Thu Đồng đã sớm cười mở cửa, chờ Tống Lương Trác tiến vào liền đóng cửa đi ra ngoài. Tiểu Thất chỉ lo cười, cười ngây ngô hồi lâu cũng không nói câu nào. Tống Lương Trác cũng nở nụ cười nhìn nàng thật lâu mới phát hiện đối mặt nhau mà cười thế thì có chút ngây thơ, liền đi qua bên kia ngồi xuống bàn.
Tiểu Thất xoay người lấy hạt dẻ trong chậu than ở góc ra, để lên bàn cho nguội bớt mới nói: “Ăn ngon lắm, tướng công có đói bụng không?”
Tống Lương Trác không đáp, đưa tay ôm Tiểu Thất vào trong lòng, cười nói: “Thất nhi ăn béo lên rồi.”
Tiểu Thất khẽ xoay người, đỏ mặt hôn một cái thật mạnh lên khóe miệng Tống Lương Trác, đi qua ngồi lên đùi hắn rồi nói: “Mẹ ta nói ta không phải một người nữa, mà là ba người. Ba người thì đương nhiên nặng hơn một người rồi.”
Tống Lương Trác nhíu mày, không hiểu.
Tiểu Thất dẩu môi, gãi gãi ngực Tống Lương Trác, “Nương không nói cho chàng.”
Tống Lương Trác lắc đầu.
Tiểu Thất chu miệng lẩm bẩm nói: “Ta có cục cưng.”
“À?”
“À?” Tiểu Thất kinh ngạc nhìn Tống Lương Trác, chưa từ bỏ ý định nói: “Nương mỹ nhân của ta nói là hai cục cưng, nàng nói bà cố của ta chính là song thai.”
Tống Lương Trác lại ngơ ngác ‘À’ một tiếng.
Tiểu Thất bực bội đánh Tống Lương Trác một cái, tủi thân cau mày nói: “Chàng còn ‘À’, chàng không thích cục…”
Lời còn chưa nói thì đã bị môi Tống Lương Trác che lại. Tống Lương Trác hôn không hề có quy cách, mũi mắt miệng đều hôn loạn lên, cuối cùng dừng lại trên miệng của Tiểu Thất mà cắn, ôm chặt Tiểu Thất, tựa vào vai nàng mà nhắm mắt. Xem bộ dáng thì vẫn là rất bình tĩnh, bỏ qua khóe miệng hắn đang cong lên cùng đầu ngón tay khẽ run không nói.
Tiểu Thất được tự do, vuốt vuốt đôi môi hơi nóng của mình mà đỏ mặt. Cắn cũng mạnh quá đi, hơi có chút đau đây.
Tống Lương Trác vuốt vuốt bụng của Tiểu Thất, im lặng cảm thụ hồi lâu. Cuối cùng cảm thấy cách áo bông dày vẫn chưa đủ, một tay luồn vào sát bụng của nàng, cảm thụ hồi lâu mới nói: “Trách không được béo lên, là muốn ăn nhiều hơn. Nhưng là, sao vẫn bằng phẳng như vậy?”
Tiểu Thất bĩu môi, “Nương nói là hơn bốn tháng mới thấy đây. Cũng không phải là bằng phẳng, cũng hơi nhô lên một chút.”
Tống Lương Trác cười ha ha, “Ta nghĩ là hai đứa thì phải lớn hơn nhiều.”
Tiểu Thất nghe vậy cũng cảm thấy kỳ quái mà cúi đầu nhìn bụng của mình, hai người cùng nhau nhìn chằm chằm vào bụng thật lâu mới bình thường lại.
Tiểu Thất nhìn chằm chằm mặt Tống Lương Trác mà có chút si mê, thấy nụ cười trên mặt hắn càng lúc càng lớn, mím môi nhéo nhẹ hai má của hắn, đảo mắt nói: “Tướng công còn thiếu đồ cho ta đây.”
Tống Lương Trác cọ cọ vào đầu Tiểu Thất, “Thiếu nàng một con đê với hàng hoa đào thật dài, chờ cho đứa nhỏ có thể xuống đất chạy đi, chúng ta sẽ cùng nhau đi xem hoa đào nở đầy trên đê.”
Tiểu Thất mím môi tưởng tượng cảnh một nhà ba người, không, là một nhà bốn người chơi rượt đuổi trên đê hoa đào, còn chưa nghĩ ra ai sẽ chạy đến trước nhất thì đã bị Tống Lương Trác ôm chặt lấy.
Tiểu Thất khẽ a lên một tiếng ôm lấy cổ của Tống Lương Trác, Tống Lương Trác cười nói: “Về nhà, sẽ không bao giờ đi nữa.”
Tiểu Thất đá đá chân cười híp mắt. Thật tốt, sẽ không bao giờ đi nữa.
Chương 71
Từ lúc Hoàng Thượng hạ chỉ nạo vét Sa Hoàng đến nay, năm năm, thủy vận ở Sa Hoàng đã bắt đầu đi vào quỹ đạo. Hai kênh đào của huyện Thông Hứa cùng vài bến tàu thủy cũng bắt đầu lộ vẻ quy mô.
Năm năm qua, Tiểu Thất cùng Tống Lương Trác cũng rất ít khi cãi nhau, nhưng là cũng không tránh được những tình huống đặc thù. Tỷ như…
Ai, cũng không trách Tống Lương Trác lại đen mặt nữa. Trần Tử Cung lại đến Thông Hứa chơi, còn ở tại Tống phủ. Những lúc Tống Lương Trác không biết, thế nào Tiểu Thất cũng mang theo hắn đi ra đê dài chơi một ngày.
Lúc này đê đã có hình ảnh đê dài với hoa đào như trong mộng của Tiểu Thất, chỉ là cây đào hai bên còn chưa đủ lớn. Tiểu Thất vô cùng hạnh phúc nói với Trần Tử Cung, đây là tướng công làm cho nàng, sang năm là có thể nở hoa rồi, đến lúc đó mùa xuân có thể đến đây ngắm hoa đào ở hai bên bờ sông.
Tiểu Thất mang Trần Tử Cung đến bụi cỏ lau bên bờ sông lượm trứng vịt hoang, thật hào phóng cho Trần Tử Cung hai quả, còn lại giữ cho nàng và Tống Lương Trác, còn có hai người nhỏ bé kia, mỗi người một quả.
Lúc Tiểu Thất vui rạo rực cầm trứng vịt hoang cùng Trần Tử Cung một trước một sau hồi phủ, đã thấy gương mặt của Tống Lương Trác đang đứng đợi ở cửa phủ thật lâu, mặt hắn đã biến thành băng trên Vân Đài Sơn rồi.
Tâm tình Trần Tử Cung thật tốt mà vỗ vỗ mông trở về kinh, để lại một mình Tiểu Thất đối mặt với người mà sắc mặt vẫn không hề chuyển biến lại Tống Lương Trác. Kỳ thật, thời gian năm năm đã để lại một chút dấu vết trên gương mặt của hắn, càng làm cho gương mặt tuấn lãng của hắn thêm thành thục mê người. Si mê của Tiểu Thất với hắn chỉ có tăng chứ không giảm, thỉnh thoảng còn nâng cằm mê luyến nhìn hắn vẽ tranh viết chữ.
Chỉ là trước mắt, mặt của Tống Lương Trác đã đen hơn hai ngày. Tiểu Thất muốn lấy lòng mà bày ra tâm trạng si mê nâng cằm nhìn hắn đọc công văn, ngày thường nàng làm sai việc thì chỉ cần làm như vậy mà theo dõi hắn, hắn sẽ tự động giải đông mà kéo nàng vào trong lòng.
Tiểu Thất từ làm bộ si mê đến thật sự si mê, cuối cùng hoàn hồn lại, tiếp tục giả vờ si mê, mắt trừng đến đau, Tống Lương Trác lại không có một chút phản ứng nào cả. Nhưng cái công văn kia, ngay cả một trang cũng chưa lật qua.
Tiểu Thất cào cào bàn, mày Tống Lương Trác khẽ cau lại. Bàn tay nhỏ nhắn của Tiểu Thất điểm điểm qua lại trên bàn, khóe mắt Tống Lương Trác nhíu nhíu. Cuối cùng Tiểu Thất nhịn không được mà bước qua, giở tay hắn lên mà chui vào trong lòng hắn, thế nhưng Tống Lương Trác lại đổi tay, tiếp tục nghiêm túc ‘xem’ công văn.
Tiểu Thất có chút buồn bực, túm lấy công văn trên tay hắn ném lên bàn, bĩu môi nói: “Sao tướng công lại không để ý tới ta?”
Tống Lương Trác giương mắt nhìn Tiểu Thất, nàng không giống hắn, hắn đang chậm rãi già đi, nhưng nàng lại càng ngày càng xinh đẹp. Lúc trước hắn cảm thấy nàng là hoa quế, vàng xanh nhạt, nhưng bây giờ mới thấy được, nàng hẳn phải là mẫu đơn.
Lúc đó vừa cưới nàng, nàng vẫn chỉ là một nụ hoa, co chặt lại, ngượng ngùng nhưng lại không lộ ra chút quyến rũ. Năm năm sau, nàng mới là nửa hé nửa đóng, không nở rộ rực rỡ, bừng bừng ra như mẫu đơn, cũng không giấu được vẻ mềm mại đáng yêu, càng lúc càng mê người của nàng, xen lẫn đó là bản tính đơn thuần của nàng, đó là một loại hỗn hợp của hoa quế thanh thuần cùng mẫu đơn diễm lệ đầy mị hoặc.
Tống Lương Trác nâng tay sờ gương mặt đã bớt vẻ trẻ con của Tiểu Thất mà càng lộ vẻ dịu dàng, lại quay đầu cầm lấy công văn, Tiểu Thất đã nhanh nhảu nhảy lên đùi hắn, ôm lấy cổ hắn.
“Tướng công tốt, sao chàng lại không để ý tới ta!”
“Ta không không để ý tới nàng.” Tống Lương Trác ôm lấy Tiểu Thất đang trượt trên chân mình, nhíu mày nói: “Đa