Tìm Anh Trong Giấc Mơ Dang Dở - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
80s toys - Atari. I still have

Tìm Anh Trong Giấc Mơ Dang Dở (xem 5244)

Tìm Anh Trong Giấc Mơ Dang Dở

nốt thằng bé xuống biển. Chỉ trong chốc lát mà đội chúng tôi bây giờ chỉ còn có năm người, trong khi đội chị Trang còn những bảy người.
“Các anh chị bắt nạt trẻ con nhé!”
Hai tay chống hông, tôi lớn tiếng hạnh họe các anh chị bên đấy. Ừ thì tôi không biết nên làm gì để giúp đỡ mọi người chiến thắng trong trò chơi này, cho nên đành miễn cưỡng…dùng võ mồm mà thôi. Chẳng bị ảnh hưởng bởi lời trách cứ của tôi, chị Trang vẫn cười ha hả:
“Chưa đến lượt em đâu, cô gái_”
Chị Trang chưa nói dứt lời thì đã bị anh Việt nhanh tay lôi sang ca nô bên phía chúng tôi. Lẽ ra anh có thể dễ dàng hất veo chị ấy xuống biển rồi, nếu không phải lúc này chị đang bám riết lấy anh không buông. Vậy nên anh Việt càng ra sức đẩy, thì chị Trang lại càng quàng hai tay ôm lấy cổ anh chặt hơn nữa. Bị chị Trang ôm chặt cứng, anh Việt la lên oai oái:
“Em… bỏ tay ra khỏi người anh! Cho anh…thở chút!”
“Không! Bỏ anh ra để em chết à?”
“Tin anh ném em xuống biển không hả?”
“Anh dám?”
“A!!!!!!!!”
Chị Trang nói dứt lời, thản nhiên cúi xuống…cắn vào vai anh Việt. Tôi cùng với mọi người dù đang trong tình trạng đề phòng “đối thủ”, nhưng cũng phải vội vã quay qua nhìn trước tiếng thét chói tai của anh. Lúc này anh Việt đang nhảy tưng tưng trên ca nô, trong khi chị Trang thì dính chặt lấy anh như sam. Trời ạ, đáng yêu chết mất!
Cuối cùng thì chị Trang cũng rơi tõm xuống biển, chẳng phải do anh Việt đẩy, mà là chị…mỏi tay quá nên tự động buông tay ra khỏi người anh. Dù sao thì chị cũng hoàn thành “nhiệm vụ” của mình là…cắn anh rồi cơ mà. Kim là người đầu tiên chạy lại chỗ anh Việt, khi nó thấy anh cứ ngồi xuýt xoa chỗ vừa bị chị Trang cắn.
“Chị Trang!!!!!!!!!!! Chị cắn anh ấy chảy máu rồi này!”
Ngay sau đó là tiếng thét chói tai của con nhỏ Kim. Hiểu được Kim đang nói gì, mọi người bên chúng tôi đều nhất loạt chạy lại xem anh có làm sao hay không. Chị Trang đúng là…ác thật! Tôi tưởng chị chỉ cắn đùa thôi chứ, cớ sao lại làm anh Việt chảy máu thế này. Không lẽ chị mang trong mình dòng máu…vampire sao?
“Hầy! Chị cắn mạnh vậy sao?”
Vậy mà “hung thủ” vẫn tỉnh bơ, hai tay bám vào thành ca nô, trong khi chân thì đạp nước.
“Chị còn hỏi nữa! Chị đúng là…đồ độc ác!”
Chị Trang cũng như mọi người đều hơi nhướn mày, cố tỏ vẻ ngạc nhiên trước câu nói đầy bất bình của Kim. Có phải tôi nhạy cảm quá không nhỉ, sao tôi lại có cảm giác rằng lúc này Kim đang…xót anh Việt cơ chứ. Nói thế cũng không phải vô lí, khi từ nãy tới giờ Kim luôn miệng hỏi xem anh Việt có bị làm sao không, lại còn lớn tiếng gào thét nữa chứ.
“Ồ! Em gái tôi hôm nay không bênh tôi mà bênh người ngoài.” – Chị Trang giả bộ tổn thương trước những lời nói của Kim.
“Người ngoài gì đâu cơ chứ…” – Kim tiếp tục lảm nhảm, có lẽ nó không biết rằng chị Trang đang cố tình nói đểu mình.
“Không phải người ngoài thì là gì cơ?”
“Rõ ràng là…”
Kim đang lớn giọng bỗng nhiên im bặt. Nó bặm môi, liếc mắc về phía chị Trang đầy vẻ cảnh cáo. Nhận thấy thái độ đó của Kim, mọi người quyết định thôi không trêu chọc nó nữa, nhưng vẫn lén trao cho nhau những nụ cười đầy ẩn ý.
“Sao tôi lại đáng thương đến nhường này?”
Hoàng ngồi trên thành ca nô thở dài, nó hoàn toàn chẳng buồn để ý đến trò chơi mà chính mình vừa bày ra nữa. Thấy mọi người nhìn về phía mình đầy vẻ thắc mắc, Hoàng lại thở dài sườn sượt, đoạn thằng bé nói bằng giọng điệu buồn man mác.
“Thế giới có bảy tỉ người. Vậy mà trong khi các anh, chị, em tôi đều có người để yêu, thì tôi đang cô đơn trên chiếc ca nô này đây!”
Mọi người đều cười phá lên trước giọng điệu buồn bã của Hoàng, chẳng ai buồn tỏ thái độ cảm thông trước những lời bộc bạch của thằng bé cả. Có chút tự ái trước bộ dạng cười cợt của mọi người, Hoàng nhíu mày, rồi chạy lại…ôm chầm lấy tôi như thể tôi là con gấu bông của nó vậy.
“Linh! Chị yêu em chút đi!”
“Thằng này!”
Khi mà tôi còn chưa kịp phản ứng gì trước thái độ “hỗn láo” của Hoàng, thì anh Dương đã một tay…hất veo nó xuống biển. Tôi hơi ngạc nhiên trước hành động của anh. Ừ thì cứ cho là anh đang…bảo vệ tôi đi, nhưng có cần thiết phải đẩy “đồng đội” của mình xuống biển như thế hay không cơ chứ? Nhìn lại xem, bây giờ bên chúng tôi chỉ còn có bốn người, chưa kể đến kẻ…thương tật như là anh Việt.
“Xuống rồi thì xuống hết đi!”
Anh Việt ngay lập tức đứng bật dậy, bắt đầu ra hiệu cho mọi người tiếp tục trò chơi. Cho dù Kim đang đứng gần anh nhất, song anh vẫn nhất quyết không đẩy nó, mà lại vòng qua đẩy anh Dương ngã ùm xuống biển. Kim dù đã thoát khỏi việc bị anh Việt đẩy, nhưng những anh bên đội chị Trang đâu có dễ dàng để yên cho nó. “Vật lộn” một hồi, trên ca nô chỉ còn có tôi và mấy anh bên đội chị Trang, sau khi anh Việt vì muốn cứu Kim mà cũng đã bị “xử lí”.
Bước lùi lại phía sau một chút, tôi nhíu mày, cảm thấy nên nói một điều gì đấy với hy vọng các anh sẽ…tha cho mình.
“Ầy, tự dưng em đau bụng quá cơ!”
“Em lừa ai thế hả?”
“Thật mà! Đau bụng lắm lắm luôn ấy!”
“Không có ngoại lệ đâu tình yêu nhé!”
Các anh ấy nói dứt lời, đã nhanh chóng lao vào nhấc bổng tôi lên rồi…ném mạnh xuống biển. Lúc này tôi không còn cảm giác gì nữa, chỉ nghe thấy “ùm” một cái bên tai, rồi nước đua nhau sộc vào mắt, mũi, tai,… không có cách nào ngăn nổi. Tôi không biết bơi mà, vậy nên giờ có lẽ tôi đang dần chìm xuống dưới. Tôi không thể làm thế nào để chân chạm đất hết, nước ở đây sâu quá. Hai tay tôi quờ quạng lung tung, trong khi vị mặn của biển mặn chát nơi đầu lưỡi. Chết mất, tôi không thở được nữa rồi!
“Nhóc, sao không?”
Một cánh tay bỗng kéo lấy tôi, trong lúc tôi đang dần dần chìm hẳn xuống biển. Chẳng rõ người tốt bụng đó là ai, nhưng tôi vẫn bám chặt lấy, cảm thấy vô cùng biết ơn khi người ta đã cứu lấy mình. Tôi bắt đầu ho sặc sụa vì bị nước biển vào mũi. Những tiếng xôn xao xung quanh bắt đầu rộ lên rõ ràng hơn, nhưng tôi vẫn không thể nào mở mắt ra nhìn nổi. Vừa may lúc ấy, một bàn tay nhỏ nhắn đã gạt nước trên mặt cho tôi.
Đến lúc này tôi mới có thể nhìn ra, người kéo tôi lên là anh Dương, trong khi người vừa lau mắt cho tôi là Uyên.
“Quên mất mày không biết bơi!”
Kim gạt tóc ra khỏi mặt cho tôi, nó cười tươi rói, khoe ra cái răng khểnh đáng ghét vô cùng. Về điểm này Kim rất giống anh Việt nhé, cả hai người đều có cái
cái răng khểnh nhìn rất…ngứa mắt. Đúng là một đôi mà! À, sao trong lúc “nguy cấp” thế này mà tôi còn để ý điều đó cơ chứ?
“Hay bây giờ chúng ta bơi về bờ nhé!”
Dù còn đang “hoảng loạn” sau màn sặc nước, nhưng tôi vẫn nghe rõ mồn một giọng nói oang oang của chị Mai. Vội vã quay ngoắt về phía bờ, tôi cứng họng khi nhận thấy bờ còn cách xa nơi đây nhiều lắm. Tôi không biết bơi mà, sao chị…ác thế? Có vẻ như nhận ra nét mặt bối rối của tôi, anh Việt lên tiếng:
“Còn Linh nữa mà.”
“Thì thế này đi!” – Chị Trang vừa nói vừa quay sang đặt hai tay tôi lên vai anh Dương – “Em cứ bám vào người Dương thế này là ổn rồi!”
“Em cũng muốn!” – Kim chề môi trước đề nghị của chị Trang.
“Ok thôi, chúng ta cùng bám rồi bơi vào bờ.”
Nhanh chóng hưởng ứng ý tưởng quái lạ đó, S.I.U bắt đầu loay hoay xếp hàng. Tôi vẫn bám vào vai anh Dương, phần vì ngơ ngác không hiểu nổi mọi người nói gì. Ngay sau đó, Kim đã bám vào vai tôi, tiếp th

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Thơ Radio: Em muốn là cô gái của riêng anh

Con dâu ở cùng mẹ chồng suốt 10 năm bất ngờ có bầu và sự thật không ngờ

Nụ Hôn Đầu Tiên

Người dành trọn cả yêu thương…

Trọng sinh tiểu địa chủ