Tiểu Thất, chậm đã! - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Insane

Tiểu Thất, chậm đã! (xem 3899)

Tiểu Thất, chậm đã!

vui, mở miệng nói: “Tướng công ta có trái mơ hỏng, trái mơ hỏng này luôn quấn lấy hắn, ta muốn rời đi trước, để cho tướng công quay về Thông Hứa, như vậy có thể ném trái mơ hỏng đó đi.”


“Tướng công ngươi không được phép cưới nàng?” Trần Tử Cung có chút kinh ngạc mở miệng.


Tiểu Thất híp mắt liếc hắn, “Tướng công ta chỉ thích một mình ta. Cái lão đầu kia thật đáng ghét, thê tử của mình cũng không giữ được!”


Trần Tử Cung thở dài, gần đây hắn bị mắng cũng không ít. Trần Tử Cung nghĩ nghĩ, hỏi: “Có phải mỗi ngày ngươi đều mắng Hạo Vương gia?”


Tiểu Thất thành thực lắc đầu, “Cũng không phải mỗi ngày đều mắng, chỉ khi nào thấy mơ hỏng mới mắng. Ta mắng chửi người cũng không tàn nhẫn, thật là tiện cho hắn a. Thật là, nếu đã đưa người ta về nhà rồi sao không chăm sóc người ta cho tốt? Nhiều như vậy thật không tốt.”


Trần Tử Cung xoa trán, “Ngươi, nữ tử này thật lớn mật.”


Tiểu Thất lui lui người lại, liếc nhìn Trần Tử Cung hỏi: “Bằng hữu sợ chó kia của ngươi đâu?”


Trần Tử Cung bị nghẹn đậu phộng trong cổ, ho hồi lâu cũng không ho ra, ngược lại lại nuốt thẳng xuống. Trần Tử Cung khó chịu kéo kéo áo, thở phì phò, mở miệng nói không hòa khí lắm, “Bận việc khác rồi.”


Trần Tử Cung uống một lượt hai chén trà mới mở miệng nói tiếp: “Không phải là ngươi muốn chạy sao? Sao lại ở khách điếm gần Tống phủ?”


Tiểu Thất thật tự nhiên mà khinh bỉ Trần Tử Cung một phen, dương dương tự đắc, nâng cằm nói: “Ta muốn chậm rãi đi, bằng không tướng công ta không đuổi theo kịp.”


Trần Tử Cung lại bị sặc nước trà vào mũi, chật vật dùng khăn che miệng lại mà khụ một trận. Chậm rãi nhìn qua Tiểu Thất, thông minh ngậm miệng.


Chương 66


Một ngày nhàm chán.


Tiểu Thất ăn xong điểm tâm rồi quay về phòng ở khách điếm nằm lăn qua lăn lại, cuối cùng dứt khoát búi tóc lại, dẫn Tiểu Sơn Tử về nhà.


Tiểu Thất về nhà cũng xem như là quang minh chính đại, chỉ là khom lưng dựa người vào tường hồi lâu. Gã thủ vệ cũng làm như không phát hiện, còn cố ý ngáp một cái rồi làm lệch cửa.


Tiểu Thất điểm mũi chân nhẹ nhàng đi vào, một đường đi thẳng về viện của Tống mẫu. Tiểu Sơn Tử thì thoải mái quẹo vào phòng bếp, ỷ vào thân phận khách nhân của mình mà lấy được thức ăn ngon. Mỹ phụ nhân lại cùng Tiền lão đầu ra ngoài tìm mỹ thực, để lại một mình Tống mẫu nhàm chán ngồi trong phòng may quần áo cho cháu tương lai.


Tiểu Thất dựa vào khung cửa nhìn lén Tống mẫu, che miệng cười trộm mới phủi phủi tay áo, chắp tay phía sau đi vào. Tống mẫu ngẩng đầu, nhìn quần áo nam trang của Tiểu Thất, nhíu mày nói: “Tiểu thiếu gia nhà ai? Sao dám chạy đến hậu viện này? Phải đánh!”


Tiểu Thất cười hắc hắc phe phẩy đi qua, ôm lấy cánh tay của Tống mẫu quơ quơ, nũng nịu mở miệng nói: “Nương a, tướng công đi đâu vậy?”


“Đi phủ nha. Tiểu Thất đi hơi sớm, nếu chờ bọn hắn xử án tử xong thì con đi chân trước thì nó đã đuổi kịp phía sau.” Tống mẫu nhìn nhìn bụng Tiểu Thất, “Không chừng còn có, ngoan ngoãn chờ ở khách điếm, đừng chạy loạn.”


Tiểu Thất sờ sờ bụng, cười tủm tỉm nói: “Con nhớ nương rồi, một mình ngủ không được.”


Tống mẫu điểm điểm thái dương Tiểu Thất, cười trách mắng: “Vậy mà còn chạy loạn? Không ở nhà cho tốt, hử?”


“Kế hoạch của con phạm sai lầm thôi.” Tiểu Thất khó khăn mở miệng, “Nương a, người nói, con có thể quay về ở hay không? Đi ra ngoài rồi mới phát hiện rất nhớ tướng công đây.”


“Tốt, Lương Trác trở về liền thấy, a, vợ chạy trốn đã tự quay lại, án tử cũng không cần vội giải quyết.”


Tiểu Thất cười, suy nghĩ một lát nói: “Nương, trước mắt con ở khách điếm được rồi, nhớ nương sẽ quay lại chơi. Bằng không mới vừa đi đã quay lại thì thật mất mặt a.”


Tống mẫu cười khẽ, “Buổi trưa ăn cơm với nương, hai người kia cũng không trở về nhà.”


“Vâng!”


Tiểu Thất ăn trưa cùng Tống mẫu, lại quay về phòng mình ôm chăn lăn qua lăn lại, ngửi đủ mùi của Tống Lương Trác mới dẫn Tiểu Sơn Tử chuồn ra khỏi phủ.


Lúc Tiểu Thất về khách điếm thì lại ngoài ý muốn thấy một người đang từng bước từng bước lên lầu trước nàng.


Một nữ nhân, người mà nàng đang chuẩn bị ném đi. Tiểu Sơn Tử tự nhiên cũng thấy được, sờ sờ cằm nghi hoặc.


Tiểu Thất chớp mắt đi theo phía sau, thấy Lâm Tử Tiêu ngừng lại trước gian phòng thứ hai ở phía đông, hẳn là được đáp ứng liền đẩy cửa đi vào.


Chẳng lẽ, trái mơ hỏng cũng trốn nhà? Tiểu Thất chớp mắt vụng trộm dựa qua, Tiểu Sơn Tử thông minh đứng canh gác ở đầu cầu thang.


Nghe lén chuyện của người khác là không tốt! Không được, thật sự không tốt! Tiểu Thất trong lòng thì đấu tranh kịch liệt nhưng lại không khống chế được chân mình mà đi về phía trước, đến lúc dán bên khe cửa nghe thấy tiếng nói bên trong thì đôi mắt to của Tiểu Thất sáng bừng lên.


Bên trong không phải ai khác, chính là Trần Tử Cung liên tiếp gặp Tiểu Thất. Buổi sáng Tiểu Thất ăn cơm xong liền vỗ vỗ mông lên lầu, cũng không nghĩ hai người lại ở cùng một tầng. Bọn họ hẳn là chưa nói được mấy câu, lúc Tiểu Thất dựa vào cũng chỉ mới nghe Trần Tử Cung lười biếng mở miệng, “Có việc?”


Tiểu Thất nghĩ, trái mơ hỏng này nhìn cũng không tệ, kết đôi với nam nhân hoa đào này, đứa nhỏ về sau khẳng định cũng rất được.


“Gia…” im lặng thật lâu sau, “Gia, sao lại đến Nhữ Châu?”


Lại là lặng im. Tiểu Thất dẩu môi, hai người kia nói chuyện thật là hao sức, hồi lâu cũng không nói câu nào. Tiểu Thất thấy có một cái ghế nhỏ bên cạnh, khom người qua, chuẩn bị tốt ngồi ở cửa, nâng cằm cho dễ nghe bí mật của trái mơ hỏng.


Hai người trong phòng lại không có hưng trí như vậy, nhìn bộ dáng là một người thì vội vàng, một người thì chán đến chết.


“Gia, Tống thiếu gia hắn không muốn thú…” Hiển nhiên là Tử Tiêu không biết tự xưng thế nào, mím môi hồi lâu mới lại nói, “Gia, Tống thiếu gia hắn không nguyện ý cưới Tử Tiêu.”


Trần Tử Cung nhíu mày, sờ sờ cằm nói: “Dường như từ lúc ngươi ra khỏi Vương phủ, chuyện của ngươi liền không có quan hệ với bổn vương. Đó là chuyện riêng của ngươi, không cần báo lại với bổn vương, bổn vương cũng không có hứng thú xen vào chuyện của các ngươi.”


Tử Tiêu nhìn Trần Tử Cung đang lười biếng dựa vào giường, “Không phải gia thích Tiền cô nương sao? Cho Tử Tiêu rời phủ, chẳng lẽ không phải là muốn Tử Tiêu phá hư các nàng, gia từ giữa…”


Trần Tử Cung buồn cười lắc đầu, “Bổn vương không có hứng thú với người đã có chồng.” Trần Tử Cung đảo mắt nhìn Lâm Tử Tiêu một cái, “Đối với nữ nhân tự động lên giường của gia càng không có hứng thú.”


Mặt Tử Tiêu trắng bệch, nghẹn hồi lâu mới nói: “Vậy vì sao gia lại nhắc lại với Tử Tiêu về tình cũ cùng Tống thiếu gia, lại cố ý nói cái gì, Tiền cô nương kia là người thú vị thế nào?”


Trần Tử Cung ngồi dậy, một chân cong lại đánh giá Tử Tiêu, nhíu mày nói: “Tiểu Thất cô nương là người thú vị, ngươi cùng Tống Lương Trác cũng quả thật là có tình cũ, bổn vương chỉ là hỏi một câu thôi. Sao, ngươi lại có thể nghiền ngẫm ra được cái gì đây?”


Lâm Tử Ti

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Vợ lập kế hoạch giả chết để ‘ dạy ‘chồng

Nghe tiếng con khóc ré trong nhà chết đứng với cảnh tượng trước mắt…

Cứ về nhà là vợ bắt trả bài đủ tư thế lạ, tôi nhiệt tình hưởng ứng, đến khi..

Bị nhà chồng đuổi, cô gái xin ở nhờ nhà bà cụ bán tào phớ

Chồng thích đập phá đồ đạc, đánh chửi vợ con anh đã thay đổi nhờ mưu kế của…