều rồi. Đêm qua Nhi đi chơi có vẻ hơi quá đà thật. Hôm qua Tú còn phải đi chùa đầu năm một mình khiến Nhi thấy trong lòng bứt rứt vô cùng. Cô bẽn lẽn đứng ở cửa nhìn về phía bếp, bàn ăn cũng đã được bày sẵn thức ăn, nhưng nhìn qua là cô biết chắc Tú đã cho Thỏ ăn cơm trước cô rồi.
Cửa phòng của cô mở, còn cửa phòng của Thỏ đóng, chứng tỏ Thỏ và Tú đang ở trong căn phòng kia.
“Tú ra ngồi ăn cơm với em!”
Nhi ngồi ở ngoài nhắn tin vào cho Tú.
“Em ăn đi Tú ăn rồi!”, Tú cũng trả lời lại. Có thể là Thỏ đã ngủ, căn phòng đó trông im ắng quá.
Nhi đứng dậy đi vào phòng, xác minh đúng là Thỏ đã ngủ, cô liền nhìn Tú.
– Ra đây với em, bớt khi giận đi!
Nhi kéo tay Tú đi ra ngoài.
– Trông cái mặt lầm lì của Tú, vâng em rõ rồi ạ, em xin lỗi vì đêm qua để Tú đi chùa một mình. Xin lỗi thật lòng mà! – Nhi lay lay tay của Tú.
Cô biết hai đầu lông mày Tú có vẻ gĩan nở ra một chút.
– Tú ra ở riêng một vài hôm được không?
Tự nhiên Tú hỏi một câu lạ lùng, hôm nay đích thị là mùng một Tết, Tú đang nói điều gì thế?
– Đùa giỡn như vậy đầu năm không hay đâu. Em không thích đùa nhau như vậy. Tú hiểu cho em đi!
Nhi bắt đầu bực mình. Nhưng cô chẳng thấy Tú nói năng gì, cũng không buồn quan tâm tới việc cô có đang bực mình hay không. Nói tóm lại Tú là đang bị gì thế?
Cô ăn cơm xong, Tú cũng âm thầm dọn dẹp chẳng nói câu nào. Cô đi tắm rửa cho thoải mái, quay ra đã chẳng thấy Tú đâu nữa.
Cái câu nói vừa rồi của Tú nghĩa là gì? Sao tự nhiên Tú đòi ra ở riêng chỉ vài ngày? Tú nói khẳng định là vài ngày như thế thì cô cũng không muốn níu Tú, có thể Tú đang buồn bực gì đó mà chưa thể nói với cô ngay được. Nhìn thấy cái balo thông dụng của Tú cũng chẳng còn ở vị trí của nó, cô biết Tú đã đi đâu đó thật. Tết năm nay, sao lại kì lạ thế nhỉ?
NGOẠI TRUYỆN 6
Nhi bực mình, cô đã đi đi lại lại trong căn phòng tới cả chục lần và cô vẫn đang tiếp tục điều đó. Tự nhiên cô không hiểu lý do mà Tú bỏ đi như thế. Cô bình thường dù có đi chơi về muộn tới cỡ nào cũng có người sẵn sàng thức muộn đợi cô về rồi mới đi ngủ. Tuy có khi giận cô vài lời nhưng chưa bao giờ có thái độ giống như lần này. Mà lần này cô đi chơi là chính đáng, là cô đã nói trước, vì sao còn có thái độ bỏ đi như vậy? Như thể phó mặc không thèm quan tâm tới cô sao? Tú có thể không quan tâm tới cô, nhưng sao có thể bỏ con mình ở lại như vậy được.
Đã qua một ngày, cô nhất quyết không gửi tin nhắn cho Tú. Tú cũng không một lời hỏi nào dành tới cô. Chẳng nhẽ mới đầu năm, Tú cứ thích làm cô thấy đau khổ. Đúng là cả quãng thời gian vừa qua cuộc sống êm đềm quá, cô chưa từng nghĩ sẽ có lúc Tú vô cớ mà bỏ đi như thế này.
Người đời, hàng xóm xung quanh có đồn thổi. Họ bảo, Tú sống dựa vào cô, hoặc Tú và cô là cái thứ loạn luân đáng sợ. Nhưng cô hiểu rõ, Tú chỉ là con nuôi của cô. Cô chính là đã giúp Tú nên người chứ không phải hạ sinh ra Tú nên những lời đó cô có thể bỏ ngoài tai. Nhưng Tú có bỏ ngoài tai hay không thì cô cũng chịu. Gia đình họ hàng cô không yêu quí họ, còn Tú thì là trẻ mồ côi, dịp lễ như thế này là thời gian tuyệt vời để cả hai người được ở bên nhau, vậy mà…!
Còn nữa, Tú thì thường có thói quen ôm những suy nghĩ lung tung trong đầu. Cuộc sống ở trong căn hộ này ngay từ ban đầu chỉ có Tú là người hay vì suy nghĩ lung tung mà dám đặt chân đòi bỏ đi. Cô thì tin là mình có đủ sự bao dung để mà tha thứ cho những lần đó. Nhưng lần này, cô cũng không biết mình có phải tha thứ hay không nữa vì Tú bỏ đi mà Tú cũng nói cho cô biết là Tú chỉ đi vài ngày rồi Tú sẽ về. Đi đâu thì không nói rõ.
“Nhung này, bí mật chị em mình nhé?”, Nhi nhắn tin cho Nhung.
“Dạ chị?”, Nhung cũng nhanh chóng trả lời tin nhắn của cô.
“Em có biết Tú đi đâu không? Tự nhiên đầu năm mới Tú bảo chị là Tú đi đâu đó vài ngày xong lặn tăm!”
“Cái này thì em chịu đó, Tú chẳng nói gì với em cả!”, Nhung đang nói sự thật.
“Thế thì chị cảm ơn, hôm sau chị sang chơi nhà đấy!”
Nhi tắt điện thoại đi. Tú làm cô cảm thấy cái Tết này chán chết đi được. Ngồi ngẫm nghĩ một hồi, cô thấy lạ là cả ngày nay không thấy Tú đâu mà Thỏ chẳng hỏi gì, hay là Thỏ biết Tú đi đâu, cô nhanh chóng chạy ra hỏi, trong đầu tự nhẩm rằng mình thật ngu ngốc khi mãi giờ mới nhận ra.
– Thỏ này, con biết Tú đi đâu không?
Nhi ngồi cạnh Thỏ, nhìn bé Thỏ đang chăm chú tô màu. Bé Thỏ có đôi mắt to tròn như cô, hơn nữa là làn da trắng như Tú.
– Thỏ không biết đâu!
Nghe giọng Thỏ, Nhi tin chắc là Thỏ biết. Cô cam đoan khẳng định như vậy.
– Thỏ, mẹ và con đều nhớ Tú mà. Nói cho mẹ nghe đi Tú đi đâu rồi?
Nhi lại tìm cách nịnh nọt con bé. Thỏ quay người đi dứt khoát cố gắng không bị mắc bẫy của Nhi. Thỏ còn quá nhỏ, con bé chẳng thể giao tiếp nhiều, cũng không thể hiểu hết những lời lẽ thâm sâu của người lớn. Có thể Tú dặn Thỏ không nói, nhưng Thỏ nhớ tới tận thời điểm này thì đúng là Thỏ có phần giỏi giang.
– Vậy thì mẹ sẽ buồn lắm, mẹ nhớ Tú quá!
Nhi buồn bã nói cho Thỏ biết. Cô thực sự thấy thiếu thốn. Chuyện này không giống như Tú đi làm rồi về với cô. Chuyện này là khác, chuyện này là cô biết chắc Tú không thèm quan tâm tới lời của cô nữa. Có thể Tú đang có nỗi khổ tâm nào đó.
Bụng cô tự nhiên hơi đau một chút, cô nghĩ có thể do mình đang ở chu kỳ con gái, nhưng nó cứ đau như vậy mãi. Cô có cảm giác bơ phờ hơn một chút, bụng vẫn đau như vậy nhưng có thể cầm cự được mà nấu cơm cho Thỏ ăn.
Đột nhiên Tú về, Tú cầm cả balo về nữa. Tú mới đi có một ngày thôi mà?
– Em đi về phòng nghỉ đi, Tú nấu cho. Trông em có vẻ không ổn đâu!
Tú đã rời đi, để thử bản thân mình xem mình cần Nhi tới mức nào. Và chỉ sau một ngày không gặp, Tú dường như phát điên lên vì nhớ. Chẳng hạn Nhi là nhân viên cơ quan nào đó phải đi công tác dài ngày, chắc Tú chết mòn vì nhớ nhung.
– Trước đó em muốn nghe lời giải thích!
Nhi nói có phần mệt mỏi. Cô chờ đợi câu giải thích hợp lý nhất của Tú, rằng Tú đi đâu, làm gì trong ngày hôm qua.
– Thực ra thì… em sao thế?
Tú đang định nói cho Nhi nghe thì lại thấy Nhi có vẻ chóng mặt và chảy mồ hôi. Tú ôm Nhi v