Tiểu Thất, chậm đã! - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Old school Easter eggs.

Tiểu Thất, chậm đã! (xem 3848)

Tiểu Thất, chậm đã!

ngọn đèn dầu nói: “Xem một lát thôi, đừng để mắt bị mỏi.”


Nhược Thủy dẩu môi liếc hắn một cái, tùy ý lấy một bức tranh dã sử tựa vào bàn mà xem. Trong sách không nhiều tranh minh họa lắm, Nhược Thủy chỉ lật qua lật lại, trong chốc lát đã xem xong rồi. Ngẩng đầu thấy Lưu Hằng Chi vẫn đang chuyên tâm làm sổ sách thì có chút không thú vị.


Lưu Hằng Chi vừa gảy bàn tính vừa giống như vô tình mở miệng nói: “Lúc trước có bảo người ta làm một cây trâm ngọc ‘Phương cảnh như cố’ bằng vàng, hôm qua vừa lấy về, thủ công rất đẹp, là cái duy nhất ở Nhữ Châu.”


Từ lúc Nhược Thủy cầm cây trâm thủy tinh của Tiểu Thất thì cũng thích thu thập trâm cài, nghe vậy mắt liền tỏa sáng, Lưu Hằng Chi lại chuyên tâm sao chép sổ sách không nói thêm gì nữa.


Nhược Thủy cười lấy lòng hỏi: “Chàng để ở chỗ nào thế?”


Lưu Hằng Chi nhíu mày suy tư, “Vốn là để trong tay áo, hôm nay tìm lại thì không thấy. Nếu không phải ở trên giá áo thì là ở trên giường.” Nói xong lại chuyên tâm gảy bàn tính.


Nhược Thủy mở to mắt nhìn Lưu Hằng Chi, thừa dịp hắn còn đang sao chép sổ sách thì nhón nhón chân đi qua giá áo bên cạnh. Nhược Thủy đi hai vòng quanh giá áo, ngay cả quần áo vừa thay hôm nay cũng lần lượt lột ra, cũng không thấy cái gọi là trâm ngọc bằng vàng. Không có trên mặt đất thì khẳng định là trên giường, Nhược Thủy do dự một chút, vẫn là bước nhanh đến bên giường, không phát hiện người nào đó sau lưng đang cười tà đến run vai.


Lưu Hằng Chi gạch một dấu chéo thật to trên giấy, muốn phân giường ngủ, thì phải trả một giá thật lớn.


Nhược Thủy nhanh nhẹn xốc chăn lên, ánh mắt lướt qua một vòng nhanh như chớp nhìn trên giường vài lần. Nhược Thủy thấy trong giường có cái gì sáng sáng liền vui vẻ, bò lên giường đi tới, nhưng lúc bàn tay nhỏ bé vừa đưa qua thì đã bị người phía sau ôm lên.


Nhược Thủy sửng sốt một chút, liền chỉ trong chớp mắt như vậy mà quần áo trên người đã bị cởi hết. Nhược Thủy ôm lấy yếm của mình kêu ngao ngao, “Chàng là đồ xấu xa, lại gạt ta!”


“Nhưng ta không nỡ lừa gạt Thủy Thủy, chẳng những có ‘Phương cảnh như cố’, còn có ‘Điên long đảo phượng’ đây, mỗi cái đều rất xinh đẹp.” Lưu Hằng Chi thuần thục cắn lên điểm mẫn cảm của Nhược Thủy qua cái yếm.


“A, chàng là tên lừa gạt! Ta muốn tìm Tiểu Thất, ta muốn đi Thông Hứa, ta muốn… Ách… Chàng lại cắn lại cắn! Chàng lại cắn nữa thì ta sẽ cào chàng!”


“Ta thực, thực… Cào… Ách, chàng lại liếm, đừng…”


Ai cào ai đây?


Đêm này chẳng những điên long đảo phượng, cuối đêm yên tĩnh còn ngênh đón ba lần nằm sấp quan trọng nhất. Nhược Thủy bị ăn đến xương cốt cũng không còn nằm trong lòng Lưu Hằng Chi, rốt cục cũng có cơ hội cào mặt Lưu Hằng Chi, chỉ là tay kia, đã run rẩy giống như lá trong giá thu, lắc lư qua lại không có chút khí lực.


Lúc gió lạnh theo khe cửa sổ nhè nhẹ tiến vào trong màn, Nhược Thủy nghiến răng nghĩ, ngày mai ta trở lên giường, ta sẽ không họ Ôn!!


Kế hoạch cũng không ngăn được biến hóa đi, đây là lẽ thường. Nhược Thủy cũng không họ Ôn, nàng đã sớm là Lưu Ôn thị.


Đêm nay Nhược Thủy chủ động lên giường, không phải nàng trở lại bình thường, mà là nàng thật sự, thật sự thật sự không mở mắt ra được, ngủ một ngày còn cảm thấy rất mệt.


Cơm chiều Nhược Thủy cũng chưa ăn, mơ mơ màng màng chờ Lưu Hằng Chi bổ nhào đến đây, sau đó nhấc chân đá vào chỗ quan trọng nhất của hắn. Nàng đã thiết kế tốt lắm, ngay cả góc độ cũng rất tốt. Lần này không đá hắn ngã lăn ra, nàng sẽ không họ Ôn, hừ hừ!


Quả thật Lưu Hằng Chi đi đến bên giường, nhưng là đứng ở bên đầu giường Nhược Thủy. Nhược Thủy khóc không ra nước mắt, bĩu môi nói: “Sao chàng không đứng ở chân giường? Chân ta không nâng cao như vậy được!”


Lưu Hằng Chi nghe lời đi đến đứng sát giữa giường, để cho Nhược Thủy đá một cái đến, ‘A’ một tiếng ngã xuống đất. Hồi lâu mới ôm bụng tựa vào mép giường nói: “Thủy Thủy đá thực tàn nhẫn, sao Thủy Thủy không ăn cơm chiều?”


Trên người Nhược Thủy vừa đau lại thêm lười, yếu đuối không có sức lực, tủi thân chớp chớp mắt, nhịn không được khóc nói: “Chàng luôn muốn yêu tinh đánh nhau, ta ngủ không được, ban ngày ngủ thì miệng đắng, oa oa oa oa…”


Lưu Hằng Chi ngồi vào bên giường ôm lấy Nhược Thủy, vỗ nhẹ lên lưng nàng nói: “Ta không tốt, nếu không Thủy Thủy lại đá thêm một cái.”


Nhược Thủy khóc thút thít nhấc chân lên, Lưu Hằng Chi chạy nhanh thả người xuống dưới chân nàng, nhưng phối hợp quá mức tích cực, chân Nhược Thủy vừa động thì đã có người gục. Nhược Thủy a miệng không biết là khóc hay là cười, hồi lâu mới để tiếng ‘oa oa’ cùng ‘ha ha’ hợp với nhau thành ‘khặc khặc hắc’ ầm ĩ.


Bên này đang ầm ĩ, Lưu mẫu đã ho nhẹ dẫn lang trung đẩy cửa tiến vào, Lưu Hằng Chi đứng lên nháy mắt với Nhược Thủy, đưa tay chỉnh áo của Nhược Thủy lại cho kín.


Lang trung là khách quen của Lưu phủ, từ nửa tháng sau khi Nhược Thủy vào cửa đã bắt đầu luôn chạy đến cửa Lưu gia. Nhìn xem vẻ mặt kia, giống như không mang nhiều hy vọng lắm.


Lưu Hằng Chi cũng không để ý lắm, dù sao không có đứa nhỏ cũng rất tốt, chỉ cần trước lúc Ôn gia cùng Tống gia có lần nữa mà mang thai là được rồi.


Có câu nói thế nào ấy nhỉ, hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng nhiều, không có hy vọng thì sẽ không có thất vọng. Có lẽ Lưu Hằng Chi a di đà phật quá nhiều, có lẽ hắn vất vả cần cù cày cấy rốt cục cũng có kết quả, có lẽ là ông trời cũng không muốn đứa nhỏ Lưu gia làm đứa thứ năm đi, nói tóm lại, lang trung vuốt vuốt chòm râu báo tin vui.


“Nhưng xem như có, mấy ngày này cẩn thận chút đi.”


Lưu mẫu kích động hỏi: “Hai đứa?”


Lang trung kinh ngạc nhíu mày, “Nhà các người từng có song thai?”


Lưu mẫu hơi thất vọng, nhưng suy nghĩ lại, một đứa cũng không tệ, sinh thêm vài lần thì cũng đủ rồi. Hơn nữa, sinh đứa nhỏ cùng làm đồ bằng ngọc cũng không khác nhau lắm, một thai mà hai đứa khẳng định là tạo hình không đủ, đứa nhỏ không đủ tinh tế tỉ mỉ. Một thai một đứa mới là mài dũa tinh tế, đi ra đều là tinh phẩm. Nghĩ như vậy, Lưu mẫu liền thấy vui vẻ.


Lưu Hằng Chi có chút đơ hình, ôm chân Nhược Thủy đá vào mình một cái, ngao ngao ngồi xuống chân giường. Lưu mẫu nắm lỗ tai của hắn, quát: “Về sau chú ý chút, đừng ầm ĩ ngày đêm nữa! Còn không dỗ vợ con nhanh lên, sao mắt lại ngấn nước đây.”


Lưu Hằng Chi cười hắc hắc ôm Nhược Thủy ngồi dậy, cũng không ngại Lưu mẫu liền hôn mạnh một cái. Lưu mẫu nhếch miệng, nghiến răng mà trừng mắt liếc Lưu Hằng Chi một cái rồi đi ra phòng ngoài.


Lưu Hằng Chi sờ sờ bụng Nhược Thủy nói: “Con trai thì lớn nhanh chút mới có thể đánh nhau với hai tiểu tử Tống gia kia, như vậy đánh sẽ không mệt. Nếu là con gái thì làm mê chết hai đứa nhỏ của Tống gia, hừ hừ, ai bảo bọn họ đi ra trước!”


Vài năm sau, lúc Tống Du dưới sự chỉ huy của Tống Dịch cưỡi trên người Lưu Mộ Thủy làm các loại uy hiếp cùng đe dọa, lúc hai tiểu tử Tống gia đối diện với khuê nữ nhà mình lộ ra các vẻ khinh thường, Lưu Hằng Chi bi ai phát hiện, sinh sớm một năm

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Đọc Truyện Hồi Ức Mang Tên Em Subinleo Full

Đầy tháng cháu nội, mẹ chồng chỉ cho vài trăm nghìn trong khi bà tặng cháu ngoại cả cả cây vàng và điều bất ngờ một năm sau

Lớp Học Đặc Biệt

Đừng Tưởng Yêu Trai Nghèo Có Chí Là An Tâm, Thứ Nhận Về Dễ Chỉ Là “cảm Ơn” Và “xin Lỗi”

Nghe tiếng con khóc ré trong nhà chết đứng với cảnh tượng trước mắt…