Tìm Anh Trong Giấc Mơ Dang Dở - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Polaroid

Tìm Anh Trong Giấc Mơ Dang Dở (xem 5104)

Tìm Anh Trong Giấc Mơ Dang Dở

Bịch.
Chai nước từ tay Hoàng rơi mạnh xuống đất, tạo thành một âm thanh vô cùng khó nghe. Trong khi đó xung quanh, không khí dường như nén cả lại trước thông báo ấy. Tôi nhận thấy ánh mắt hoang mang của rất, rất nhiều người trong nhóm. Trước lời nói của anh, dường như chỉ có anh Việt là tỏ ra bình tĩnh, nhưng có lẽ anh đã được biết chuyện này rồi.
“Mày nói cái gì vậy?” – Lấy lại bình tĩnh nhanh nhất, nhưng dường như anh Dương đang gắt lên.
“Tao sẽ rời nhóm.”
“Lí do?”
“Từ khi tao còn ở DMC, tao đã nói chuyện với bố mẹ rồi.”
“Chuyện gì cơ?”
“Bố mẹ tao cho tao ba năm để làm những điều mình thích, sau đó phải tập trung vào việc học để lo cho tương lai của mình. Đến bây giờ_”
“Nhưng anh thi ngân hàng theo đúng yêu cầu của bố mẹ rồi còn gì?” – Kim nóng nảy cắt ngang lời anh Khánh.
“Ừ, anh đã thi ngân hàng, nhưng vì đam mê nhảy, vì S.I.U, thực chất anh không hề tập trung vào việc học. Anh chuẩn bị bước vào năm thứ ba rồi, bây giờ không còn thời gian để lơ là nữa.”
“Nhưng…còn đam mê của anh…”
“Anh vẫn đam mê, đến chết vẫn vậy, điều đó không có gì là thay đổi, nhưng anh cũng phải lo cho tương lai của mình nữa, Uyên ạ.” – Anh Khánh cặn kẽ giải thích, dành cho Uyên cái nhìn nửa xoa dịu, nửa cương quyết – “Anh không giống như em, em học múa, vậy nên em có thể theo đuổi đam mê của mình đến cuối đời. Còn anh thì khác, anh phải tập trung cho việc học. Đam mê của anh phải tạm gác lại mà thôi.”
“Nhưng…”
“Chuyện của nhóm, từ bây giờ sẽ do Việt quản lí. Dù sao cuộc thi anh mới rút, nhưng Việt sẽ thay anh quản lí cho dần quen việc.”
Chúng tôi nhất loạt im lặng, vẫn chưa hết choáng váng trước tin mà anh đem lại. Chưa bao giờ tôi tưởng tượng đến chuyện này cả, vậy nên khi anh Khánh đột ngột ra quyết định, điều đó chẳng khác gì cầm một gáo nước lạnh mà tạt vào mặt từng người trong chúng tôi vậy. Trước giờ trong quan niệm của tôi, S.I.U ra đời là nhờ anh Khánh, và nó cũng chỉ có thể tồn tại khi còn có anh mà thôi. Đối với S.I.U, anh Khánh không chỉ là một người chỉ huy, mà còn là một người anh trai, một người cha. Đối với những người hâm hộ, cái tên S.I.U và Đỗ Gia Khánh đã gắn liền với nhau chẳng thể tách rời.
Tôi không thể hình dung được trong những ngày sau đó, chúng tôi có thể làm gì khi không có anh Khánh trong đội hình.
“Mọi người, nghe anh nói này!” – Chứng kiến bầu không khí nặng nề trong phòng tập, anh Khánh khẽ lên giọng, cố xua tan đi sự buồn bã của mọi người – “Vì sau cuộc thi này anh rút, vậy nên đêm chung kết, tất cả chúng ta có thể cùng tham gia không?”
“Anh Khánh!”
Chưa ai kịp nói gì, Trâm đã vội vã cắt lời. Nhưng sau khi gọi tên anh, Trâm lại im lặng, dường như cô bạn đang đắn đo trước những gì bản thân định nói ra. Tôi chợt vỡ lẽ, Trâm vốn dĩ không thể tham dự đêm chung kết cùng mọi người được. Nhưng trước lời thỉnh cầu vừa rồi, quả thật là vô cùng khó khăn để cô ấy có thể mở lời.
“Sao thế em?” – Dành cho Trâm cái nhìn trìu mến, anh nhẹ giọng hỏi. Anh luôn luôn dịu dàng như vậy với tất cả mọi người trong nhóm.
“Em… Em biết rồi, em sẽ tham gia!”
Tôi tròn mắt trước quyết định của Trâm, hoàn toàn không ngờ tới việc cô bạn vừa nói. Trâm thật sự sẽ ở lại với mọi người, hay chỉ nói như vậy để làm cho anh vui lòng mà thôi? Nhưng quả thật, nụ cười của Trâm, của cả anh Khánh, khiến cho tôi bỗng dưng cảm thấy ấm lòng. Thời gian của chúng tôi chẳng còn bao nhiêu nữa, tôi thật sự trân trọng, thât sự muốn kéo dài khoảnh khắc này.
“Linh!”
Lần này, anh Khánh gọi tên tôi. Tôi nhìn anh chăm chăm, chợt nhận ra không biết từ bao giờ, đối với cá nhân mình, anh Khánh chẳng khác gì một người anh trai ruột thịt. Nhớ những ngày đầu mới gia nhập nhóm, được anh chỉ bảo, được anh nuông chiều,… những kỉ niệm đấy thật sự rất đáng quý. Dù biết anh chỉ rút khỏi nhóm để lo cho việc học hành, chúng tôi vẫn có thể gặp nhau thường xuyên, nhưng không hiểu sao tôi vẫn cảm thấy vô cùng trống trải.
Nuốt nước mắt vào trong, tôi cố vẽ nên một nụ cười.
“Chỉ cần là lệnh của đại ca, em luôn sẵn sàng nghe!”
Anh Khánh cười trừ trước cách xưng hô đấy của tôi. Mọi lần, chỉ có Kim thường xuyên gọi anh là “đại ca”, trong một số lần nhõng nhẽo anh Khánh, tôi cũng đành “chôm chỉa” cách gọi của nó. Nhưng giờ phút này đây, tôi muốn được gọi anh như vậy mãi. Dù chuyện gì xảy ra đi nữa, anh Khánh vẫn luôn là người anh cả trong lòng tôi.
“Dương?”
Đến giờ, anh Khánh mới đả động đến người bạn thân của mình. Sau những lời giải thích của anh về lí do rút ra khỏi nhóm, anh Dương vẫn im lặng, đôi chân mày nhíu lại như đang suy nghĩ điều gì đó.
“Đêm chung kết là ngày bao nhiêu?”
“Hai tám.”
“Tao xin lỗi… Hôm ấy có họp báo phim của tao, tao nghĩ…”
“Vậy à? Không sao đâu.”
Anh Khánh gật đầu, ra vẻ thấu hiểu trước lời giải thích đấy, nhưng quả thật, đôi mắt anh không tài nào giấu giếm nổi sự thất vọng đang hiện lên rõ mồn một. Vậy là dù có cố gắng đến đâu, chúng tôi cũng không thể có đủ tất cả các thành viên trong đêm chung kết. Tôi cười nhạt. Ngay đến Trâm cũng đành hoãn lại chuyến bay của mình để ở lại vì anh Khánh, vậy mà anh Dương không thể. Buổi họp báo của anh quan trọng đến vậy sao? Sự nghiệp của anh quan trọng đến như vậy sao? Thỉnh cầu cuối cùng của anh Khánh, anh không làm được. Đặt người bạn thân, đặt nhóm lên bàn cân với công việc, anh đã dễ dàng chọn ra điều mình cần.
Thất vọng? Tôi không thể phủ nhận rằng bản thân mình đang cảm thấy thất vọng về anh. Họp báo ra mắt phim quan trọng, đây còn là bộ phim đầu tay của anh nữa, tôi biết chứ. Nhưng sao vẫn thấy hụt hẫng vô cùng. Chẳng lẽ đêm chung kết của cả nhóm không quan trọng sao, chẳng lẽ lần cuối cùng được làm việc cùng nhau không quan trọng hay sao?
Vậy mà lại thiếu anh. Và có lẽ cả Ly nữa.
“Vậy là thiếu anh và Ly.” – Dường như có cùng suy nghĩ với tôi, Hoàng lên tiếng, nó chẳng thể giấu nổi nụ cười nhếch mép tỏ vẻ ngán ngẩm của mình.
“Ly không tham gia còn có thể chấp nhận được, anh cũng không tham gia là sao?”
“Tại sao Ly không tham gia lại chấp nhận được?” – Anh ngay lập tức gắt lên trước lời nhận xét của Kim – “Nó không phải là một thành viên trong nhóm à?”
“Anh_”
“Đến bao giờ em mới gạt bỏ được định kiến của bản thân mình? Đừng vì những mâu thuẫn cá nhân mà có thể nói ra những lời làm tổn thương người khác. Nếu ở cùng một nhóm mà chẳng thể chấp nhận nhau, thì có cùng tham gia một cuộc thi cũng vô nghĩa.”
Cả nhóm sững lại trước lời nói của anh Dương. Chính xác là anh đang cãi nhau với Kim, và để bảo vệ Ly. Từ khi tôi quen S.I.U, chưa bao giờ tôi thấy anh cãi nhau với những người trong nhóm, trừ tôi và anh Khánh, anh cũng chẳng phải là người dễ nổi điên lên trước những chuyện không liên quan đến mình. Vậy mà ngày hôm nay, vì bênh Ly, anh sẵn sàng mắng Kim như vậy trước mặt bao nhiêu thành viên khác.
Hoàng Dương, anh đã không muốn tham gia cùng mọi người, sao phải viện thêm lí do như vậy?
Bri…bri…bri…
Chiếc điện thoại trên tay tôi bỗng dưng rung lên bần bật. Tôi vô thức mở tin nhắn, cũng chẳng muốn tiếp tục chứng kiến những gì đang xảy ra xung quanh mình nữa. Những dòng chữ từ màn hình điện thoại dần dần hiện lên, mang lại cho tôi một dự cảm bất an kì lạ. Tôi lặng người, chết

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Thấy thằng bé 5 tuổi lởn vởn gần lớp học, tưởng định ăn trộm tôi quát lớn đuổi đi thì sững người khi nghe câu này

Phận má hồng lấy chồng ‘gay’

Chồng tôi ngoại tình

Cô vợ bỏ trốn của bạo quân

Vứt bỏ anh là điều dũng cảm nhất