về phía My. Con bé lúc này đang khuấy khuấy cốc nước chanh với một dáng vẻ khá lãnh đạm. Nhận thấy ánh mắt soi xét của mọi người, My thoáng giật mình, đáp lại chúng tôi bằng một ánh mắt có phần ngờ nghệch.
Tôi bắt đầu nhẩm tính. Từ khi My chưa quen S.I.U, thì Uyên được coi là em út của nhóm, xét theo ngày sinh thì là như vậy. Bây giờ tính cả My vào, ắt hẳn vị trí đó phải được thay đổi. Đến bây giờ chúng tôi mới nghĩ đến chuyện này, cái gì cũng là có lí do của nó. Những ngày My mới quen S.I.U, tôi bận học nên nhờ My tới phòng tập lo giúp việc cho mình, với mục đích giúp con bé được ở bên anh Khánh. Vậy mà S.I.U đâu có bắt My làm việc gì đâu, mọi người chỉ bảo con bé…cứ ngồi đấy chơi mà thôi. Vậy nên, My chưa bao giờ cho rằng mình là thành viên của S.I.U cả, thậm chí đến việc anh Khánh mở group nhóm trên Facebook, My cũng không đả động gì tới việc tham gia. Chỉ là sự xuất hiện của My đã khiến mọi người quen mặt và luôn rủ rê con bé tham gia trong mọi cuộc vui của nhóm, vậy nên My dần dần trở thành một người rất quan trọng với tất cả chúng tôi mà thôi.
“Anh…đang nói em ạ?”
My rụt rè lên tiếng hỏi, khi nó thấy anh Khánh và tất cả mọi người đang nhìn mình chằm chằm không ngớt. Uyên khoác vai My, nó là người đầu tiên phá tan bầu không khí đầy thăm dò này:
“Đúng thật! My cướp quyền lợi của Uyên rồi My ơi!”
Mọi người đều phải bật cười trước lời than thở của Uyên, ai cũng hiểu vì sao con bé lại nói với vẻ đầy tiếc nuối như vậy. Ở những nhóm khác thì tôi không biết, nhưng ở S.I.U, vị trí em út được cưng chiều cực kì. S.I.U đa phần là con một, ai nấy cũng hiểu rõ hoàn cảnh của Uyên, nên đều hết mực yêu thương và coi con bé như em ruột. Thậm chí đến anh Khánh, dù đã có em gái ở nhà, nhưng vẫn rất cưng chiều con bé bởi cái tính lóc chóc, luôn cười tươi trước mọi hoàn cảnh của Uyên. Tuấn thử làm gì Uyên xem, biết tay anh ngay!
My thì hiền lành, lại nhút nhát, nó không lanh chanh hay hoạt bát như Uyên, nhưng mọi người trong S.I.U đều rất yêu quý con bé, cũng bởi cái tính hiền lành, chân thật ấy.
“Xem ra em vẫn chưa coi mình là thành viên của nhóm nhỉ?” – Anh Khánh hỏi lại, giọng thoáng chút tự ái. Tôi nghĩ rằng anh cũng sẽ để ý đến chuyện My không tham gia vào group riêng của nhóm trên Facebook.
“Không phải ạ!” – My bối rối phản đối – “…Em chỉ không nghĩ mọi người cho em vào nhóm thôi.”
“Vậy thì anh hát tặng em một bài, coi như chúc mừng em gia nhập nhóm nhé!”
“Anh hát cho em?… Anh nói thật à?”
“Ừ. Em thích bài gì?”
“…”Blue” được không anh?”
“Ok! Anh cũng vừa thuộc.”
Anh Khánh cười tươi, rồi bắt đầu chỉnh lại dây đàn. Trong khi đó ở phía bên dưới, cả nhóm chúng tôi không ai nói với ai, chủ động nhường lại “sân khấu” cho hai nhân vật chính. Thật khó để My có thể nói chuyện thoải mái với anh Khánh như vậy, cho dù chỉ là vài câu ngắn ngủi, nhưng tôi cũng cảm thấy an lòng hơn phần nào. Và có lẽ trong nhóm không chỉ mình tôi biết chuyện My thích anh Khánh, cứ nhìn những cái nháy mắt đầy ẩn ý của mọi người dành cho nhau trong lúc My nói chuyện với anh, tôi cũng có thể hiểu ra.
“Đông đã qua rồi
Và xuân lại về
Thân xác ta úa tàn… mang trái tim tê dại
Rực cháy những khát khao
Anh cất tiếng ca buồn
Thấm đẫm những giọt sầu, những nồi buồn tê tái
Anh cất tiếng ca buồn
Và gửi lên gió mây mang tình yêu đến một phương trời xa
Dưới một bầu trời nhưng không thể bên nhau bởi em và anh…
Đều sẽ gặp nguy hiểm
Nên anh đành phải tạm xa em thôi
Khác xa người đặc biệt của em phải không?
Thật hèn nhát khi phải trốn chạy, nhưng là vì anh không đủ tốt đẹp
Chia tay em đắng cay như phải đến đoạn đường cùng không lối rẽ
Và không lời nào… có thể làm anh dịu bớt
Có lẽ định mệnh đời anh là một vở kịch Melo
Và giờ là lúc tầm màn sân khấu phải hạ xuống
Anh được sinh ra và được gặp em
Để được yêu thương em đến hết cuộc đời
Màu xanh ngắt giờ đã nhuốm tim anh khô lạnh
Những dẫu đã nhắm mắt lại vẫn không thể xóa nhòa hình bóng em
Đông đã qua rồi và xuân lại tìm về
Thân xác ta úa tàn … mang trái tim tê dại
Rực cháy những khát khao
Anh cất tiếng ca buồn
Thấm đãm những giọt sầu, những nỗi buồn tê tái
Anh cất tiếng ca buồn
Và gửi lên gió mây mang tình yêu đến một phương trời xa
Cảm giác như thể trái tim đã ngừng đập
Sau cuộc cãi vã ấy, em và anh, ta đã hóa thành băng đá
Tâm trí anh hằn sâu những thương tổn
Chỉ khi nước mặt cạn khô
Ký ức xưa mới dần thấm sau vào tình yêu ấy được
Anh không buồn cũng chẳng cô đơn chút nào cả
Hạnh phúc đâu phải là tự nói ra?
Anh không muốn phức tạp thêm nữa
Cứ mặc đi, chẳng sao đâu, anh không bận tâm chút nào hết
Sao tránh khỏi lầm lỡ? Như người ta vẫn đến và đi
Anh được sinh ra và gặp em
Để được yêu thương em đến hết cuộc đời
Nhưng dẫu em đã đi xa rồi, anh vẫn sẽ ở lại nơi đây
Đông đã qua và xuân lại tìm về
Thân xác ta úa tàn…mang trái tim tê dại
Rực cháy những khát khao
Đêm nay, một lần nữa dưới ánh trăng lạnh ngắt
Anh sẽ lại thiếp đi một mình
Nhưng dù trong giấc mơ, anh vẫn kiếm tìm em
Và lang thang khắp nơi ngâm nga khúc nhạc này
Anh cất tiếng ca buồn…
Thấm đẫm những giọt sầu, những nỗi buồn tê tái
Anh cất tiếng ca buồn…
Và gửi lên gió mây mang tình yêu này đến một phương trời xa
Anh cất tiếng ca buồn
Thẫm đẫm những giọt sầu, những nỗi buồn tê tái
Anh cất tiếng ca buồn
Và giử lên gió mây mang tình yêu này đến một phương trời xa”
Vietsub by AFSforLife@Youtube
Tôi quay sang nhìn My, con bé lúc này vẫn đang im lặng, ánh mắt ngước nhìn xa xăm, vô định. Tại sao My lại chọn bài này cơ chứ, giai điệu của nó buồn quá. Liệu có phải lúc này tâm trạng của My cũng buồn đến như vậy không? Đối với cá nhân tôi, tôi khâm phục My vô cùng, khâm phục vì cái tính thẳng thắn và can đảm của nó. My thích anh Khánh, làm mọi cách để được ở bên anh, giúp đỡ anh mỗi khi có thể, âm thầm dõi theo anh từ phía sau,… Dù không rõ vì sao anh Khánh biết tình cảm của con bé, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất ngưỡng mộ My. Tôi không thể tưởng tượng được nếu tôi thích anh Dương, nhưng anh lại không thích mình, thì tôi sẽ phải làm như thế nào nữa. Liệu tôi có đủ can đảm đối diện như My hay không?
Anh Khánh đã kết thúc bài hát của mình, trong những tiếng vỗ tay nồng nhiệt của mọi người trong quán. Tôi cũng cảm thấy rất ngưỡng mộ trước tài năng của anh. Anh có thể đi làm ca sĩ được đấy, khả năng tỏa sáng của anh trong lĩnh vực ca hát, tôi
dám nghĩ cũng không thua kém gì so với việc nhảy nhót hay làm nhân viên ngân hàng tương lai đâu.
“Thế nào?”
Rời khỏi sân khấu, anh Khánh chậm rãi sải bước về phía bàn chúng tôi. Anh lên tiếng hỏi My, có lẽ là do bắt gặp ánh mắt…thất thần của con bé. My tới lúc này mới sực tỉnh, nó giương đôi mắt tròn xoe lên nhìn anh, trên gương mặt thoáng nở một nụ cười trong veo:
“Hay ạ!”
“Anh Dương, anh cũng lên hát đi!”
Kim nhồm nhoàm miếng xoài trong miệng, vừa nói vừa lấy tay vỗ nhẹ vào vai anh Dương. Vốn đang ngồi nói chuyện với Tuấn, anh cũng có đôi chút giật mình khi mà bỗng dưng Kim gọi giật giọng như vậy. Ngơ ngác đưa mắt nhìn quanh, anh nhận thấy hầu như mọi người trong quán đều đang nhìn mình, bởi lẽ anh ngồi cạnh anh Khánh, người vừa có tiết mục quá là xuất sắc kia. Gãi gãi đầu cố tỏ ra vẻ…n
Tôi bắt đầu nhẩm tính. Từ khi My chưa quen S.I.U, thì Uyên được coi là em út của nhóm, xét theo ngày sinh thì là như vậy. Bây giờ tính cả My vào, ắt hẳn vị trí đó phải được thay đổi. Đến bây giờ chúng tôi mới nghĩ đến chuyện này, cái gì cũng là có lí do của nó. Những ngày My mới quen S.I.U, tôi bận học nên nhờ My tới phòng tập lo giúp việc cho mình, với mục đích giúp con bé được ở bên anh Khánh. Vậy mà S.I.U đâu có bắt My làm việc gì đâu, mọi người chỉ bảo con bé…cứ ngồi đấy chơi mà thôi. Vậy nên, My chưa bao giờ cho rằng mình là thành viên của S.I.U cả, thậm chí đến việc anh Khánh mở group nhóm trên Facebook, My cũng không đả động gì tới việc tham gia. Chỉ là sự xuất hiện của My đã khiến mọi người quen mặt và luôn rủ rê con bé tham gia trong mọi cuộc vui của nhóm, vậy nên My dần dần trở thành một người rất quan trọng với tất cả chúng tôi mà thôi.
“Anh…đang nói em ạ?”
My rụt rè lên tiếng hỏi, khi nó thấy anh Khánh và tất cả mọi người đang nhìn mình chằm chằm không ngớt. Uyên khoác vai My, nó là người đầu tiên phá tan bầu không khí đầy thăm dò này:
“Đúng thật! My cướp quyền lợi của Uyên rồi My ơi!”
Mọi người đều phải bật cười trước lời than thở của Uyên, ai cũng hiểu vì sao con bé lại nói với vẻ đầy tiếc nuối như vậy. Ở những nhóm khác thì tôi không biết, nhưng ở S.I.U, vị trí em út được cưng chiều cực kì. S.I.U đa phần là con một, ai nấy cũng hiểu rõ hoàn cảnh của Uyên, nên đều hết mực yêu thương và coi con bé như em ruột. Thậm chí đến anh Khánh, dù đã có em gái ở nhà, nhưng vẫn rất cưng chiều con bé bởi cái tính lóc chóc, luôn cười tươi trước mọi hoàn cảnh của Uyên. Tuấn thử làm gì Uyên xem, biết tay anh ngay!
My thì hiền lành, lại nhút nhát, nó không lanh chanh hay hoạt bát như Uyên, nhưng mọi người trong S.I.U đều rất yêu quý con bé, cũng bởi cái tính hiền lành, chân thật ấy.
“Xem ra em vẫn chưa coi mình là thành viên của nhóm nhỉ?” – Anh Khánh hỏi lại, giọng thoáng chút tự ái. Tôi nghĩ rằng anh cũng sẽ để ý đến chuyện My không tham gia vào group riêng của nhóm trên Facebook.
“Không phải ạ!” – My bối rối phản đối – “…Em chỉ không nghĩ mọi người cho em vào nhóm thôi.”
“Vậy thì anh hát tặng em một bài, coi như chúc mừng em gia nhập nhóm nhé!”
“Anh hát cho em?… Anh nói thật à?”
“Ừ. Em thích bài gì?”
“…”Blue” được không anh?”
“Ok! Anh cũng vừa thuộc.”
Anh Khánh cười tươi, rồi bắt đầu chỉnh lại dây đàn. Trong khi đó ở phía bên dưới, cả nhóm chúng tôi không ai nói với ai, chủ động nhường lại “sân khấu” cho hai nhân vật chính. Thật khó để My có thể nói chuyện thoải mái với anh Khánh như vậy, cho dù chỉ là vài câu ngắn ngủi, nhưng tôi cũng cảm thấy an lòng hơn phần nào. Và có lẽ trong nhóm không chỉ mình tôi biết chuyện My thích anh Khánh, cứ nhìn những cái nháy mắt đầy ẩn ý của mọi người dành cho nhau trong lúc My nói chuyện với anh, tôi cũng có thể hiểu ra.
“Đông đã qua rồi
Và xuân lại về
Thân xác ta úa tàn… mang trái tim tê dại
Rực cháy những khát khao
Anh cất tiếng ca buồn
Thấm đẫm những giọt sầu, những nồi buồn tê tái
Anh cất tiếng ca buồn
Và gửi lên gió mây mang tình yêu đến một phương trời xa
Dưới một bầu trời nhưng không thể bên nhau bởi em và anh…
Đều sẽ gặp nguy hiểm
Nên anh đành phải tạm xa em thôi
Khác xa người đặc biệt của em phải không?
Thật hèn nhát khi phải trốn chạy, nhưng là vì anh không đủ tốt đẹp
Chia tay em đắng cay như phải đến đoạn đường cùng không lối rẽ
Và không lời nào… có thể làm anh dịu bớt
Có lẽ định mệnh đời anh là một vở kịch Melo
Và giờ là lúc tầm màn sân khấu phải hạ xuống
Anh được sinh ra và được gặp em
Để được yêu thương em đến hết cuộc đời
Màu xanh ngắt giờ đã nhuốm tim anh khô lạnh
Những dẫu đã nhắm mắt lại vẫn không thể xóa nhòa hình bóng em
Đông đã qua rồi và xuân lại tìm về
Thân xác ta úa tàn … mang trái tim tê dại
Rực cháy những khát khao
Anh cất tiếng ca buồn
Thấm đãm những giọt sầu, những nỗi buồn tê tái
Anh cất tiếng ca buồn
Và gửi lên gió mây mang tình yêu đến một phương trời xa
Cảm giác như thể trái tim đã ngừng đập
Sau cuộc cãi vã ấy, em và anh, ta đã hóa thành băng đá
Tâm trí anh hằn sâu những thương tổn
Chỉ khi nước mặt cạn khô
Ký ức xưa mới dần thấm sau vào tình yêu ấy được
Anh không buồn cũng chẳng cô đơn chút nào cả
Hạnh phúc đâu phải là tự nói ra?
Anh không muốn phức tạp thêm nữa
Cứ mặc đi, chẳng sao đâu, anh không bận tâm chút nào hết
Sao tránh khỏi lầm lỡ? Như người ta vẫn đến và đi
Anh được sinh ra và gặp em
Để được yêu thương em đến hết cuộc đời
Nhưng dẫu em đã đi xa rồi, anh vẫn sẽ ở lại nơi đây
Đông đã qua và xuân lại tìm về
Thân xác ta úa tàn…mang trái tim tê dại
Rực cháy những khát khao
Đêm nay, một lần nữa dưới ánh trăng lạnh ngắt
Anh sẽ lại thiếp đi một mình
Nhưng dù trong giấc mơ, anh vẫn kiếm tìm em
Và lang thang khắp nơi ngâm nga khúc nhạc này
Anh cất tiếng ca buồn…
Thấm đẫm những giọt sầu, những nỗi buồn tê tái
Anh cất tiếng ca buồn…
Và gửi lên gió mây mang tình yêu này đến một phương trời xa
Anh cất tiếng ca buồn
Thẫm đẫm những giọt sầu, những nỗi buồn tê tái
Anh cất tiếng ca buồn
Và giử lên gió mây mang tình yêu này đến một phương trời xa”
Vietsub by AFSforLife@Youtube
Tôi quay sang nhìn My, con bé lúc này vẫn đang im lặng, ánh mắt ngước nhìn xa xăm, vô định. Tại sao My lại chọn bài này cơ chứ, giai điệu của nó buồn quá. Liệu có phải lúc này tâm trạng của My cũng buồn đến như vậy không? Đối với cá nhân tôi, tôi khâm phục My vô cùng, khâm phục vì cái tính thẳng thắn và can đảm của nó. My thích anh Khánh, làm mọi cách để được ở bên anh, giúp đỡ anh mỗi khi có thể, âm thầm dõi theo anh từ phía sau,… Dù không rõ vì sao anh Khánh biết tình cảm của con bé, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất ngưỡng mộ My. Tôi không thể tưởng tượng được nếu tôi thích anh Dương, nhưng anh lại không thích mình, thì tôi sẽ phải làm như thế nào nữa. Liệu tôi có đủ can đảm đối diện như My hay không?
Anh Khánh đã kết thúc bài hát của mình, trong những tiếng vỗ tay nồng nhiệt của mọi người trong quán. Tôi cũng cảm thấy rất ngưỡng mộ trước tài năng của anh. Anh có thể đi làm ca sĩ được đấy, khả năng tỏa sáng của anh trong lĩnh vực ca hát, tôi
dám nghĩ cũng không thua kém gì so với việc nhảy nhót hay làm nhân viên ngân hàng tương lai đâu.
“Thế nào?”
Rời khỏi sân khấu, anh Khánh chậm rãi sải bước về phía bàn chúng tôi. Anh lên tiếng hỏi My, có lẽ là do bắt gặp ánh mắt…thất thần của con bé. My tới lúc này mới sực tỉnh, nó giương đôi mắt tròn xoe lên nhìn anh, trên gương mặt thoáng nở một nụ cười trong veo:
“Hay ạ!”
“Anh Dương, anh cũng lên hát đi!”
Kim nhồm nhoàm miếng xoài trong miệng, vừa nói vừa lấy tay vỗ nhẹ vào vai anh Dương. Vốn đang ngồi nói chuyện với Tuấn, anh cũng có đôi chút giật mình khi mà bỗng dưng Kim gọi giật giọng như vậy. Ngơ ngác đưa mắt nhìn quanh, anh nhận thấy hầu như mọi người trong quán đều đang nhìn mình, bởi lẽ anh ngồi cạnh anh Khánh, người vừa có tiết mục quá là xuất sắc kia. Gãi gãi đầu cố tỏ ra vẻ…n