ng phòng. Cứ ngỡ anh Việt, người chủ động đóng cửa lại để cho anh Khánh và My tự nhiên sẽ ngăn cản Hoàng lại, nhưng không, chính anh là người đầu tiên hưởng ứng theo hành động của Hoàng bằng cách…cậy nốt chiếc cửa sổ còn lại. Những kẻ tò mò còn lại, trong đó không ngoại trừ tôi, bắt đầu đứng quây kín quanh cửa sổ cũng như cửa ra vào và nhòm vào phía bên trong để theo dõi tình hình.
Phía bên trong, anh Khánh đang ngồi trên ghế, còn My đứng dựa mình vào tường, đầu hơi cúi, mái tóc dài che hết nửa gương mặt. Lúc này tôi chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt của My, chợt giật mình nhận ra không rõ từ bao giờ sự hồn nhiên trong đôi mắt đó đã dần biến mất, thay vào đó chỉ còn độc lại nỗi buồn ngự trị.
Yêu đơn phương thật sự là một vòng tròn luẩn quẩn, lựa chọn đấu tranh đến cùng hay buông tay từ bỏ, cuối cùng vẫn là bản thân gánh chịu tổn thương. Tình yêu càng lớn, hy vọng càng nhiều. Nỗi đau chồng chất nỗi đau. Để rồi tất cả những gì có thể nhận lại chỉ là những giọt nước mắt mặn đắng…
“Tối hôm qua em ở đâu vậy?”
Anh Khánh cuối cùng cũng lên tiếng để phá vỡ bầu không khí ngột ngạt giữa anh và My. My giật mình đưa mắt nhìn anh, một chút bối rối thoáng hiện lên trong đáy mắt con bé. Từ bao giờ My lại cảm thấy ngại ngùng khi phải đối diện với anh vậy?
“Em ở nhà anh Dương…với chị anh ấy.”
My tránh ánh mắt của anh, bất giác nhoẻn miệng cười. Chua chát. Phải chăng nó cảm thấy vế sau của mình quá thừa thãi? Phải chăng nó vẫn nghĩ rằng hỏi thăm đến nó chỉ là phép xã giao thường thấy của anh mà thôi?
“Bố em vừa đến đây tìm em. Bác ấy lo cho em lắm, em nên về nhà đi.”
Đôi mắt My thoáng long lanh. Là anh đuổi nó về, chứ không phải giữ nó lại. My cắn chặt môi như thể cố ngăn cho mình bật khóc trước mặt anh. Nó mơ mộng quá nhiều rồi hay chăng? Tại sao đến giờ phút này, tưởng chừng như là cơ hội cuối cùng được gặp mặt nhau rồi mà anh vẫn giữ bộ dạng thờ ơ, lạnh lùng đến vậy? Mọi cố gắng, nỗ lực của My dành cho anh trong suốt mấy tháng qua, anh đã từng nhận thấy, dù chỉ một lần?
Tôi, anh Việt và Tuấn phải rất khó khăn mới có thể ngăn được anh Dương không lao vào trong phòng mà làm loạn, trước câu nói tuyệt tình của anh Khánh. Đúng ra thì là anh Việt và Tuấn giữ người anh, còn tôi thì bịt miệng. Chúng tôi cũng đang bất bình lắm, nhưng vẫn phải để họ nói chuyện riêng mà thôi.
Vừa lúc ấy, My chậm rãi tiến lại gần anh Khánh. Nó mỉm cười thật tươi, song giọng nói mỏng manh khiến bất cứ ai nghe thấy cũng phải quặn lòng:
“Em cảm ơn anh rất nhiều. Cảm ơn anh đã xem em như thành viên trong nhóm. Em biết sự xuất hiện của em là thừa thãi. Em vốn không biết nhảy và S.I.U cũng không cần người thứ hai để lo những công việc vốn thuộc về chị Linh, vậy mà anh và các anh chị khác vẫn rất tôn trọng em, luôn yêu thương và gọi em là em út trong gia đình. Em thật sự rất vui, rất hạnh phúc khi có mọi người ở bên mình.”
“Em đừng nói thế, bọn anh…”
“Anh đợi em nói nốt đã, sau này em đâu có cơ hội để nói cơ chứ.” – My cắt lời anh, nụ cười vẫn chưa tắt trên gương mặt – “Khoảng thời gian qua em đã làm phiền anh rất nhiều, là do tình cảm ngốc nghếch của em khiến mọi người hiểu lầm chúng ta, làm anh luôn phải gắn liền với em trong những hoạt động của nhóm. Em thật lòng xin lỗi anh.”
“Không phiền chút nào, ngốc ạ.”
“Em đi rồi…anh chú ý tự giữ gìn nhé.”
My đưa tay lên chạm vào vết thương trên đầu anh Khánh, giọng nó run run, dường như chẳng thể
kìm nén lại nữa rồi. Nước mắt nó cứ chảy từng giọt…từng giọt…run rẩy chạm vào trái tim người con trai mà nó yêu thương tha thiết. Trong căn phòng tập vắng lặng, chỉ độc duy nhất có tiếng khóc của My, con bé cứ nấc lên từng hồi, mặt cúi gằm xuống sàn gỗ. Đã chủ động tránh ánh mắt của anh rồi, cớ sao vẫn không thể làm chủ được cảm xúc của mình?
Thấy anh Khánh vẫn im lặng không nói gì, My lại tiếp tục:
“Tất cả các loại thuốc em để trong tủ giầy, nếu bị đau thì anh lấy ở đấy, hoặc nói cho chị Linh giúp em.”
“_”
“Áo anh thay ra ở phòng tập, em đều đã giặt hết, em xếp trên gác xép, dưới ngăn đựng đồ biểu diễn.”
“_”
“Nóng lạnh trong phòng tắm hỏng rồi, mùa này anh gội đầu không sao, nhưng sang thu thì anh liên hệ với bác Lan để sửa đi nhé.”
“_”
“Anh không bao giờ ngủ đủ giấc cả, suốt ngày lăn lộn ở trường, tập luyện rồi lại đi biểu diễn, điều này ảnh hưởng đến sức khỏe đấy anh nhé.”
“_”
“Cổ họng anh không tốt, anh không uống được đồ lạnh, nhưng dường như anh không để ý thì phải, từ giờ anh để ý giúp em, em đi rồi, không còn có thể ở bên anh để giành đồ uống cho anh nữa đâu…”
“_”
“…Em về đây.”
“Khoan đã.” – Anh Khánh vội tóm lấy tay My, ngay khi nó vừa đứng lên quay lưng định bước ra khỏi phòng – “Em thật sự muốn đi du học?”
My quay lại nhìn anh, đôi mắt mở to, có thể dễ dàng nhận thấy sự mong chờ trong đôi mắt của nó. My lặng lẽ nhìn xuống bàn tay anh đang nắm lấy cổ tay mình, một nụ cười nhỏ bé thoáng hiện lên.
My gật đầu.
Bàn tay của anh Khánh dần nới lỏng, anh nhìn My, ánh mắt chứa đầy sự xót xa. My bất giác ngồi thụp xuống sàn, nó ôm lấy hai chân, vùi mặt vào gối mà bật khóc nức nở. My lắc đầu nguầy nguậy, nức nở nói rất khó khăn mới thành tiếng:
“Không muốn… Em không muốn đi chút nào hết…”
“_”
“Em không muốn rời xa S.I.U… Em không muốn rời xa anh…”
“_”
“Em thích anh… Thích anh rất nhiều…”
Lại một lần nữa, lí trí con bé phải cúi đầu gục ngã trước trái tim.
My vốn chẳng thể nào quên được anh. Nó có tỏ ra mạnh mẽ, tỏ ra dứt khoát đến đâu,… thì rốt cuộc cũng không thể che đậy được tình cảm da diết nó dành cho người con trai ấy.
Anh Khánh đứng nhìn My chăm chăm, cảm giác như anh đang bối rối thật sự, không biết phải làm thế nào để dỗ cho My nín khóc. Đây đã là lần thứ ba anh phải nhìn thấy con bé trong tình trạng thế này rồi? Thật lạ…My yếu đuối là vậy, nhưng luôn khóc chỉ vì anh.
Luống cuống ngồi xuống đối diện My, anh với tay ôm chặt nó vào lòng, khẽ vỗ vỗ lên tóc an ủi. Tựa cằm lên đầu My, anh khẽ thở dài, đôi mắt nhắm nghiền không chút cảm xúc:
“Em ngốc quá. Nếu đã không muốn thì đừng đi.”
“Nhưng mà…”
“S.I.U không muốn em đi.”
My im lặng sau lời giải thích của anh Khánh. Nó nép mình vào trong vòng tay anh, như thể đấy là nơi chốn yên bình nhất trên thế gian của mình vậy. Cả hai người cùng rơi vào im lặng, thỉnh thoảng lại có tiếng sụt sịt của My vang lên khe khẽ.
Chịu thua trước sự im lặng ngột ngạt đến đáng sợ đấy, cũng như chịu thua sự thử thách của người con gái đang trong vòng tay mình, anh Khánh miễn cưỡng thừa nhận:
“Được rồi, là anh không muốn em đi.”
“Anh đúng là ngốc!” – My bật cười, nó dường như nhẹ lòng hơn rất nhiều trước lời thú nhận này – “Anh Dương nói thích một người ngốc nghếch như anh là sai lầm lớn nhất của em.”
“…Thằng đấy luôn đố kị với tài năng của anh, em không nên nghe nó.”
“Chị anh ấy cũng bảo vậy nữa. Chị ấy kể rằng năm lớp mười một, anh được một chị rất xinh tỏ tình, vậy mà anh chẳng nói chẳng rằng, quay ngoắt về nhà, hôm sau nghỉ học vì…xấu hổ.”
“_”
“Anh còn ngốc hơn cả anh Dương nữa. Dù không thích cũng đừng làm thế chứ, làm ơn đừng xem thường tình cảm của con gái bọn em. Rất đau đấy anh ạ.”
“_”
“Nếu sau này anh thích một người nào đấy, hãy dũng cảm th
Phía bên trong, anh Khánh đang ngồi trên ghế, còn My đứng dựa mình vào tường, đầu hơi cúi, mái tóc dài che hết nửa gương mặt. Lúc này tôi chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt của My, chợt giật mình nhận ra không rõ từ bao giờ sự hồn nhiên trong đôi mắt đó đã dần biến mất, thay vào đó chỉ còn độc lại nỗi buồn ngự trị.
Yêu đơn phương thật sự là một vòng tròn luẩn quẩn, lựa chọn đấu tranh đến cùng hay buông tay từ bỏ, cuối cùng vẫn là bản thân gánh chịu tổn thương. Tình yêu càng lớn, hy vọng càng nhiều. Nỗi đau chồng chất nỗi đau. Để rồi tất cả những gì có thể nhận lại chỉ là những giọt nước mắt mặn đắng…
“Tối hôm qua em ở đâu vậy?”
Anh Khánh cuối cùng cũng lên tiếng để phá vỡ bầu không khí ngột ngạt giữa anh và My. My giật mình đưa mắt nhìn anh, một chút bối rối thoáng hiện lên trong đáy mắt con bé. Từ bao giờ My lại cảm thấy ngại ngùng khi phải đối diện với anh vậy?
“Em ở nhà anh Dương…với chị anh ấy.”
My tránh ánh mắt của anh, bất giác nhoẻn miệng cười. Chua chát. Phải chăng nó cảm thấy vế sau của mình quá thừa thãi? Phải chăng nó vẫn nghĩ rằng hỏi thăm đến nó chỉ là phép xã giao thường thấy của anh mà thôi?
“Bố em vừa đến đây tìm em. Bác ấy lo cho em lắm, em nên về nhà đi.”
Đôi mắt My thoáng long lanh. Là anh đuổi nó về, chứ không phải giữ nó lại. My cắn chặt môi như thể cố ngăn cho mình bật khóc trước mặt anh. Nó mơ mộng quá nhiều rồi hay chăng? Tại sao đến giờ phút này, tưởng chừng như là cơ hội cuối cùng được gặp mặt nhau rồi mà anh vẫn giữ bộ dạng thờ ơ, lạnh lùng đến vậy? Mọi cố gắng, nỗ lực của My dành cho anh trong suốt mấy tháng qua, anh đã từng nhận thấy, dù chỉ một lần?
Tôi, anh Việt và Tuấn phải rất khó khăn mới có thể ngăn được anh Dương không lao vào trong phòng mà làm loạn, trước câu nói tuyệt tình của anh Khánh. Đúng ra thì là anh Việt và Tuấn giữ người anh, còn tôi thì bịt miệng. Chúng tôi cũng đang bất bình lắm, nhưng vẫn phải để họ nói chuyện riêng mà thôi.
Vừa lúc ấy, My chậm rãi tiến lại gần anh Khánh. Nó mỉm cười thật tươi, song giọng nói mỏng manh khiến bất cứ ai nghe thấy cũng phải quặn lòng:
“Em cảm ơn anh rất nhiều. Cảm ơn anh đã xem em như thành viên trong nhóm. Em biết sự xuất hiện của em là thừa thãi. Em vốn không biết nhảy và S.I.U cũng không cần người thứ hai để lo những công việc vốn thuộc về chị Linh, vậy mà anh và các anh chị khác vẫn rất tôn trọng em, luôn yêu thương và gọi em là em út trong gia đình. Em thật sự rất vui, rất hạnh phúc khi có mọi người ở bên mình.”
“Em đừng nói thế, bọn anh…”
“Anh đợi em nói nốt đã, sau này em đâu có cơ hội để nói cơ chứ.” – My cắt lời anh, nụ cười vẫn chưa tắt trên gương mặt – “Khoảng thời gian qua em đã làm phiền anh rất nhiều, là do tình cảm ngốc nghếch của em khiến mọi người hiểu lầm chúng ta, làm anh luôn phải gắn liền với em trong những hoạt động của nhóm. Em thật lòng xin lỗi anh.”
“Không phiền chút nào, ngốc ạ.”
“Em đi rồi…anh chú ý tự giữ gìn nhé.”
My đưa tay lên chạm vào vết thương trên đầu anh Khánh, giọng nó run run, dường như chẳng thể
kìm nén lại nữa rồi. Nước mắt nó cứ chảy từng giọt…từng giọt…run rẩy chạm vào trái tim người con trai mà nó yêu thương tha thiết. Trong căn phòng tập vắng lặng, chỉ độc duy nhất có tiếng khóc của My, con bé cứ nấc lên từng hồi, mặt cúi gằm xuống sàn gỗ. Đã chủ động tránh ánh mắt của anh rồi, cớ sao vẫn không thể làm chủ được cảm xúc của mình?
Thấy anh Khánh vẫn im lặng không nói gì, My lại tiếp tục:
“Tất cả các loại thuốc em để trong tủ giầy, nếu bị đau thì anh lấy ở đấy, hoặc nói cho chị Linh giúp em.”
“_”
“Áo anh thay ra ở phòng tập, em đều đã giặt hết, em xếp trên gác xép, dưới ngăn đựng đồ biểu diễn.”
“_”
“Nóng lạnh trong phòng tắm hỏng rồi, mùa này anh gội đầu không sao, nhưng sang thu thì anh liên hệ với bác Lan để sửa đi nhé.”
“_”
“Anh không bao giờ ngủ đủ giấc cả, suốt ngày lăn lộn ở trường, tập luyện rồi lại đi biểu diễn, điều này ảnh hưởng đến sức khỏe đấy anh nhé.”
“_”
“Cổ họng anh không tốt, anh không uống được đồ lạnh, nhưng dường như anh không để ý thì phải, từ giờ anh để ý giúp em, em đi rồi, không còn có thể ở bên anh để giành đồ uống cho anh nữa đâu…”
“_”
“…Em về đây.”
“Khoan đã.” – Anh Khánh vội tóm lấy tay My, ngay khi nó vừa đứng lên quay lưng định bước ra khỏi phòng – “Em thật sự muốn đi du học?”
My quay lại nhìn anh, đôi mắt mở to, có thể dễ dàng nhận thấy sự mong chờ trong đôi mắt của nó. My lặng lẽ nhìn xuống bàn tay anh đang nắm lấy cổ tay mình, một nụ cười nhỏ bé thoáng hiện lên.
My gật đầu.
Bàn tay của anh Khánh dần nới lỏng, anh nhìn My, ánh mắt chứa đầy sự xót xa. My bất giác ngồi thụp xuống sàn, nó ôm lấy hai chân, vùi mặt vào gối mà bật khóc nức nở. My lắc đầu nguầy nguậy, nức nở nói rất khó khăn mới thành tiếng:
“Không muốn… Em không muốn đi chút nào hết…”
“_”
“Em không muốn rời xa S.I.U… Em không muốn rời xa anh…”
“_”
“Em thích anh… Thích anh rất nhiều…”
Lại một lần nữa, lí trí con bé phải cúi đầu gục ngã trước trái tim.
My vốn chẳng thể nào quên được anh. Nó có tỏ ra mạnh mẽ, tỏ ra dứt khoát đến đâu,… thì rốt cuộc cũng không thể che đậy được tình cảm da diết nó dành cho người con trai ấy.
Anh Khánh đứng nhìn My chăm chăm, cảm giác như anh đang bối rối thật sự, không biết phải làm thế nào để dỗ cho My nín khóc. Đây đã là lần thứ ba anh phải nhìn thấy con bé trong tình trạng thế này rồi? Thật lạ…My yếu đuối là vậy, nhưng luôn khóc chỉ vì anh.
Luống cuống ngồi xuống đối diện My, anh với tay ôm chặt nó vào lòng, khẽ vỗ vỗ lên tóc an ủi. Tựa cằm lên đầu My, anh khẽ thở dài, đôi mắt nhắm nghiền không chút cảm xúc:
“Em ngốc quá. Nếu đã không muốn thì đừng đi.”
“Nhưng mà…”
“S.I.U không muốn em đi.”
My im lặng sau lời giải thích của anh Khánh. Nó nép mình vào trong vòng tay anh, như thể đấy là nơi chốn yên bình nhất trên thế gian của mình vậy. Cả hai người cùng rơi vào im lặng, thỉnh thoảng lại có tiếng sụt sịt của My vang lên khe khẽ.
Chịu thua trước sự im lặng ngột ngạt đến đáng sợ đấy, cũng như chịu thua sự thử thách của người con gái đang trong vòng tay mình, anh Khánh miễn cưỡng thừa nhận:
“Được rồi, là anh không muốn em đi.”
“Anh đúng là ngốc!” – My bật cười, nó dường như nhẹ lòng hơn rất nhiều trước lời thú nhận này – “Anh Dương nói thích một người ngốc nghếch như anh là sai lầm lớn nhất của em.”
“…Thằng đấy luôn đố kị với tài năng của anh, em không nên nghe nó.”
“Chị anh ấy cũng bảo vậy nữa. Chị ấy kể rằng năm lớp mười một, anh được một chị rất xinh tỏ tình, vậy mà anh chẳng nói chẳng rằng, quay ngoắt về nhà, hôm sau nghỉ học vì…xấu hổ.”
“_”
“Anh còn ngốc hơn cả anh Dương nữa. Dù không thích cũng đừng làm thế chứ, làm ơn đừng xem thường tình cảm của con gái bọn em. Rất đau đấy anh ạ.”
“_”
“Nếu sau này anh thích một người nào đấy, hãy dũng cảm th