Tiểu Thất, chậm đã! - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Tiểu Thất, chậm đã! (xem 3930)

Tiểu Thất, chậm đã!

thể thăm dò. Cả người Tiểu Thất run rẩy, hai chân không tự chủ được mà nâng lên ôm lấy thắt lưng của hắn.


Tống Lương Trác thở phào nhẹ nhõm, nhìn say mê vào gương mặt hồng hào của Tiểu Thất, ngay sau đó lại đâm vào thật sâu.


“Chàng đừng, người ta căng ra khó chịu.”


Tiểu Thất cau mày muốn đưa tay đẩy khi Tống Lương Trác xâm nhập vào, bàn tay nhỏ bé lại bị đặt lên đỉnh đầu không chút lưu tình. Tiểu Thất cong thắt lưng, lại như nghênh hợp người phía trên thân mình, dẫn hắn xâm nhập thêm một bước.


Tiểu Thất hoảng sợ khi thân dưới truyền đến một cảm giác khác thường, cả người cũng căng ra, ánh mắt nhìn không chớp mắt vào Tống Lương Trác đang mím môi.


“Thả lỏng, nghe lời, thả lỏng.”


Động tác của Tống Lương Trác chậm rãi lại, cúi đầu khẽ hôn lên khóe miệng Tiểu Thất, lúc cảm nhận được cánh tay Tiểu Thất thả lỏng liền cúi đầu hôn sâu, lại bắt đầu tra tấn vĩnh viễn.


Mặc kệ là căng ra hay nóng, giờ phút này đều là tra tấn với Tiểu Thất. Tiểu Thất thấy chính mình như ở trên chiếc thuyền lá nhỏ, mỗi một cơn sóng đánh tới đều khiến nàng nhịn không được mà muốn bỏ trốn. Nhưng mỗi khi cơn sóng lui về, nàng lại nhịn không được mà muốn đuổi theo nắm lại.


Sóng nhiệt đánh vào liên tục khiến cho Tiểu Thất như muốn khóc, mở miệng phát ra những tiếng thở dốc yêu kiều.


Tiểu Thất cũng không biết bị Tống Lương Trác ôm chặt, động tác của hắn càng lúc càng mau, cuối cùng không nhịn được mà khẽ nấc ra tiếng.


“Tống, a, tướng, tướng công, tướng công!”


Tiểu Thất cũng không biết là mình muốn cái gì, muốn nói cái gì, chỉ có thể dùng đôi mắt mông lung khóa chặt trên người Tống Lương Trác.


Môi bị hôn chặt, trước mắt Tiểu Thất xuất hiện những cánh hoa đào thật to, gió thổi qua khiến cho hoa rơi thật nhiều. Trong rừng hoa đào là hình ảnh một đôi nam nữ đang nắm tay nhau, hình ảnh vừa mới rõ ràng, đã bị sự xâm nhập mạnh mẽ của Tống Lương Trác đánh tan thành từng mảnh.


Một luồng nhiệt lưu ở bụng của nàng chậm rãi bốc lên, như đánh vào đầu óc của nàng. Ngón chân của Tiểu Thất co lại, tránh môi của Tống Lương Trác mà khóc nói: “Tướng công, ta, ta muốn chết, a, muốn chết!”


Tống Lương Trác giữ chặt eo của Tiểu Thất, cuối cùng nhiệt tình phóng thích chính mình ở trong Tiểu Thất. Tiểu Thất ôm chặt Tống Lương Trác, môi hai người quấn lại một chỗ, cứ run rẩy ôm nhau tại một chỗ như vậy.


Tống Lương Trác hôn nhẹ khiến Tiểu Thất dần dần trầm tĩnh lại, cả thân mình mềm nhũn, không chút sức lực tựa vào ngực Tống Lương Trác.


Tống Lương Trác cúi đầu nhìn hai má đỏ hồng của nàng, đôi mắt mông lung quyến rũ, cười nói: “Tiểu Thất trưởng thành.”


Tiểu Thất còn chưa phục hồi tinh thần sau dư vị, hơi nâng mắt lên nhìn Tống Lương Trác, dẩu môi nhéo nhẹ lên ngực hắn rồi lại nằm yên.


Tống Lương Trác nằm nghỉ một lát, ôm Tiểu Thất vào nước lại.


Sau khi thành thân nửa năm, rốt cuộc cũng là lần đầu tiên Tống Lương Trác có cảm giác quan hệ hòa hợp gắn bó. Mà Tiểu Thất, rõ ràng còn chưa hoàn hồn sau kinh ngạc kia, ánh mắt si ngốc say mê nhìn chằm chằm vào Tống Lương Trác đến ngẩn người. Nàng cũng không biết, lăn lộn trên giường còn có thể lăn đến một tiên cảnh như thế. Ai, chỉ là hơi mệt a.


Tống Lương Trác lấy khăn lau mồ hôi trên mặt cho Tiểu Thất, nhìn bộ dáng ngây ngốc của nàng có chút buồn cười.


Đôi mắt hàm chứa ý cười của Tống Lương Trác đối diện với nàng thật lâu, cuối cùng Tiểu Thất ủ rũ chịu thua, lẳng lặng nhắm mắt nằm trong lòng Tống Lương Trác.


Đây là lần đầu Tống Lương Trác thấy Tiểu Thất yên lặng như vậy, hai má phấn mang theo hơi thở xuân tình, ánh mắt nhắm lại cũng không khiến người không mơ màng đến đôi mắt đơn thuần linh hoạt kia lại mang theo dụ hoặc. Đôi môi đỏ mọng hơi sưng lên, giống như phát ra ánh sáng lóng lánh trong suốt.


Tống Lương Trác nghĩ, dùng ‘Nhàn tĩnh như nước’ hình dung hoàn toàn không sai. Chính là không phải dùng với liễu yếu, mà phải là gió mạnh. Tống Lương Trác nhớ đến hình dáng lưu loát trèo cây khi say rượu của Tiểu Thất, nhịn không được mà cười khẽ.


Tiểu Thất vô lực đánh lên ngực đang rung động, lẩm bẩm: “Đừng cười, xấu hổ xấu hổ.”


Tống Lương Trác cúi đầu hung hăng hôn Tiểu Thất, tư thế ôm nàng thoải mái hơn, nhắm mắt ôm chặt vào trong lòng. Tống Lương Trác thầm nghĩ, xem ra về sau động tác phải kiên quyết hơn một chút, phải tiên phát chế nhân(*) động tác của Tiểu Thất, còn phải dương đông kích tây, như vậy mới có thể ngăn cản nàng cười đùa.


(*)tiên phát chế nhân: đánh đòn phủ đầu; hành động trước để kiềm chế đối phương


Cái này cũng phải bàn chiến lược? Tống Lương Trác không nói gì nhíu mày.


Chương 45


Khi Tống Lương Trác ôm Tiểu Thất ngủ say về phòng thì đã là nửa đêm, Tống Lương Trác nghĩ, sợ là không xem được cảnh suối nước nóng vào sáng sớm mai rồi.


Mặc dù lúc này rất mệt, nhưng Tống Lương Trác lại không ngủ được, nhìn chăm chú vào Tiểu Thất đang ngủ say khẽ nhếch miệng cười, nhịn không được liền đưa tay nhéo nhéo gương mặt của nàng. Tiểu Thất bị chọc nổi điên muốn tát cho Tống Lương Trác một cái, còn lẩm bẩm mắng thầm.


Tống Lương Trác nhướng mày, một bàn tay lại xoa xoa lỗ tai của Tiểu Thất. Tiểu Thất sợ ngứa mà rụt cổ lại, đôi mày mỏng khẽ chau lại, lẩm bẩm: “Ha Da, ngủ đi.”


Tống Lương Trác cười khẽ, dường như cũng cảm thấy hành động của mình có chút trẻ con, vuốt nhẹ hai má Tiểu Thất rồi nằm xuống một bên.


Lúc này đây thật là thả lỏng, từ lúc Tống Lương Trác rời khỏi Nhữ Châu, hoặc là nói từ lúc Tử Tiêu tiến cung vẫn luôn đè nén chính mình. Làm quan ở Thông Hứa hai năm cũng luôn dồn ép chính mình chăm lo cho chính sự, trong suốt hai năm, trừ bỏ những lúc làm một ít việc riêng cho chính mình, hầu như ngày này qua tháng nọ đều không có lấy một ngày vui vẻ khoan khoái.


Mấy ngày nay, hắn đều đem tất cả nhu tình đã vùi lấp dưới đáy lòng cho Tiểu Thất. Tống Lương Trác theo bản năng mà dựa sát vào Tiểu Thất, lần đầu tiên không có cách biệt với làn da trắng nõn của nàng.


Ngày hôm sau Tống Lương Trác dậy sớm, mở cửa ra liền nhìn thấy vầng sáng màu hồng nhạt lượn lờ trong sương mù. Tình cờ gặp ánh bình minh, càng khiến cho cánh rừng trong trấn giữa phong cảnh trời quang mây tạnh càng giống tiên cảnh nhân gian.


Tâm tình Tống Lương Trác thật thoải mái hít một hơi thật sâu, đóng cửa sổ xoay người đến bên giường.


“Tiểu Thất, tỉnh tỉnh, mau tỉnh lại, ngắm cảnh rồi ngủ tiếp!”


Tiểu Thất xoay người tiếp tục ngủ.


Tống Lương Trác không biết làm gì, vụng về cầm lấy quần áo của Tiểu Thất rồi mặc lên thân trần của nàng, sau đó dùng chăn bọc lại, ẵm nàng đi đến bên cửa sổ.


Tống Lương Trác lại đẩy cửa sổ ra, vỗ hai má Tiểu Thất nói: “Tiểu Thất nhìn xem, thực ra nhìn mưa tối qua mới là cảnh đẹp nhất. Nhưng hôm nay có ánh bình minh, cũng có thể xem là cảnh đẹp rồi.”


Tiểu Thất mơ mơ màng màng mở mắt ra, cái gì cũng không nhìn rõ liền khép mắt lại. Tống Lương Trác cũng không dễ dàng buông tha, nắm lấy cằm của nàng: “Nhìn ánh bình minh

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Trị Liệu Kí Ức

Facebook gái xinh Hà Nội: Quỳnh Nguyễn (Quỳnh kool)

Thấy chồng vui vẻ với thư kí trên xe hơi, vợ âm thầm làm điều này khiến chồng và nhân tình chết sững

Yêu 2 tháng, tôi đã bị anh cướp mất đời con gái

Truyện Biên Giới...Ngày...Tháng...Năm... Full