thật sự không thoải mái chút nào. Tôi ghét cậu lắm, vậy nên cứ tỏ ra yêu quý thì thật mệt mỏi biết bao.”
“Thật sự ghét mình đến như vậy?”
“Nếu cậu ở vị trí của tôi, tôi nghĩ cậu sẽ hiểu. Nhớ cái ngày cái ngày đánh nhau ở trường chứ? Vụ đánh nhau hôm ấy bắt nguồn từ tôi và G7, chúng tôi bị mời phụ huynh. Bố đã đèo mẹ tôi đi, trên đường bị mẹ cậu bắt gặp đấy. Bà ta không ngừng lớn tiếng chửi mắng mẹ tôi, bất chấp việc hàng trăm người đi đường nhìn vào.”
“Mình xin lỗi!”
“Càng nghĩ lại tôi càng cảm thấy cuộc đời này thật bất công. Mẹ tôi là một người phụ nữ hiền lành, cả đời bà không tranh chấp với ai bao giờ, vậy mà phải chịu đựng những lời sỉ vả không ra gì của mẹ cậu. Tôi thấy thật sự khó hiểu khi bố lại chọn người phụ nữ vô văn hóa như vậy.”
“Cậu im miệng! Tôi cấm cậu nói mẹ tôi như vậy!”
Tôi cắn chặt môi, cố hết sức để kiểm soát cơn tức giận đang chực trào lên trong mình. Mẹ tôi không phải là một người phụ nữ hiền lành gì, tôi công nhận điều đấy. Nhiều khi tôi cũng phát nản khi chứng kiến cảnh mẹ cứ đứng mặc cả một hai đồng với mấy bà bán hàng hoặc là lớn tiếng chửi mắng những kẻ vứt rác bừa bãi. Nhưng như vậy thì sao chứ? Mẹ tôi có lí do để làm gì như vậy! Tôi chưa bao giờ cảm thấy thất vọng hay xấu hổ vì mẹ mình, bởi tôi biết tất cả những gì bà làm cũng chỉ vì gia đình mà thôi. Vậy nên tôi tuyệt đối không cho phép bất kì ai xúc phạm tới bà.
“Có gì không phải sao?”
“Bất kì ai khi phát hiện ra vợ bé của chồng mình cũng đều có phản ứng như vậy thôi. Cậu không có tư cách nói mẹ tôi như vậy. Nói người khác, vậy có bao giờ cậu nghĩ lại mẹ mình hay không? Cái gì mà cả đời không tranh chấp với ai bao giờ? Cướp chồng của người khác cũng đâu phải là việc làm hay ho gì?”
Tôi vừa nói vừa cảm thấy thất vọng về bản thân mình vô cùng. Chỉ vì tức giận với những lời xúc phạm của Ly mà tôi không thể điều khiển được lời nói của mình, lại đi nói những lời không hay về mẹ của nó. Bản thân tôi không chấp nhận được những lời Ly nói về mẹ mình, vậy mà sao tôi lại nói về mẹ Ly như vậy được cơ chứ? Tôi chỉ biết thừa nhận rằng lúc này đây, mọi cảm tình của tôi dành cho Ly sau một đêm suy ngẫm đã hoàn toàn tan biến hết. Phải đối diện với nó trong lúc này đây thật là khó khăn biết bao.
“Cậu thấy chưa?” – Ly nhún vai tỏ vẻ khinh thường – “Cậu rất ghét tôi, chẳng qua chỉ là giả vờ mà thôi.”
“Tôi luôn nghĩ sao nói vậy, không giả tạo như cậu. Cậu nói với bố rằng chúng ta học cùng lớp nhưng không nói chuyện với nhau, để rồi hôm qua cậu đến nhà tôi, giả vờ như không biết gì hết rồi gọi bố ngọt xớt như vậy đấy!”
“Nhớ tôi đã nói gì chứ? Bố sẽ sớm quay lại với tôi thôi, Linh ạ!”
“Cậu đang tuyên chiến?”
Tôi cảm thấy khôi hài trước câu nói của Ly. Tại sao bộ dạng của nó khi nói câu ấy ngày hôm qua với hôm nay lại khác nhau đến vậy? Không đâu, bố đã nói rằng sẽ ở bên tôi rồi, Ly sẽ chẳng thể nào cướp được bố đi đâu.
“Cậu đã cướp lấy bố của tôi mười tám năm rồi đấy, đã đến lúc phải trả lại đi thôi. Hay là thế này nhé, chúng ta thực hiện một cuộc trao đổi?”
“Cậu muốn gì đây?” – Tôi vừa nhấp một hớp trà vừa hỏi lại Ly, giọng điệu có đôi chút chán chường.
“Nhường anh Dương cho tôi, tôi sẽ không động đến bố nữa.”
Tôi sững người ra trước câu nói của Ly. Anh Dương? Ly đang nói đến anh Dương nào vậy? Đừng nói với tôi là Hoàng Dương của S.I.U nhé, đừng nói với tôi là anh Dương người yêu tôi nhé!
“Cậu đang nói đến…anh Dương của S.I.U?” – Tôi hoang mang hỏi lại Ly, vẫn không thể tin rằng chúng tôi đang nói đến cùng một người.
Ly cười khẩy, có lẽ nó đã nhanh chóng nhận ra sự hoang mang trong câu hỏi của tôi. Không thể đâu! Điều tôi linh cảm là không đúng chút nào. Sao Ly lại có thể để ý đến anh Dương được cơ chứ?
“Không phiền chứ, nếu tôi nói mình thích anh Dương?”
Cốc trà suýt thì rơi khỏi tay khi tôi nghe Ly nói như vậy. Ly thích anh Dương? Xin đừng đùa nhau như vậy có được hay không, vì trò này vốn dĩ chẳng hay ho chút nào đâu. Tôi từ tốn đặt cốc trà trở lại bàn, cố gắng giấu đi bàn tay đang run rẩy đầy lo lắng của mình.
“Cậu mới chỉ gặp anh ấy…một lần thôi mà?”
“Cậu có thể kiểm soát được anh ấy suốt hay sao? Nói thật nhé, lần đầu tiên tôi gặp anh ấy là một năm về trước, vào đúng sinh nhật của tôi. Không, tôi phải nói là sinh nhật của chúng ta mới đúng chứ!” – Ly lại cười khẩy, nó luôn như vậy mỗi khi nhắc đến những điểm chung giữa chúng tôi – “Hôm ấy bố hứa sẽ dẫn tôi đi ăn sinh nhật, nhưng đến sát giờ lại vội vã bỏ về nhà khi nghe tin cậu sốt. Hiểu được cảm giác của tôi lúc đấy chứ? Tôi đã đi bộ về nhà, vừa đi vừa khóc như một đứa trẻ con, để rồi suýt chút nữa lao vào xe anh Dương. Anh ấy không hề quát mắng như tôi tưởng tượng, mà luôn miệng hỏi thăm xem tôi có làm sao hay không. Biết ngày hôm đó là sinh nhật tôi, anh ấy đã chạy vội đi mua quà và dỗ để tôi nín khóc.”
“Nhưng điều đó…”
Tôi cảm thấy hơi nghẹn lại đôi chút khi nghe những lời Ly kể. Giọng điệu của nó có đôi chút xa xăm, như thể Ly đang sống lại trong kỉ niệm đấy vậy. Dương à, sao với ai anh cũng tốt như vậy cơ chứ? Gặp ai anh cũng lo lắng và đối xử tốt như vậy, để rồi người ta đi thích anh như Ly bây giờ thì tôi biết phải làm sao? Điên mất thôi, tôi thật lòng không muốn thấy anh đối xử tốt với bất kì một người con gái nào khác cả.
“Sau đấy tôi mới biết anh ấy khá nổi tiếng, tôi có thường xuyên dõi theo các hoạt động mà anh ấy cập nhật trên Facebook. Tôi đã từng rất bất ngờ khi biết rằng hai người quen nhau đấy. Bức ảnh chụp chung với người con gái đầu tiên mà anh ấy chủ động up lên Facebook, lại còn để làm avatar, thật trớ trêu lại là ảnh cậu.”
“_”
“Hôm gặp nhau ở Felling Tea, tôi không chủ định bắt chuyện với cậu, chỉ là tôi tò mò không biết anh ấy có nhớ tôi là ai hay không thôi. Khi gặp mặt, cả khi anh ấy phủ nhận chuyện chúng ta cười giống nhau nữa, tôi thật sự cảm thấy bị hụt hẫng. Ừ thì cho rằng chúng ta không giống nhau đi, cũng được thôi, bản thân tôi cũng luôn cảm thấy khó chịu khi bố nói chúng ta cười giống nhau, nhưng sao khi nghe anh ấy phủ nhận… “
“_”
“Tôi đã tin là như vậy đấy! Vậy mà khi đèo tôi về, anh ấy không ngần ngại nói thẳng ra là đã nhận ra tôi ngay khi tôi vừa xuất hiện. Tôi đã vui, đã rất vui khi nghe như vậy. Anh ấy quen biết bao nhiêu người, vậy mà vẫn có thể nhớ được tôi. Nhưng rồi anh ấy lại nói rằng không muốn tỏ ra quen biết với tôi vì sợ điều đó sẽ khiến cậu suy nghĩ, tôi thật sự cảm thấy rất hụt hẫng. Cảm giác đó còn tồi tệ hơn cả khi anh phủ nhận chuyện chúng ta giống nhau đấy. Suy cho cùng, cả anh Dương, cả bố cũng đều đặt cậu lên trên tất cả. Vì thế Linh à, tôi không chấp nhận thua cậu đâu!”
(Các bạn đang đọc truyện tại http://TruyenVip.Pro – website đọc truyện hàng đầu tại việt nam với nhiều thể loại, cập nhật liên tục… chúc bạn online vui vẻ)
Tôi im lặng, cố gắng làm sao để mình có thể bình tâm trước câu chuyện của Ly. Dù rằng nó mỉa mai tôi là như vậy, nhưng sau khi nghe xong không hiểu sao tôi lại cảm thấy khá trống rỗng. Nếu quả thật la Ly thích anh Dương như lời nó vừa nói, thì… Ôi trời! Rốt cuộc là chuyện gì đây? Tại sao hầu hết những thiệt thòi mà Ly phải gánh chịu đều do tôi tạo nên nh
“Thật sự ghét mình đến như vậy?”
“Nếu cậu ở vị trí của tôi, tôi nghĩ cậu sẽ hiểu. Nhớ cái ngày cái ngày đánh nhau ở trường chứ? Vụ đánh nhau hôm ấy bắt nguồn từ tôi và G7, chúng tôi bị mời phụ huynh. Bố đã đèo mẹ tôi đi, trên đường bị mẹ cậu bắt gặp đấy. Bà ta không ngừng lớn tiếng chửi mắng mẹ tôi, bất chấp việc hàng trăm người đi đường nhìn vào.”
“Mình xin lỗi!”
“Càng nghĩ lại tôi càng cảm thấy cuộc đời này thật bất công. Mẹ tôi là một người phụ nữ hiền lành, cả đời bà không tranh chấp với ai bao giờ, vậy mà phải chịu đựng những lời sỉ vả không ra gì của mẹ cậu. Tôi thấy thật sự khó hiểu khi bố lại chọn người phụ nữ vô văn hóa như vậy.”
“Cậu im miệng! Tôi cấm cậu nói mẹ tôi như vậy!”
Tôi cắn chặt môi, cố hết sức để kiểm soát cơn tức giận đang chực trào lên trong mình. Mẹ tôi không phải là một người phụ nữ hiền lành gì, tôi công nhận điều đấy. Nhiều khi tôi cũng phát nản khi chứng kiến cảnh mẹ cứ đứng mặc cả một hai đồng với mấy bà bán hàng hoặc là lớn tiếng chửi mắng những kẻ vứt rác bừa bãi. Nhưng như vậy thì sao chứ? Mẹ tôi có lí do để làm gì như vậy! Tôi chưa bao giờ cảm thấy thất vọng hay xấu hổ vì mẹ mình, bởi tôi biết tất cả những gì bà làm cũng chỉ vì gia đình mà thôi. Vậy nên tôi tuyệt đối không cho phép bất kì ai xúc phạm tới bà.
“Có gì không phải sao?”
“Bất kì ai khi phát hiện ra vợ bé của chồng mình cũng đều có phản ứng như vậy thôi. Cậu không có tư cách nói mẹ tôi như vậy. Nói người khác, vậy có bao giờ cậu nghĩ lại mẹ mình hay không? Cái gì mà cả đời không tranh chấp với ai bao giờ? Cướp chồng của người khác cũng đâu phải là việc làm hay ho gì?”
Tôi vừa nói vừa cảm thấy thất vọng về bản thân mình vô cùng. Chỉ vì tức giận với những lời xúc phạm của Ly mà tôi không thể điều khiển được lời nói của mình, lại đi nói những lời không hay về mẹ của nó. Bản thân tôi không chấp nhận được những lời Ly nói về mẹ mình, vậy mà sao tôi lại nói về mẹ Ly như vậy được cơ chứ? Tôi chỉ biết thừa nhận rằng lúc này đây, mọi cảm tình của tôi dành cho Ly sau một đêm suy ngẫm đã hoàn toàn tan biến hết. Phải đối diện với nó trong lúc này đây thật là khó khăn biết bao.
“Cậu thấy chưa?” – Ly nhún vai tỏ vẻ khinh thường – “Cậu rất ghét tôi, chẳng qua chỉ là giả vờ mà thôi.”
“Tôi luôn nghĩ sao nói vậy, không giả tạo như cậu. Cậu nói với bố rằng chúng ta học cùng lớp nhưng không nói chuyện với nhau, để rồi hôm qua cậu đến nhà tôi, giả vờ như không biết gì hết rồi gọi bố ngọt xớt như vậy đấy!”
“Nhớ tôi đã nói gì chứ? Bố sẽ sớm quay lại với tôi thôi, Linh ạ!”
“Cậu đang tuyên chiến?”
Tôi cảm thấy khôi hài trước câu nói của Ly. Tại sao bộ dạng của nó khi nói câu ấy ngày hôm qua với hôm nay lại khác nhau đến vậy? Không đâu, bố đã nói rằng sẽ ở bên tôi rồi, Ly sẽ chẳng thể nào cướp được bố đi đâu.
“Cậu đã cướp lấy bố của tôi mười tám năm rồi đấy, đã đến lúc phải trả lại đi thôi. Hay là thế này nhé, chúng ta thực hiện một cuộc trao đổi?”
“Cậu muốn gì đây?” – Tôi vừa nhấp một hớp trà vừa hỏi lại Ly, giọng điệu có đôi chút chán chường.
“Nhường anh Dương cho tôi, tôi sẽ không động đến bố nữa.”
Tôi sững người ra trước câu nói của Ly. Anh Dương? Ly đang nói đến anh Dương nào vậy? Đừng nói với tôi là Hoàng Dương của S.I.U nhé, đừng nói với tôi là anh Dương người yêu tôi nhé!
“Cậu đang nói đến…anh Dương của S.I.U?” – Tôi hoang mang hỏi lại Ly, vẫn không thể tin rằng chúng tôi đang nói đến cùng một người.
Ly cười khẩy, có lẽ nó đã nhanh chóng nhận ra sự hoang mang trong câu hỏi của tôi. Không thể đâu! Điều tôi linh cảm là không đúng chút nào. Sao Ly lại có thể để ý đến anh Dương được cơ chứ?
“Không phiền chứ, nếu tôi nói mình thích anh Dương?”
Cốc trà suýt thì rơi khỏi tay khi tôi nghe Ly nói như vậy. Ly thích anh Dương? Xin đừng đùa nhau như vậy có được hay không, vì trò này vốn dĩ chẳng hay ho chút nào đâu. Tôi từ tốn đặt cốc trà trở lại bàn, cố gắng giấu đi bàn tay đang run rẩy đầy lo lắng của mình.
“Cậu mới chỉ gặp anh ấy…một lần thôi mà?”
“Cậu có thể kiểm soát được anh ấy suốt hay sao? Nói thật nhé, lần đầu tiên tôi gặp anh ấy là một năm về trước, vào đúng sinh nhật của tôi. Không, tôi phải nói là sinh nhật của chúng ta mới đúng chứ!” – Ly lại cười khẩy, nó luôn như vậy mỗi khi nhắc đến những điểm chung giữa chúng tôi – “Hôm ấy bố hứa sẽ dẫn tôi đi ăn sinh nhật, nhưng đến sát giờ lại vội vã bỏ về nhà khi nghe tin cậu sốt. Hiểu được cảm giác của tôi lúc đấy chứ? Tôi đã đi bộ về nhà, vừa đi vừa khóc như một đứa trẻ con, để rồi suýt chút nữa lao vào xe anh Dương. Anh ấy không hề quát mắng như tôi tưởng tượng, mà luôn miệng hỏi thăm xem tôi có làm sao hay không. Biết ngày hôm đó là sinh nhật tôi, anh ấy đã chạy vội đi mua quà và dỗ để tôi nín khóc.”
“Nhưng điều đó…”
Tôi cảm thấy hơi nghẹn lại đôi chút khi nghe những lời Ly kể. Giọng điệu của nó có đôi chút xa xăm, như thể Ly đang sống lại trong kỉ niệm đấy vậy. Dương à, sao với ai anh cũng tốt như vậy cơ chứ? Gặp ai anh cũng lo lắng và đối xử tốt như vậy, để rồi người ta đi thích anh như Ly bây giờ thì tôi biết phải làm sao? Điên mất thôi, tôi thật lòng không muốn thấy anh đối xử tốt với bất kì một người con gái nào khác cả.
“Sau đấy tôi mới biết anh ấy khá nổi tiếng, tôi có thường xuyên dõi theo các hoạt động mà anh ấy cập nhật trên Facebook. Tôi đã từng rất bất ngờ khi biết rằng hai người quen nhau đấy. Bức ảnh chụp chung với người con gái đầu tiên mà anh ấy chủ động up lên Facebook, lại còn để làm avatar, thật trớ trêu lại là ảnh cậu.”
“_”
“Hôm gặp nhau ở Felling Tea, tôi không chủ định bắt chuyện với cậu, chỉ là tôi tò mò không biết anh ấy có nhớ tôi là ai hay không thôi. Khi gặp mặt, cả khi anh ấy phủ nhận chuyện chúng ta cười giống nhau nữa, tôi thật sự cảm thấy bị hụt hẫng. Ừ thì cho rằng chúng ta không giống nhau đi, cũng được thôi, bản thân tôi cũng luôn cảm thấy khó chịu khi bố nói chúng ta cười giống nhau, nhưng sao khi nghe anh ấy phủ nhận… “
“_”
“Tôi đã tin là như vậy đấy! Vậy mà khi đèo tôi về, anh ấy không ngần ngại nói thẳng ra là đã nhận ra tôi ngay khi tôi vừa xuất hiện. Tôi đã vui, đã rất vui khi nghe như vậy. Anh ấy quen biết bao nhiêu người, vậy mà vẫn có thể nhớ được tôi. Nhưng rồi anh ấy lại nói rằng không muốn tỏ ra quen biết với tôi vì sợ điều đó sẽ khiến cậu suy nghĩ, tôi thật sự cảm thấy rất hụt hẫng. Cảm giác đó còn tồi tệ hơn cả khi anh phủ nhận chuyện chúng ta giống nhau đấy. Suy cho cùng, cả anh Dương, cả bố cũng đều đặt cậu lên trên tất cả. Vì thế Linh à, tôi không chấp nhận thua cậu đâu!”
(Các bạn đang đọc truyện tại http://TruyenVip.Pro – website đọc truyện hàng đầu tại việt nam với nhiều thể loại, cập nhật liên tục… chúc bạn online vui vẻ)
Tôi im lặng, cố gắng làm sao để mình có thể bình tâm trước câu chuyện của Ly. Dù rằng nó mỉa mai tôi là như vậy, nhưng sau khi nghe xong không hiểu sao tôi lại cảm thấy khá trống rỗng. Nếu quả thật la Ly thích anh Dương như lời nó vừa nói, thì… Ôi trời! Rốt cuộc là chuyện gì đây? Tại sao hầu hết những thiệt thòi mà Ly phải gánh chịu đều do tôi tạo nên nh