đang đi…chân đất để chờ Quân đi đổi giầy trượt patin. Đây quả thật là một nơi đáng ngán, một nơi mà tôi chẳng bao giờ muốn đặt chân đến lần hai, đơn giản vì nó đã gắn liền với khá nhiều kỉ niệm đáng xấu hổ của tôi từ khi còn học cấp hai. Tôi không biết trượt patin, cho dù đã được dạy ở chính chỗ này, thì tôi cũng vẫn ngã xây xẩm mặt mũi như bây giờ. Tôi dự đoán rằng lần này bản thân mình cũng không khá khẩm hơn là bao đâu.
“Của hai chị em này.”
Quân đặt đôi giầy patin xuống trước mặt chúng tôi, sau đó chậm rãi cúi xuống để xỏ giầy cho con bé Bông. Nhìn Bông lúc này rất ngộ, con bé ngoan ngoãn thò từng chân ra một để cho anh mình xỏ giầy, nét mặt thì tập trung, có vẻ như đang hiếu kì lắm.
Tôi thở dài, cảm thấy thật sự chán ngán, đi theo anh em nhà Quân ngày hôm nay đúng là sai lầm mà. Tôi không muốn trượt một chút nào cả. Thế nào tí nữa cũng sẽ ngã ở đây cho mà xem. Với Quân thì chẳng sao đâu, bởi lẽ tôi cũng đã từng làm nhiều việc…đáng xấu hổ trước mặt cậu ta rồi, nhưng mà ngã trước mặt trẻ con thì… Trời ơi, xấu hổ đến chết đi được đấy.
“Có cần tôi đi giầy cho không?”
“À không.”
Giật mình trước câu hỏi đểu của Quân, tôi lúng túng cúi xuống để đi giầy, tâm trạng vẫn không cảm thấy thoải mái hơn một chút nào. Số tôi thật thảm, thoát khỏi cảm giác khó chịu khi đi cùng S.I.U thì lại vướng vào anh em nhà Quân. Cũng may khu trượt patin hôm nay ít người, nếu không thì…
“Anh ơi, bạn anh kìa!”
Giọng nói véo von của Bông lại vang lên bên tai tôi, sự vui tươi của nó đúng là tỉ lệ nghịch hoàn toàn với tâm trạng tôi lúc này. Tôi vô tình quay ra theo hướng tay chỉ của Bông, dù biết rằng chuyện đó chẳng liên quan gì đến mình. Nhưng rồi tới khi quay lại, tôi mới ngớ người ra mà công nhận: đúng là có liên quan.
S.I.U và DMC đang đụng nhau ngay ở cửa vào khu trượt patin.
Trời ạ! Tôi có nhìn nhầm hay không thế? Hà Nội có vô vàn điểm để đi, tại sao không hẹn mà gặp, cả hai nhóm lại cùng lựa chọn địa điểm này để đến trong ngày hôm nay. Lần này để mọi người bắt gặp tôi với Quân lại đi cùng nhau nữa thì sẽ ra sao đây, chuyện lần trước vẫn còn chưa lắng xuống mà. Xui xẻo, đời tôi đúng là cực kì xui xẻo!
Tôi đưa mắt tìm anh Dương. Lúc này anh đang đứng cạnh Kim, nét mặt không biểu lộ chút sắc thái nào, bất chấp việc những người còn lại trong S.I.U và cả DMC đang khó chịu với nhau ra mặt.
“Mới sáng sớm đã đụng nhau thế này, đúng là đen đủi ghê.”
Một cô bạn có phong cách ăn mặc rất cá tính bên DMC lên tiếng như thể “châm ngòi” cho cuộc khẩu chiến. Tôi cũng biết sơ sơ về cô gái đó, đó là người đã đỡ lấy Quân khi cậu ta gần như gục hẳn xuống sau trận đánh nhau với Đức ở Summer Party.
Phía bên S.I.U, đúng như dự đoán của tôi, Kim là người đầu tiên lên tiếng:
“Đen đủi? Câu đó là của bọn này mới phải. Hà Nội thiếu gì chỗ vui chơi, sao cứ bám lấy chúng tôi mãi thế?”
“Bám theo? Này các bạn trẻ, cuộc thi sắp đến rồi đấy. Nếu không tự tin vào khả năng của mình thì sao không ở nhà mà tập luyện đi?”
Câu nói của một người bên DMC nhanh chóng nhận được sự đồng tình tuyệt đối của các thành viên trong nhóm đó, bọn họ nhanh chóng ồ lên và dùng những cử chỉ chế nhạo mang đậm phong cách Hiphop của mình. Tôi thấy Hoàng định nói điều gì đó, song anh Khánh đã nhanh chóng cản thằng bé lại.
Vừa lúc ấy, Quân “liều mình” trượt qua ngăn cả hai nhóm lại. Tôi thậm chí còn không biết cậu ta đã rời khỏi mình từ khi nào nữa.
“Đủ rồi, mọi người!”
“Quân, em làm gì ở đây thế?” – Một người có cái đầu trọc lốc, trông khá bặm trợn bên DMC hỏi đầy vẻ sửng sốt.
“Bông có hẹn đi chơi, em đi theo trông chừng con bé.”
Quân nói rồi hất hàm về phía chị em tôi, khiến cho cả hai nhóm cũng nhìn về chỗ này. Tôi cảm thấy toàn thân đông cứng khi đến gần trăm con mắt nhất loạt hướng về mình trong lúc này. Biết rằng thế nào rồi mọi người cùng sẽ phát hiện ra tôi đi cùng Quân, nhưng có đánh chết tôi cũng không thể ngờ cậu ta lại khai mình ra sớm như vậy? À, hình như tôi đã quên Quân là người như thế nào.
Tôi lảng tránh ánh mắt căm ghét và trách cứ mà mọi người dành cho mình, giả vờ cúi xuống buộc lại dây giầy cho Bông. Con bé trong lúc ngồi ngóng mọi người nói chuyện đã ngứa tay mà tháo tung hết dây giầy ra. Tôi nên cảm ơn nó mới phải.
“Quân, anh vẫn qua lại với con đấy hả?”
Một cô nàng bên DMC hậm hực hỏi, câu hỏi của cô ta khiến cho hàng lông mày của Quân khẽ nhíu lại. Tôi có cảm giác cậu ta không hề thoải mái trước kiểu câu hỏi như thế này.
“Anh nói rồi, là Bông có hẹn với Linh. Mà em ăn nói cho cẩn thận, người ta lớn tuổi hơn em đấy.”
“Dù vậy thì anh cũng nên tránh xa người của S.I.U chứ!”
“Bọn này nói câu đấy mới phải, anh nên tránh xa chị Linh ra.” – Tôi nhận ra giọng điệu bất bình của Tuấn.
“Tránh xa gì chứ? Đây chẳng phải là kế hoạch của mấy người sao?”
“Được rồi, được rồi!” – Quân một lần nữa phải lên tiếng can ngăn hai nhóm – “Ai hơn ai thì đến cuộc thi sẽ biết, giờ đứng đây tranh cãi làm gì cho mệt. Em tôi đang ở đây, nó còn nhỏ, tôi không muốn những lời không hay lọt vào tai nó. Bây giờ nhóm nào về vị trí của nhóm ấy đi.”
Quân nói xong rồi trượt về phía tôi và Bông. Hai nhóm nhìn chúng tôi một lúc, rồi cũng quyết định tản ra, không lời qua tiếng lại với nhau thêm nữa. Tôi vô tình bắt gặp ánh mắt của anh Dương nhìn mình. Anh vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt tổn thương như đêm hôm trước sao? Thật tồi tệ!
“Nào, ra chơi thôi.”
“Cậu không qua với nhóm cậu à?”
“Không. Chẳng nhẽ bây giờ tôi về nhóm tôi, cậu về nhóm cậu, Bông nó thích chạy sang bên nào thì sang?”
“Nhưng mà…”
“Thôi kệ đi, tôi đã lựa lời nói với S.I.U rồi, bọn họ không nghe thì tôi cũng đành chịu.”
Hóa ra, việc Quân thẳng thắn “khai” ra đi cùng tôi, lí do là như vậy. Biết rằng sớm hay muộn cũng bị S.I.U cũng như DMC nhận ra, Quân đã nhanh chóng nói rằng tôi có hẹn với Bông, đỡ phần nào “tội lỗi” cho tôi nếu hai nhóm có ngó ngàng tới. Hừ, nhưng sự thật đúng là tôi có hẹn với Bông mà, chỉ là cái việc này quá khó tin mà thôi.
“Thôi đừng nghĩ nhiều nữa, ra chơi đi.”
“Tôi…tôi không biết trượt.”
“Hả?”
“Cậu ra chơi cùng Bông đi, cứ kệ tôi.”
“Thật là… Sao không nói từ trước?”
“Không sao đâu mà, cậu đi đi.”
“Vậy ngồi đây đợi nhé, tôi cho nó ra nghịch một tí rồi sẽ quay lại.”
“Ừ.”
Nhận được cái gật đầu của tôi, Quân đứng dậy rồi chậm rãi kéo tay Bông đi. Tôi để ý đến nét mặt con bé, thật lòng mà nói thì…đáng yêu đến chết đi được. Con bé cứ bám chặt lấy tay Quân, miệng thì cười sằng sặc, tôi không thể hiểu được lí do gì khiến Bông vui đến như vậy. Kể cũng phải, con bé có người dẫn đi thế kia cơ mà, chẳng như tôi hồi trước, một thân một mình rồi ngã đến ê cả mông. Mà con bé Bông rõ ràng là có biết trượt gì đâu cơ chứ, nhìn cái mặt tò mò thấy ghét, đã vậy lại còn mặc váy đi trượt patin. Ôi, đúng là trẻ con!
Sau khi hai anh em Quân đi khỏi, tôi chỉ biết ngồi im, đến cả việc cử động trong lúc này tôi cũng cảm thấy không thoải mái. Cả hai nhóm lúc này đều đang nhìn mình, tôi dám cá là như vậy. Cứ thế này thật khó chịu. Chẳng lẽ tôi bảo với Quân là sẽ về trước? Mà thôi, làm như thế để làm gì khi S.I.U đã biết tôi đi cùng Quân rồi.
“Linh!”
“Gì thế?”
Tôi bị giật mình khi Hoàng đẩy nhẹ mình từ phía sau lư
“Của hai chị em này.”
Quân đặt đôi giầy patin xuống trước mặt chúng tôi, sau đó chậm rãi cúi xuống để xỏ giầy cho con bé Bông. Nhìn Bông lúc này rất ngộ, con bé ngoan ngoãn thò từng chân ra một để cho anh mình xỏ giầy, nét mặt thì tập trung, có vẻ như đang hiếu kì lắm.
Tôi thở dài, cảm thấy thật sự chán ngán, đi theo anh em nhà Quân ngày hôm nay đúng là sai lầm mà. Tôi không muốn trượt một chút nào cả. Thế nào tí nữa cũng sẽ ngã ở đây cho mà xem. Với Quân thì chẳng sao đâu, bởi lẽ tôi cũng đã từng làm nhiều việc…đáng xấu hổ trước mặt cậu ta rồi, nhưng mà ngã trước mặt trẻ con thì… Trời ơi, xấu hổ đến chết đi được đấy.
“Có cần tôi đi giầy cho không?”
“À không.”
Giật mình trước câu hỏi đểu của Quân, tôi lúng túng cúi xuống để đi giầy, tâm trạng vẫn không cảm thấy thoải mái hơn một chút nào. Số tôi thật thảm, thoát khỏi cảm giác khó chịu khi đi cùng S.I.U thì lại vướng vào anh em nhà Quân. Cũng may khu trượt patin hôm nay ít người, nếu không thì…
“Anh ơi, bạn anh kìa!”
Giọng nói véo von của Bông lại vang lên bên tai tôi, sự vui tươi của nó đúng là tỉ lệ nghịch hoàn toàn với tâm trạng tôi lúc này. Tôi vô tình quay ra theo hướng tay chỉ của Bông, dù biết rằng chuyện đó chẳng liên quan gì đến mình. Nhưng rồi tới khi quay lại, tôi mới ngớ người ra mà công nhận: đúng là có liên quan.
S.I.U và DMC đang đụng nhau ngay ở cửa vào khu trượt patin.
Trời ạ! Tôi có nhìn nhầm hay không thế? Hà Nội có vô vàn điểm để đi, tại sao không hẹn mà gặp, cả hai nhóm lại cùng lựa chọn địa điểm này để đến trong ngày hôm nay. Lần này để mọi người bắt gặp tôi với Quân lại đi cùng nhau nữa thì sẽ ra sao đây, chuyện lần trước vẫn còn chưa lắng xuống mà. Xui xẻo, đời tôi đúng là cực kì xui xẻo!
Tôi đưa mắt tìm anh Dương. Lúc này anh đang đứng cạnh Kim, nét mặt không biểu lộ chút sắc thái nào, bất chấp việc những người còn lại trong S.I.U và cả DMC đang khó chịu với nhau ra mặt.
“Mới sáng sớm đã đụng nhau thế này, đúng là đen đủi ghê.”
Một cô bạn có phong cách ăn mặc rất cá tính bên DMC lên tiếng như thể “châm ngòi” cho cuộc khẩu chiến. Tôi cũng biết sơ sơ về cô gái đó, đó là người đã đỡ lấy Quân khi cậu ta gần như gục hẳn xuống sau trận đánh nhau với Đức ở Summer Party.
Phía bên S.I.U, đúng như dự đoán của tôi, Kim là người đầu tiên lên tiếng:
“Đen đủi? Câu đó là của bọn này mới phải. Hà Nội thiếu gì chỗ vui chơi, sao cứ bám lấy chúng tôi mãi thế?”
“Bám theo? Này các bạn trẻ, cuộc thi sắp đến rồi đấy. Nếu không tự tin vào khả năng của mình thì sao không ở nhà mà tập luyện đi?”
Câu nói của một người bên DMC nhanh chóng nhận được sự đồng tình tuyệt đối của các thành viên trong nhóm đó, bọn họ nhanh chóng ồ lên và dùng những cử chỉ chế nhạo mang đậm phong cách Hiphop của mình. Tôi thấy Hoàng định nói điều gì đó, song anh Khánh đã nhanh chóng cản thằng bé lại.
Vừa lúc ấy, Quân “liều mình” trượt qua ngăn cả hai nhóm lại. Tôi thậm chí còn không biết cậu ta đã rời khỏi mình từ khi nào nữa.
“Đủ rồi, mọi người!”
“Quân, em làm gì ở đây thế?” – Một người có cái đầu trọc lốc, trông khá bặm trợn bên DMC hỏi đầy vẻ sửng sốt.
“Bông có hẹn đi chơi, em đi theo trông chừng con bé.”
Quân nói rồi hất hàm về phía chị em tôi, khiến cho cả hai nhóm cũng nhìn về chỗ này. Tôi cảm thấy toàn thân đông cứng khi đến gần trăm con mắt nhất loạt hướng về mình trong lúc này. Biết rằng thế nào rồi mọi người cùng sẽ phát hiện ra tôi đi cùng Quân, nhưng có đánh chết tôi cũng không thể ngờ cậu ta lại khai mình ra sớm như vậy? À, hình như tôi đã quên Quân là người như thế nào.
Tôi lảng tránh ánh mắt căm ghét và trách cứ mà mọi người dành cho mình, giả vờ cúi xuống buộc lại dây giầy cho Bông. Con bé trong lúc ngồi ngóng mọi người nói chuyện đã ngứa tay mà tháo tung hết dây giầy ra. Tôi nên cảm ơn nó mới phải.
“Quân, anh vẫn qua lại với con đấy hả?”
Một cô nàng bên DMC hậm hực hỏi, câu hỏi của cô ta khiến cho hàng lông mày của Quân khẽ nhíu lại. Tôi có cảm giác cậu ta không hề thoải mái trước kiểu câu hỏi như thế này.
“Anh nói rồi, là Bông có hẹn với Linh. Mà em ăn nói cho cẩn thận, người ta lớn tuổi hơn em đấy.”
“Dù vậy thì anh cũng nên tránh xa người của S.I.U chứ!”
“Bọn này nói câu đấy mới phải, anh nên tránh xa chị Linh ra.” – Tôi nhận ra giọng điệu bất bình của Tuấn.
“Tránh xa gì chứ? Đây chẳng phải là kế hoạch của mấy người sao?”
“Được rồi, được rồi!” – Quân một lần nữa phải lên tiếng can ngăn hai nhóm – “Ai hơn ai thì đến cuộc thi sẽ biết, giờ đứng đây tranh cãi làm gì cho mệt. Em tôi đang ở đây, nó còn nhỏ, tôi không muốn những lời không hay lọt vào tai nó. Bây giờ nhóm nào về vị trí của nhóm ấy đi.”
Quân nói xong rồi trượt về phía tôi và Bông. Hai nhóm nhìn chúng tôi một lúc, rồi cũng quyết định tản ra, không lời qua tiếng lại với nhau thêm nữa. Tôi vô tình bắt gặp ánh mắt của anh Dương nhìn mình. Anh vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt tổn thương như đêm hôm trước sao? Thật tồi tệ!
“Nào, ra chơi thôi.”
“Cậu không qua với nhóm cậu à?”
“Không. Chẳng nhẽ bây giờ tôi về nhóm tôi, cậu về nhóm cậu, Bông nó thích chạy sang bên nào thì sang?”
“Nhưng mà…”
“Thôi kệ đi, tôi đã lựa lời nói với S.I.U rồi, bọn họ không nghe thì tôi cũng đành chịu.”
Hóa ra, việc Quân thẳng thắn “khai” ra đi cùng tôi, lí do là như vậy. Biết rằng sớm hay muộn cũng bị S.I.U cũng như DMC nhận ra, Quân đã nhanh chóng nói rằng tôi có hẹn với Bông, đỡ phần nào “tội lỗi” cho tôi nếu hai nhóm có ngó ngàng tới. Hừ, nhưng sự thật đúng là tôi có hẹn với Bông mà, chỉ là cái việc này quá khó tin mà thôi.
“Thôi đừng nghĩ nhiều nữa, ra chơi đi.”
“Tôi…tôi không biết trượt.”
“Hả?”
“Cậu ra chơi cùng Bông đi, cứ kệ tôi.”
“Thật là… Sao không nói từ trước?”
“Không sao đâu mà, cậu đi đi.”
“Vậy ngồi đây đợi nhé, tôi cho nó ra nghịch một tí rồi sẽ quay lại.”
“Ừ.”
Nhận được cái gật đầu của tôi, Quân đứng dậy rồi chậm rãi kéo tay Bông đi. Tôi để ý đến nét mặt con bé, thật lòng mà nói thì…đáng yêu đến chết đi được. Con bé cứ bám chặt lấy tay Quân, miệng thì cười sằng sặc, tôi không thể hiểu được lí do gì khiến Bông vui đến như vậy. Kể cũng phải, con bé có người dẫn đi thế kia cơ mà, chẳng như tôi hồi trước, một thân một mình rồi ngã đến ê cả mông. Mà con bé Bông rõ ràng là có biết trượt gì đâu cơ chứ, nhìn cái mặt tò mò thấy ghét, đã vậy lại còn mặc váy đi trượt patin. Ôi, đúng là trẻ con!
Sau khi hai anh em Quân đi khỏi, tôi chỉ biết ngồi im, đến cả việc cử động trong lúc này tôi cũng cảm thấy không thoải mái. Cả hai nhóm lúc này đều đang nhìn mình, tôi dám cá là như vậy. Cứ thế này thật khó chịu. Chẳng lẽ tôi bảo với Quân là sẽ về trước? Mà thôi, làm như thế để làm gì khi S.I.U đã biết tôi đi cùng Quân rồi.
“Linh!”
“Gì thế?”
Tôi bị giật mình khi Hoàng đẩy nhẹ mình từ phía sau lư