Tiểu Thất quay đầu nhìn một đám người kia, xấu hổ buồn bực đến cả tai đều đỏ, nước mắt đã bắt đầu chuyển vòng trong mắt, nhưng lại cố gắng nhịn xuống.
Tống Lương Trác muốn xoa bóp cái sống mũi của nàng, nhưng nhìn cái mũi trơn không da kia thì lại không dám xuống tay, đưa mắt lên thấy đôi mắt đã ngập nước của Tiểu Thất, trong lòng như bị kéo lại, ôm lấy nàng trực tiếp đi vào hậu viện.
Vừa bước qua nguyệt môn thì Tiểu Thất liền há miệng khóc òa lên. Đau, thật sự là rất đau. Nhưng là vừa khóc, nước mắt rơi xuống cạnh mũi thì lại càng đau. Lúc khóc thì da ở xung quanh cũng đau. Tiểu Thất vừa khóc vừa cân nhắc, rốt cục cũng tìm được một tư thế không quá đau, vẻ mặt thừ ra khẽ nhếch miệng mà khóc thút thít.
Tống mẫu cùng Tống Thanh Vân ở chủ viện nghe thấy tiếng khóc liền bước nhanh ra, cùng với Tống Dịch nửa đường trốn chạy, Tiểu Thất xấu hổ chôn mặt vào trong lòng Tống Lương Trác. Tống Lương Trác sợ nàng lại cọ lên mũi, cong người rồi xoay lưng nói với bọn họ: “Đừng nhìn, lát nữa sẽ nói tường tận cho cha mẹ.”
Tống Dịch nhìn cha mẹ hai người biến mất ở sau cửa, quay đầu kéo kéo tay Tống Thanh Vân nói: “Gia gia, Dịch nhi gặp rắc rối rồi, người giúp Dịch nhi tránh đi, là người gọi Dịch nhi đi chơi cờ.”
Tống Thanh Vân xoa tay của cháu trai, “Không trách Dịch nhi, nhưng chúng ta trốn ở chỗ kín chút.”
Tống mẫu liếc mắt nhìn hai ông cháu kẻ xướng người họa, vẫy tay bảo nha hoàn đi mời lang trung.
Tiểu Thất ôm cánh tay Tống Lương Trác chui vào trong ngực hắn, sống chết cũng không ra, lang trung đứng đó thật sự là không có việc gì, liền chuyển ghế đến trong viện thảo luận thực tâm đắc về vấn đề dưỡng sinh với Tống Thanh Vân. Bên này Tống Lương Trác dỗ mãi mà không thấy ngẩng đầu, cứng rắn đưa tay kéo đi, người trong lòng liền khóc đến tê tâm liệt phế khiến cho người ta đau lòng.
Tống Lương Trác không có cách nào, ôm Tiểu Thất đi đến sau bình phong. Lúc này Tiểu Thất mới ló ra, hé ra gương mặt nhỏ nhắn đã ngạt đến đỏ bừng. Tống Lương Trác nâng gương mặt đã trộn lẫn bùn đất, mồ hôi và nước mất, đã sớm bẩn đến không nhìn không ra mặt mũi. Nhìn qua phía trước, bên cạnh mặt một lượt, thấy mũi cũng chỉ là tróc da, cũng không có bị lệch mới thở phào nhẹ nhõm.
Đôi mắt sưng đỏ của Tiểu Thất nhìn Tống Lương Trác, nức nở nói: “Nhược, Nhược Thủy sẽ chê cười ta, không, không cho xem!”
“Không xem, ta dùng màn che lại, ai cũng không được xem.” Tống Lương Trác ưng thuận.
Tiểu Thất thật sự đã khóc đến mệt mỏi, liền cứ như vậy ngồi trên đùi hắn, nhắm mắt tựa lên vai hắn. Tống Lương Trác chờ tiếng khóc thút thít mất hẳn mới ôm nàng nhẹ nhàng đặt lên giường. Tống Lương Trác nhìn cái mũi hồng hồng rướm máu, vừa đau lòng vừa buồn cười. Một người hơn hai mươi tuổi, chơi trốn tìm với bọn nhỏ lại có thể để mũi của mình bị đụng thành như vậy, thiên hạ này, sợ là cũng tìm không ra người thành thật như vậy.
Dường như bên ngoài lang trung cùng Tống Thanh Vân đã nói chuyện xong rồi, chờ hỏi Tống Lương Trác về tình huống rồi mới theo hắn vào bắt mạch.
Lang trung nhìn mũi của Tiểu Thất trước, lắc đầu nói: “Thật sự là kỳ lạ, trẻ con thường hay ngã, nhưng là cũng chưa gặp đứa nào có thể bị cọ thành như vậy.”
Tống Lương Trác ho nhẹ một tiếng tỏ vẻ không vui, Tống mẫu ở một bên hạ giọng nói: “Lang trung xem có thể để lại sẹo hay không, xử lý thế nào mới tốt?”
“Rửa sạch để nó tự kết vảy đi, chỉ là tróc da, nửa tháng sau là có thể tróc vảy. Hẳn là sẽ không có sẹo, nhưng lúc vừa tróc vảy thì sẽ rất khó coi, từ từ rồi sẽ tốt hơn.” Nhân tiện lang trung cũng bắt mạch, chỉ là thời gian bắt mạch có chút dài, Tống mẫu cùng Tống Lương Trác nhìn mà đều khẩn trương.
Lang trung nhíu mày lại đổi cánh tay để chẩn mạch lại, nghi hoặc nói: “Xem mạch giống như là có thai, nếu ta không chẩn sai, đã muốn có ba tháng, sao lại để người ta ngã thành như vậy?”
Tống Lương Trác nghe vậy có chút không tin, bọn họ bất kể cái gì cũng chưa từng bỏ lỡ, đêm trước còn nhiệt tình như lửa làm đi làm lại đến hơn nửa đêm, nhưng lại không thấy Tiểu Thất có chỗ nào không khỏe. Tống Lương Trác nghĩ lại, đại khái, dường như, là đã lâu không thấy nguyệt sự của nàng.
Tống mẫu cũng không truy đuổi đến cùng, ánh mắt sáng rỡ nói: “Lại là song thai?”
Tống Lương Trác sờ sờ mũi có chút lo lắng, hai đứa thật sự là không tốt lắm. Tiểu Thất vốn không cao, lúc mang thai lần đầu đến tháng thứ tám thì đã không thể tự mình xoay người, mỗi đêm đều là Tống Lương Trác nâng bụng của nàng mới có thể khó khăn mà xoay người. Khoảng thời gian đó của Tiểu Thất thật sự vất vả, mỗi khi Tống Lương Trác nhớ tới, đau lòng đều nhiều hơn vui sướng.
Lang trung lắc đầu, “Nào có nhiều song bào thai như vậy? Lần này là một đứa, nhưng là một bé gái. Như vậy cũng tốt, có nam có nữ.”
Tống mẫu vui vẻ bước qua bước lại, vội vàng dặn dò: “Lang trung nhìn kỹ lại xem, có một cháu gái thì rất tốt.”
Lang trung đã thu tay lại, nhìn nhìn mũi Tiểu Thất nói: “Nếu lão phu nhìn sai bé trai bé gái, chiêu bài này sẽ tự mình hủy. Nhưng cái mũi là lão phu rửa hay là để Tống đại nhân tự mình rửa?”
Tống Lương Trác mím môi, “Ta tự mình làm.”
Lang trung gật gật đầu, “Đừng không làm, nhớ rõ là rửa sạch lớp bụi, nếu là còn ở trong da thịt thì sẽ lại sẹo. Phải dùng nước nóng rửa, sau đó đem rửa qua bằng rượu để ngừa bị viêm, sau đó lại rắc thuốc bột lên, lát nữa lão phu sẽ đem thuốc cho nha hoàn. Miệng vết thương này đừng lo, nhưng trước lúc tróc vảy đừng để dính nước, miễn cho bị nhiễm trùng.”
Lần trước sinh đứa nhỏ, thân thể của Tiểu Thất quả thật rất mệt, với lại nhiều năm như vậy cũng không có động tĩnh, Tống mẫu vừa ôm hai cháu trai cũng thỏa mãn, từ từ cũng không có ý muốn tăng thêm dân số. Đột nhiên được thông báo là sẽ ôm cháu trai, không, là cháu gái, nhất thời Tống mẫu thật vui vẻ. Dặn Tống Lương Trác vài câu rồi bỏ đi từ đường dâng hương.
Nha hoàn nhanh nhẹn đem khăn đã nhúng nước sôi cùng nước ấm đến, lại bỏ xuống một chén rượu nhỏ rồi đi ra ngoài. Tống Lương Trác lại không biết làm thế nào, cái mũi này, làm sao rửa cho sạch đây?
Tống Lương Trác tựa vào đầu giường hồi lâu, cắn răng một cái rồi bế Tiểu Thất đứng dậy. Tiểu Thất mơ mơ màng màng mở mắt ra, chu miệng nói: “Đừng để cho Nhược Thủy các nàng thấy.”
“Không cho xem, rửa sạch trước, bằng không sẽ để lại sẹo.”
Tiểu Thất ngoan ngoãn nhờ sức của Tống Lương Trác mà nằm lên đùi hắn. Kỳ thật rửa mũi thì trừ bỏ đụng tới nước thì cũng không xem là đau, động tác của Tống Lương Trác nhẹ nhàng giống như lông chim, trước tiên là dỗ nàng lau xung quanh mũi rồi mới vẩy nước lên mũi để rửa sạch bụi. Ở chỗ bụi dính nhiều nhất, cũng chỉ dùng khăn lau từng chút từng chút một, từ đầu đến cuối Tiểu Thất cũng không cảm thấy đau một chút nào. Lúc này Tống Lương Trác mới thừa dịp mà để chén rượu lên mũi nàng thì Tiểu Th