ay anh phải đi làm Model, em ở nhà học ngoan nhé.”
“Hôm nay bác anh mới về Việt Nam, anh không qua đón em được.”
“Hôm nay anh phải tập, có gì em đi cùng Kim nhé.”
Nói dối!
Tất cả những gì diễn ra xung quanh tôi, thật sự là không thể nhìn vào bề ngoài mà phán xét nữa rồi! Cuộc đời mà, sao bỗng dưng lại trở nên phức tạp đến như vậy?
Tôi đã từng cho rằng mẹ Ly là người cướp chồng với mẹ tôi, nhưng đâu có phải. Mẹ Ly đúng là người đến sau thật, nhưng mẹ tôi mới là người thứ ba.
Tôi đã cho rằng Ly là một đứa con gái giả tạo. Ừ, nó đúng là giả tạo thật, khi mà cố khoác lên mình lớp vỏ trơ lì, gai góc, để rồi giống như Uyên, chỉ biết khóc mỗi khi ở một mình.
Tôi đã cho rằng anh Dương là người tốt với tôi nhất, yêu thương tôi nhất trên đời này ngoài bố mẹ. Anh thật sự là rất yêu thương tôi, nhưng sau lưng tôi anh lại mang danh nghĩa người yêu của một người khác.
Tôi đang cảm thấy sợ hãi chính bản thân mình. Rõ ràng nghi ngờ là vậy, ghen tuông là vậy, nhưng trước mặt anh lại tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra. Vẫn cười cười nói nói như không cảm thấy gì, mặc kệ trong lòng thì đang quặn lên từng chút một. Tại sao tôi phải như thế này cơ chứ, tôi đang dần trở nên giả tạo giống Ly hay sao?
Nhưng tôi biết phải bắt đầu như thế nào đây, tóm lấy tay anh, hỏi rằng: “Tại sao anh lại lừa dối em như thế? Anh chỉ được là người yêu của em thôi, anh đừng “bắt cá hai tay” như vậy!”, tôi sẽ làm như thế?
“Bắt cá hai tay”? Tôi có thể nói anh như vậy?
Chắc chắn là không rồi. Vậy nên bây giờ tôi mới căm ghét chính bản thân tôi. Rõ ràng là khó chịu, rõ ràng là muốn hỏi anh, nhưng rồi cuối cùng lại im lặng. Tôi sợ anh sẽ cho rằng mình quá phiền phức, quá lắm chuyện và cả hẹp hòi nữa. Thắc mắc vì sợ mất anh, nhưng cũng vì sợ mất anh mà không dám hỏi. Tôi bị điên thật rồi!
“Dương! Mày vào chậm hơn Ly rồi.”
Anh Khánh tắt đài, nói trong khi chân vẫn khẽ dậm vào sàn nhà, như để bắt sao cho đúng nhịp. Đến lúc này tôi mới để ý rằng anh Khánh đang hướng dẫn anh Dương và Ly tập “Trouble Maker”. Chà, tôi đúng là đến không đúng lúc rồi! Trong vòng tuần này vốn dĩ anh Khánh cho nhóm nghỉ vì chuyện thi đại học, ai muốn tranh thủ tập thì đến. Nhìn quanh, phòng tập lúc này chỉ có anh Khánh, anh Dương, anh Việt, chị Trang, Ly, My và tôi. Anh Dương nói rằng hôm nay đi làm model nên không đi cùng tôi được, rốt cuộc lại ở phòng tập. Có lẽ là anh không muốn tôi nhìn anh tập cùng Ly, vậy mà tôi lại mò đến đây.
“Ừm… làm lại đi!”
Anh Dương đã nói câu đó năm lần, cũng như anh Khánh cũng đã phải dừng nhạc lại năm lần khi mà anh Dương liên tục mắc lỗi sai. Tôi nghĩ chắc hẳn mình là nguyên nhân rồi. Tôi ở đây, làm sao anh tự nhiên được cơ chứ?
Nghĩ là vậy, tôi bèn đứng dậy rồi đi vào phòng vệ sinh. Kể ra cũng có một chút hối hận khi tự nhiên lại…chui vào đây. Tự nhiên vào đây rồi tôi chẳng biết làm gì, nhưng nếu đi ra ngoài thì chắc chắn lại khiến anh Dương tập sai mà thôi.
Thở dài.
Tôi biết phải làm thế nào đây? Mới vài ngày trước thôi, tôi đã cho mình cái quyền được ghét Ly, tôi thậm chí còn cho mình cái quyền được thủ đoạn hơn, để đẩy Ly ra xa khỏi anh Dương sau nhưng gì nó làm. Nhưng bây giờ thì sao cơ chứ? Nghe những lời mẹ Ly nói, thậm chí biết được bệnh tình của bà, tôi làm sao có thể đối xử như vậy với đứa con gái duy nhất của bà cho được. Nó lại còn là em tôi nữa. Bây giờ thì tôi biết đối xử với Ly như thế nào đây?
Bố mẹ tôi thì sắp li dị vì mẹ con nó. Và tôi cũng có khả năng mất anh Dương vì nó lắm chứ?
Tôi ước gì Ly đáng ghét, thật sự đáng ghét, thật sự xấu xa, như vậy tôi mới có thể nhẫn tâm tranh giành với nó, tôi có thể cho phép mình thủ đoạn hơn bây giờ. Nhưng không được nữa rồi! Ly lại không đáng ghét đến vậy. Mẹ nó đã nói rằng tất cả chỉ là lớp mặt nạ mà thôi. Ngay đến Hoàng, đứa em trai luôn ở bên bênh vực và bảo vệ cho tôi, dường như cũng đã nhận ra con người thật sự của Ly, vậy nên mới có chuyện nó lôi tôi đi đến tím bầm cả tay, khẩn thiết cầu xin tôi vào gặp mẹ Ly để biết được sự thật. Và cả anh Dương nữa, nếu Ly thật sự đáng ghét như tôi mong đợi, làm sao anh có thể nhận mình là người yêu nó cho được?
Tôi đau đầu quá! Những gì tôi tin tưởng hình như đều đã thay đổi hết rồi. Trong cuộc chiến này, nếu tôi không thể nhìn ra con người đáng ghét của Ly, tôi sẽ cảm thấy chính tôi mới là kẻ thật sự đáng ghét. Chẳng phải tôi đã cướp đi tất cả những gì Ly nên có hay sao?
“Linh!”
Nực cười thật! Tôi tự nghĩ, giờ nếu đặt câu chuyện của tôi và Ly vào trong một bộ phim, tôi có cảm giác như mình là một nhân vật đáng ghét, sinh ra đã được hưởng những thứ tốt đẹp, đẩy nhân vật chính từ một người lương thiện trở nên thật nhẫn tâm khi cô ta quyết định đi tìm lại những gì đã mất. Vậy mà tôi còn không chịu tỉnh ngộ, vẫn tiếp tục giành giật, để rồi cuối cùng phải đón chịu kết cục thảm khốc dành cho mình.
“Linh à!”
Anh Dương yêu quý Ly, vì Ly mà anh bị đánh đến như vậy. Hoàng, người ngỡ rằng ghét Ly rất nhiều, ghét cay ghét đắng, rồi bây giờ cũng quay sang bênh vực cho Ly. Có phải dần dần, tất cả những người xung quanh tôi, nhưng người mà tôi yêu quý sẽ rời bỏ tôi để đến với Ly hay không? Tôi đã từng nói rằng ghét nhau là chuyện của tôi với Ly, mong mọi người cứ cư xử bình thường với Ly đi, những lời đó tôi nói thật, không có một chút giả dối. Nhưng tôi sợ rằng một ngày nào đó, mọi người sẽ tóm lấy cổ tay mình thật chặt, đến nỗi khi cổ tay tôi tím bầm lại cũng chẳng buồn quan tâm như Hoàng đã làm khi nãy, chỉ vì một việc gì đó có liên quan đến Ly.
“Linh! Em nghe thấy chị nói gì không?”
Liệu ai có thể nói cho tôi biết, giới hạn của một con người là ở đâu hay không? Mẹ tôi cuối cũng cũng lựa chọn buông tay, khi tất cả những gì xảy ra trong thời gian qua đã đi quá giới hạn chịu đựng của bà. Tôi thì không biết giới hạn dành cho mình nằm ở đâu cả! Tôi đang cảm thấy bế tắc trước tình cảnh hiện tại vô cùng. Tương lai tôi thì không biết sẽ đi về đâu, gia đình tôi cũng không thể biết trước sẽ như thế nào, thậm chí đến con người tôi bây giờ muốn gì, cần gì, cảm thấy ra sao, tôi cũng đều bất lực.
Tôi không muốn đứng yên nhìn Ly cướp đi tất cả của mình, nhưng cũng chẳng đủ nhẫn tâm để tiếp tục chiến đấu với nó.
Tôi thật sự mệt mỏi lắm rồi!
“Linh! Em làm sao thế hả?”
Cánh cửa phòng vệ sinh bật mở, tôi thẫn thờ nhìn ra phía ngoài, nơi mà anh Dương cùng mọi người đang đứng ngoài đó nhìn mình trân trân. Tôi cố nén tiếng thở dài, rồi khẽ hỏi bâng quơ:
“Ai vừa gọi em thế? Có chuyện gì vậy ạ?”
“Trời ạ!’
Anh Khánh lắc đầu ngán ngẩm, rồi vội vội vàng vàng bước vào trong phòng vệ sinh để tắt vòi nước. Vừa lúc đấy anh Dương tóm lấy tay tôi, trong khi anh nhìn tôi từ đầu đến chân, ánh mắt có chút gì đó thoáng nghi ngờ:
“Em đang làm gì thế? Sao lại ướt hết thế này?”
“Dạ?”
Mấp máy môi hệt như một cái máy, tôi chậm chạp nhìn xuống người mình. Ướt thật! Tôi đã làm gì từ nãy tới giờ ấy nhỉ? Tôi nhớ tôi vào phòng vệ sinh, đóng cửa, mở nước,… Hình như là tại cái vòi hoa sen rồi! Tôi không biết, tôi không biết nữa! Đầu óc tôi giờ đây đang hoàn toàn trống rỗng.
“Con bé này, để nước tràn hết ra ngoài rồi.”
“Em xin lỗi chị.” – Tôi cố làm vẻ hối lỗi trước câu
“Hôm nay bác anh mới về Việt Nam, anh không qua đón em được.”
“Hôm nay anh phải tập, có gì em đi cùng Kim nhé.”
Nói dối!
Tất cả những gì diễn ra xung quanh tôi, thật sự là không thể nhìn vào bề ngoài mà phán xét nữa rồi! Cuộc đời mà, sao bỗng dưng lại trở nên phức tạp đến như vậy?
Tôi đã từng cho rằng mẹ Ly là người cướp chồng với mẹ tôi, nhưng đâu có phải. Mẹ Ly đúng là người đến sau thật, nhưng mẹ tôi mới là người thứ ba.
Tôi đã cho rằng Ly là một đứa con gái giả tạo. Ừ, nó đúng là giả tạo thật, khi mà cố khoác lên mình lớp vỏ trơ lì, gai góc, để rồi giống như Uyên, chỉ biết khóc mỗi khi ở một mình.
Tôi đã cho rằng anh Dương là người tốt với tôi nhất, yêu thương tôi nhất trên đời này ngoài bố mẹ. Anh thật sự là rất yêu thương tôi, nhưng sau lưng tôi anh lại mang danh nghĩa người yêu của một người khác.
Tôi đang cảm thấy sợ hãi chính bản thân mình. Rõ ràng nghi ngờ là vậy, ghen tuông là vậy, nhưng trước mặt anh lại tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra. Vẫn cười cười nói nói như không cảm thấy gì, mặc kệ trong lòng thì đang quặn lên từng chút một. Tại sao tôi phải như thế này cơ chứ, tôi đang dần trở nên giả tạo giống Ly hay sao?
Nhưng tôi biết phải bắt đầu như thế nào đây, tóm lấy tay anh, hỏi rằng: “Tại sao anh lại lừa dối em như thế? Anh chỉ được là người yêu của em thôi, anh đừng “bắt cá hai tay” như vậy!”, tôi sẽ làm như thế?
“Bắt cá hai tay”? Tôi có thể nói anh như vậy?
Chắc chắn là không rồi. Vậy nên bây giờ tôi mới căm ghét chính bản thân tôi. Rõ ràng là khó chịu, rõ ràng là muốn hỏi anh, nhưng rồi cuối cùng lại im lặng. Tôi sợ anh sẽ cho rằng mình quá phiền phức, quá lắm chuyện và cả hẹp hòi nữa. Thắc mắc vì sợ mất anh, nhưng cũng vì sợ mất anh mà không dám hỏi. Tôi bị điên thật rồi!
“Dương! Mày vào chậm hơn Ly rồi.”
Anh Khánh tắt đài, nói trong khi chân vẫn khẽ dậm vào sàn nhà, như để bắt sao cho đúng nhịp. Đến lúc này tôi mới để ý rằng anh Khánh đang hướng dẫn anh Dương và Ly tập “Trouble Maker”. Chà, tôi đúng là đến không đúng lúc rồi! Trong vòng tuần này vốn dĩ anh Khánh cho nhóm nghỉ vì chuyện thi đại học, ai muốn tranh thủ tập thì đến. Nhìn quanh, phòng tập lúc này chỉ có anh Khánh, anh Dương, anh Việt, chị Trang, Ly, My và tôi. Anh Dương nói rằng hôm nay đi làm model nên không đi cùng tôi được, rốt cuộc lại ở phòng tập. Có lẽ là anh không muốn tôi nhìn anh tập cùng Ly, vậy mà tôi lại mò đến đây.
“Ừm… làm lại đi!”
Anh Dương đã nói câu đó năm lần, cũng như anh Khánh cũng đã phải dừng nhạc lại năm lần khi mà anh Dương liên tục mắc lỗi sai. Tôi nghĩ chắc hẳn mình là nguyên nhân rồi. Tôi ở đây, làm sao anh tự nhiên được cơ chứ?
Nghĩ là vậy, tôi bèn đứng dậy rồi đi vào phòng vệ sinh. Kể ra cũng có một chút hối hận khi tự nhiên lại…chui vào đây. Tự nhiên vào đây rồi tôi chẳng biết làm gì, nhưng nếu đi ra ngoài thì chắc chắn lại khiến anh Dương tập sai mà thôi.
Thở dài.
Tôi biết phải làm thế nào đây? Mới vài ngày trước thôi, tôi đã cho mình cái quyền được ghét Ly, tôi thậm chí còn cho mình cái quyền được thủ đoạn hơn, để đẩy Ly ra xa khỏi anh Dương sau nhưng gì nó làm. Nhưng bây giờ thì sao cơ chứ? Nghe những lời mẹ Ly nói, thậm chí biết được bệnh tình của bà, tôi làm sao có thể đối xử như vậy với đứa con gái duy nhất của bà cho được. Nó lại còn là em tôi nữa. Bây giờ thì tôi biết đối xử với Ly như thế nào đây?
Bố mẹ tôi thì sắp li dị vì mẹ con nó. Và tôi cũng có khả năng mất anh Dương vì nó lắm chứ?
Tôi ước gì Ly đáng ghét, thật sự đáng ghét, thật sự xấu xa, như vậy tôi mới có thể nhẫn tâm tranh giành với nó, tôi có thể cho phép mình thủ đoạn hơn bây giờ. Nhưng không được nữa rồi! Ly lại không đáng ghét đến vậy. Mẹ nó đã nói rằng tất cả chỉ là lớp mặt nạ mà thôi. Ngay đến Hoàng, đứa em trai luôn ở bên bênh vực và bảo vệ cho tôi, dường như cũng đã nhận ra con người thật sự của Ly, vậy nên mới có chuyện nó lôi tôi đi đến tím bầm cả tay, khẩn thiết cầu xin tôi vào gặp mẹ Ly để biết được sự thật. Và cả anh Dương nữa, nếu Ly thật sự đáng ghét như tôi mong đợi, làm sao anh có thể nhận mình là người yêu nó cho được?
Tôi đau đầu quá! Những gì tôi tin tưởng hình như đều đã thay đổi hết rồi. Trong cuộc chiến này, nếu tôi không thể nhìn ra con người đáng ghét của Ly, tôi sẽ cảm thấy chính tôi mới là kẻ thật sự đáng ghét. Chẳng phải tôi đã cướp đi tất cả những gì Ly nên có hay sao?
“Linh!”
Nực cười thật! Tôi tự nghĩ, giờ nếu đặt câu chuyện của tôi và Ly vào trong một bộ phim, tôi có cảm giác như mình là một nhân vật đáng ghét, sinh ra đã được hưởng những thứ tốt đẹp, đẩy nhân vật chính từ một người lương thiện trở nên thật nhẫn tâm khi cô ta quyết định đi tìm lại những gì đã mất. Vậy mà tôi còn không chịu tỉnh ngộ, vẫn tiếp tục giành giật, để rồi cuối cùng phải đón chịu kết cục thảm khốc dành cho mình.
“Linh à!”
Anh Dương yêu quý Ly, vì Ly mà anh bị đánh đến như vậy. Hoàng, người ngỡ rằng ghét Ly rất nhiều, ghét cay ghét đắng, rồi bây giờ cũng quay sang bênh vực cho Ly. Có phải dần dần, tất cả những người xung quanh tôi, nhưng người mà tôi yêu quý sẽ rời bỏ tôi để đến với Ly hay không? Tôi đã từng nói rằng ghét nhau là chuyện của tôi với Ly, mong mọi người cứ cư xử bình thường với Ly đi, những lời đó tôi nói thật, không có một chút giả dối. Nhưng tôi sợ rằng một ngày nào đó, mọi người sẽ tóm lấy cổ tay mình thật chặt, đến nỗi khi cổ tay tôi tím bầm lại cũng chẳng buồn quan tâm như Hoàng đã làm khi nãy, chỉ vì một việc gì đó có liên quan đến Ly.
“Linh! Em nghe thấy chị nói gì không?”
Liệu ai có thể nói cho tôi biết, giới hạn của một con người là ở đâu hay không? Mẹ tôi cuối cũng cũng lựa chọn buông tay, khi tất cả những gì xảy ra trong thời gian qua đã đi quá giới hạn chịu đựng của bà. Tôi thì không biết giới hạn dành cho mình nằm ở đâu cả! Tôi đang cảm thấy bế tắc trước tình cảnh hiện tại vô cùng. Tương lai tôi thì không biết sẽ đi về đâu, gia đình tôi cũng không thể biết trước sẽ như thế nào, thậm chí đến con người tôi bây giờ muốn gì, cần gì, cảm thấy ra sao, tôi cũng đều bất lực.
Tôi không muốn đứng yên nhìn Ly cướp đi tất cả của mình, nhưng cũng chẳng đủ nhẫn tâm để tiếp tục chiến đấu với nó.
Tôi thật sự mệt mỏi lắm rồi!
“Linh! Em làm sao thế hả?”
Cánh cửa phòng vệ sinh bật mở, tôi thẫn thờ nhìn ra phía ngoài, nơi mà anh Dương cùng mọi người đang đứng ngoài đó nhìn mình trân trân. Tôi cố nén tiếng thở dài, rồi khẽ hỏi bâng quơ:
“Ai vừa gọi em thế? Có chuyện gì vậy ạ?”
“Trời ạ!’
Anh Khánh lắc đầu ngán ngẩm, rồi vội vội vàng vàng bước vào trong phòng vệ sinh để tắt vòi nước. Vừa lúc đấy anh Dương tóm lấy tay tôi, trong khi anh nhìn tôi từ đầu đến chân, ánh mắt có chút gì đó thoáng nghi ngờ:
“Em đang làm gì thế? Sao lại ướt hết thế này?”
“Dạ?”
Mấp máy môi hệt như một cái máy, tôi chậm chạp nhìn xuống người mình. Ướt thật! Tôi đã làm gì từ nãy tới giờ ấy nhỉ? Tôi nhớ tôi vào phòng vệ sinh, đóng cửa, mở nước,… Hình như là tại cái vòi hoa sen rồi! Tôi không biết, tôi không biết nữa! Đầu óc tôi giờ đây đang hoàn toàn trống rỗng.
“Con bé này, để nước tràn hết ra ngoài rồi.”
“Em xin lỗi chị.” – Tôi cố làm vẻ hối lỗi trước câu