Tìm Anh Trong Giấc Mơ Dang Dở - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Tìm Anh Trong Giấc Mơ Dang Dở (xem 5237)

Tìm Anh Trong Giấc Mơ Dang Dở

iếng gọi:
“Hai đứa vào đây đi! Linh, anh sắp cho thằng Dương nhà em nhẵn túi rồi.”
“Kì cục! Đi biển mà lại chui hết vào phòng đánh bài thế này à?” – Tôi bước đến gần anh Dương ngồi, trong khi miệng vẫn không ngừng ca cẩm.
“Ngoài trời nắng lắm chị ơi!” – Tuấn nói bâng quơ, sau khi vừa “ăn” được một con từ anh Khánh. Ngồi bên cạnh thằng bé, Uyên đang ngồi phe phẩy mấy tờ…polime. Trông bọn nó chẳng có vẻ gì là dỗi nhau như hôm qua nữa.
“Ù!!!”
Tôi còn chưa kịp nhòm vào bài của anh Dương, thì anh Việt đã quăng bài cái bốp xuống chiếu, đồng thời nhảy lên đầy vẻ phấn khích. Nhìn anh Việt nhảy tưng tưng như một đứa trẻ con, anh Khánh và Tuấn chỉ biết nhìn nhau lắc đầu, rồi bắt đầu rút tiền ra đưa cho anh Việt. Còn ngay bên cạnh tôi, anh Dương đang ôm đầu đau khổ và bất lực. Tôi nhìn anh rút tờ năm chục quẳng cho anh Việt, rồi mới lên tiếng hỏi:
“Anh thua mấy ván rồi thế?”
“Ít lắm em ơi, cỡ vài chục thôi mà!” – Anh Việt lại xen vào, không để cho anh Dương kịp trả lời tôi. Mà có vẻ như anh Dương lúc này cũng chẳng có tâm trạng mà trả lời tôi nữa.
“Như thế này là phạm pháp nha!”
“Thôi đi! Thằng Dương thua em mới kêu phạm pháp, như thế là không công bằng!”
“Anh_”
Tôi cứng họng trước lí lẽ của anh Việt, con người này đúng là gian xảo quá mà! Người đâu mà…nói trúng tâm lí của tôi đến thế cơ chứ T.T Nếu thật sự tôi coi cờ bạc là phạm pháp thật, thì có lẽ từ khi biết nói tôi đã phải tới đồn công an mà tố giác…mẹ mình rồi. Tiền ăn chơi, “bay nhảy” của tôi cho đến bây giờ, cũng phần nhiều là từ đó mà ra cả thôi.
“Linh! Nghe nói em vừa gặp thằng Quân của DMC hả?”
Tôi trừng mắt nhìn sang anh Việt, khi mà tôi vẫn chưa hết ấm ức anh, thì anh lại buông câu khác khiến tôi…oán giận anh hơn. Tôi đã tự nhủ sẽ gạch cái tên Quân ra khỏi đầu rồi cơ mà, sao anh cứ cố mà khơi ra cơ chứ! Vậy là ngay khi anh Việt vừa dứt lời, mấy chục còn mắt trong phòng này đã ngay lập tức đổ dồn về phía tôi, như thể tôi là sinh vật lạ vậy.
“Sao…sao anh biết?”
“Lúc nãy Dương nói với Khánh, anh vô tình nghe thôi.”
Lúc này tôi mới nhìn sang anh Dương, trong khi anh vẫn không rời mắt khỏi quân bài. Tôi không muốn nhắc tới Quân, đặc biệt là trước mặt anh Dương. Cứ nghĩ tới việc anh Dương bắt gặp khi Quân đang cõng tôi, là tôi lại…nổi cả da gà. Nhất là khi anh gọi cả họ lẫn tên tôi ra nữa. Đối với tôi, điều đó đáng sợ cực kì! Tuy rằng tôi không nói ra, không dám hỏi anh, nhưng tôi cá chắc, khi nhìn thấy Quân cõng tôi như vậy, anh Dương đã ghen. Chỉ có như thế mới khiến anh giận tôi đến mức lôi tôi xềnh xệch lúc tôi vô tình bám vào người Quân mà thôi.
Anh Việt thật đáng ghét!
“Lâu rồi không gặp thằng đó, không biết nó còn khốn nạn như trước không nhỉ?” – Bỏ mặc gương mặt đang dần tối sầm lại của tôi, anh Việt vẫn thản nhiên nói tiếp.
“Khốn nạn…?” – My lên tiếng hỏi. Thật may là con bé cũng chung bộ dạng ngơ ngác không hiểu chuyện gì giống tôi. Thật ra thì tôi cũng tò mò bởi câu nói của anh Việt lắm, nhưng tôi…đâu dám lên tiếng hỏi cơ chứ!
“À! Hai đứa không biết nhỉ? Thế có ai xem chung kết cái giải quái gì của hiphop hai năm trước không?”
Tôi chỉ biết lắc đầu chịu chết. Trời ạ! Hiphop là con số không với tôi mà! Trong khi đó, My lại nhẹ nhàng gật đầu, nét mặt con bé đột nhiên phảng phất một chút gì đó khá khó hiểu, nhất là sau khi My kín đáo đưa mắt nhìn về phía anh Khánh.
“Em không xem hả Linh?”
Anh Khánh lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn tôi. Thật kì lạ là trong đôi mắt anh lúc này có một cái gì đó thật sửng sốt. Tôi không biết tại sao trong chốc lát anh lại trở nên như thế, nhưng đúng là tôi không xem thật, nên cũng chỉ biết lắc đầu.
“…Thật sự là em không đến xem?”
“…Vâng. Sao thế ạ?”
Tôi vẫn lắc đầu, tuyệt nhiên không hiểu nổi anh Khánh đang suy nghĩ gì nữa. Tôi đâu có thích Hiphop, không đi xem cũng đâu có gì là lạ, sao anh lại phản ứng như vậy chứ?
“Thôi để em kể cho mà nghe này!” – Hoàng ngay lập tức xen vào, có vẻ như không chịu nổi vẻ mặt ngơ ngác của tôi – “Đó là năm duy nhất DMC không giành giải nhất trong cuộc thi giành cho dân chuyên. Đơn giản vì nó cho người giở trò để phá anh Khánh.”
“Phá anh Khánh?”
“Ừ, lúc đó anh Khánh cũng là trưởng nhóm mà.” – Trâm nói tiếp lời Hoàng – “Mọi người trong nhóm đó cũng đều nghe lời anh Khánh. Anh Khánh thì là người nguyên tắc thấy sợ, hai người cũng thấy rồi đấy, còn thằng Quân thì vô kỉ luật, nó nhảy giỏi nên luôn cho rằng mình là số một, thành ra ức chế nhiều chuyện với anh Khánh. Lúc đó K-pop lại mới nổi ở Việt Nam nữa, anh Khánh quen bọn chị, thường xuyên hướng dẫn bọn chị học nhảy. Thằng Quân viện vào lí do đó nói anh Khánh không chuyên tâm vào cuộc thi…”
“Vậy nên nó đòi cá cược với anh Khánh, nếu DMC không giành được ngôi vô địch thì anh Khánh sẽ phải rời khỏi nhóm.” – Hoàng lại nói tiếp – “Vòng chung kết đó rõ ràng DMC không thể thua vì các nhóm khác yếu hơn nhiều, hồi đấy em còn…mang cả xe đạp đi cầm đồ để theo DMC nữa cơ mà. Vậy mà cuối cùng DMC lại mất điểm vì một lỗi vớ vẩn nhất vì một mình thằng điên đó khi không lại bắt chước vũ đạo “Sorry sorry” trong khi nó chẳng liên quan gì đến bài nhảy.”
“Thì đã bảo nó muốn phá anh Khánh mà.”
“Ừ. Anh Khánh đi một cái, nó thay hơn nửa đội hình. Cái bọn đó giờ đi chụp ảnh quảng cáo với ăn chơi là chính, chứ nhảy nhót gì nữa đâu.”
“Bọn nó để mất anh Khánh, là sai lầm ngu xuẩn nhất trên đời!”
Tôi im lặng khi nghe những gì mọi người kể, khi mà những điều đó hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của tôi. Dù mới gặp Quân lần đầu, và khi tiếp xúc thì cậu ta cũng mang cho tôi một chút cảm giác khó chịu vì sự tự kiêu hơi đáng ghét của bản thân, nhưng tôi cũng chẳng bao giờ có thể ngờ được Quân là cái nhân vật chính trong câu chuyện với chủ đề khốn nạn mà mọi người vừa mới kể kia. Hai năm trước? Vậy là khi đó cậu ta mới học lớp mười thôi, mà đã đáng sợ đến như vậy sao? Sao lòng dạ con người lại khó đoán đến nhường ấy?
“Nghe bảo nó sắp sang Nhật rồi.” – Anh Dương lúc này mới lên tiếng, sau khi…dò dẫm mở bài.
“Du học?”
“Ừ.”
“Thôi kệ! Chẳng phải việc của mình.” – Anh Việt nhún vai thờ ơ, rồi lại thở dài chán chường khi…không thể “ăn” quân bài anh Dương vừa đánh – “Mà nó làm gì em không Linh?”
“Làm…làm gì ạ? Anh hỏi kiểu gì thế?”
“Thằng đấy “sát gái” lắm đấy! Trước kia nó còn “cua”…Quỳnh Chi cơ, Dương nhỉ?”
“_”
“Hồi đấy tao học cùng trường thằng Quân này, thấy mọi người bàn là nó đang cua em Hotgirl nào có người yêu rồi, không ngờ lại là người yêu mày. Nhưng hình như nó cũng là nguyên nhân bọn mày chia tay phải không?”
Tôi á khẩu trước câu nói của anh Việt? Cái gì thế? Cái người tên Quân đó thật sự đáng ghét và mưu mô đến thế sao? Tìm cách phá đám anh Khánh, lại định “giật” người yêu của anh Dương nữa sao, đó là chưa kể Quỳnh Chi còn hơn cậu ta những một tuổi cơ nhé. Mà thôi, giờ thì mấy cái chuyện tình cảm đâu quan trọng tuổi tác nữa. Tuy là như thế, nhưng cậu ta đúng là vô cùng xấu xa mà!
Tôi lén nhìn anh Dương, đến bây giờ thì tôi đã hiểu hoàn toàn nguyên nhân vì sao khi nãy anh lại như vậy rồi. Không phải tôi đang hoang tưởng, nhưng một khi anh Dương đã từng bị Quân lăm le cướp người yêu, thì khi nãy nhìn thấy tôi đi với Q

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Thấy bố vợ chỉ đi dép lê con rể không cho ông đưa con gái về nhà chồng vì sợ mất mặt và cách hành xử sốc của cô dâu

Con Bé Tôi Yêu – Võ Hà Anh

Truyện Yêu Không Hối Tiếc

Giám đốc U50 giàu sụ ngậm phải trái đắng chỉ vì một phút ham hố cô trợ lý xinh đẹp, nóng bỏng

Là đàn ông, sao anh không đủ kiên nhẫn chờ em trưởng thành?