“Uhm.” Tiểu Thất kéo kéo tay, nhẹ giọng hỏi: “Đi chỗ nào vậy?”
“Đi đến một chỗ ngắm cảnh rất đẹp, so với vườn trong nhà còn đẹp hơn. Nếu là vào ngày xuân, liền tốt rồi.”
Tiểu Thất nhìn xem sắc trời, nhíu mày nghiêm mặt nói: “Trời đã tối rồi.”
Tống Lương Trác quay đầu bình tĩnh nhìn Tiểu Thất, nâng tay xoa xoa gương mặt trẻ con đang nhăn lại của nàng, ngoắc ngoắc khóe miệng nói: “Thật là đói bụng? Ta đã bảo người chuẩn bị điểm tâm trên lầu.”
Hứ, vậy là thế nào cũng phải đi, không đi cũng không được, cũng không hỏi người ta có nguyện ý đi cùng ngươi hay không. Tiểu Thất cúi đầu oán thầm.
Tống Lương Trác nắm tay Tiểu Thất, tiếp tục đi về phía trước, bước qua cầu đá, đi vào đường mòn trong rừng trúc.
“Tiểu Thất, sông này chính là sông nhỏ ngoài thành kia, xuyên qua phủ nha chảy ra ngoài thành. Nước rất trong, mùa xuân sau mực nước sẽ tăng cao. Bên bờ có hoa rơi vào nước, còn có thể thấy người bơi qua bơi lại trong biển hoa. Khi ta khoảng mười tuổi, thỉnh thoảng có lén chạy tới, dùng một cái bình sứ miệng to mà sâu, nhét vào đó mấy cái bánh bao để bắt cá về chơi.”
Tiểu Thất dừng bước, quay đầu nhìn cái sông nhỏ kia, nhịn không được hỏi: “Bắt thế nào? Bình sứ cũng có thể bắt cá sao?”
Tống Lương Trác nhìn ánh mắt sáng ngời của Tiểu Thất, nắm tay nàng đi trở về, ngồi lên chiếc ghế đặt bên cạnh bờ sông gần như bị cây trúc cao cao che lại mất, ôm nàng vào trong ngực dịu dàng nói: “Là bình sứ. Nhưng cũng đủ to, bên trong tốt nhất không phải là màu trắng. Lúc trước ta dùng là bình sứ men xanh. Đem bánh bao bỏ vào, cầm miệng bình, đứng ở chỗ nước cạn đem miệng bình để hướng vào đáy sông, phải cẩn thận đừng để bánh bao trôi đi, bằng không cá nhỏ ăn no liền không muốn đi vào tìm thức ăn.”
Tống Lương Trác dừng một chút, Tiểu Thất ngồi trong lòng hắn quay đầu nói: “Sau đó đâu?”
Tống Lương Trác mừng rỡ xiết chặt cánh tay, “Sau đó ta liền tránh sang một bên, nhìn một đàn cá nhỏ vây lại quanh bình sứ, chờ chúng tham ăn chui vào, ta đột nhiên chạy đến che miệng bình lại, cầm bình đi ra.”
Hai chữ ‘đột nhiên’ của Tống Lương Trác như cắn vào tai Tiểu Thất mà nói, Tiểu Thất bị luồng không khí ấm áp thổi vào khẽ ‘a’ một tiếng, sờ sờ lỗ tai, cười ha ha hỏi: “Chàng chạy tới nó sẽ không chạy đi sao? Cá nhỏ cũng rất tinh à!”
“Lúc sau chúng nó chạy, liền che bình lại không ra được. Có con lá gan lớn, trực tiếp chạy theo hướng dòng sông mà bơi ra khỏi miệng bình, nhưng ít nhiều cũng bắt được mấy con.”
Tống Lương Trác khẽ hôn lên mặt Tiểu Thất, kề sát mặt nàng, cười nói: “Khi đó, ta thích nhất là bắt cá nhỏ để bà vú chiên cho ăn. Ha ha, thật sự là kỳ quái, lúc đó muốn ăn cá gì cũng có thể mua được, nhưng lại cố tình muốn ăn cá do chính mình bắt. Một chút thịt cũng không có, chiên giòn rồi có mùi giống như là bánh quai chèo vậy.”
Tiểu Thất hấp hấp nước miếng, “Bánh quai chèo ăn cũng ngon lắm a.”
Tống Lương Trác cười khẽ.
“Ta cũng có bà vú, đối với ta rất tốt.” Tiểu Thất chớp mắt, “Ta nhớ bà vú.”
“Qua việc này rồi chúng ta sẽ về nhà một chuyến.”
Tiểu Thất sững sờ nhìn sông nhỏ trước mặt một lát, quay đầu hỏi: “Bà vú của chàng đâu? Sao ta lại không gặp?”
“Sau khi chúng ta rời khỏi, bà vú nói luyến tiếc trong nhà nên về nhà. Vốn là cách Nhữ Châu không xa, nhưng khi chúng ta trở về, bà vú lại không biết đã đi nơi nào. Nghe láng giềng của bà nói, đã đi theo con buôn bán ở tỉnh ngoài.”
Tiểu Thất gật gật đầu, nhắm mắt hít vào một hơi, mở mắt liền thấy hình ảnh Tống Lương Trác miêu tả. Một Tống Tống phiên bản nhỏ đang cuốn ống quần chạy đến bờ sông cầm lấy cái chai, sau đó nghiêm trang chắp tay sau lưng, đứng ở đó không xa nhìn hoa rơi rực rỡ, nhàn nhã làm bài thơ bắt cá. Đột nhiên cá nhỏ chui vào, vội vàng chui vào rồi lại chui ra khỏi bình sứ. Đang cầm bình sứ ngồi xổm bên bờ, vểnh mông đếm xem có bao nhiêu con cá nhỏ.
Ha ha, thật là kỳ quái, người cả ngày nghiêm mặt cũng sẽ bắt cá.
Hình ảnh trong đầu Tiểu Thất vừa chuyển, liền xuất hiện hình ảnh tiểu Tống Tống cầm cá nhỏ bỏ vào miệng, dường như còn nhìn thấy vẻ mặt say mê của tiểu Tống Tống.
Gì? Vẻ mặt say mê của tiểu Tống Tống là thế nào đây?
Tiểu Thất nghi hoặc quay đầu nhìn chằm chằm vào Tống Lương Trác, cứ theo ý nghĩ của mình mà đưa tay kéo chân mày của hắn xuống, lại kéo khóe miệng lên, cuối cùng sửng sờ một chút, đem mi tâm đẩy lên trên.
Nôn, quá xấu!
Tiểu Thất le lưỡi, vuốt vuốt mi tâm của Tống Lương Trác rồi nhìn về sông nhỏ.
“Tống tri huyện, ta cũng muốn bắt cá, dùng bình sứ bắt cá.” Giống như lần đó hắn mang nàng đi bắt cá, thật ra nàng cũng rất vui vẻ.
Tống tri huyện sao? Thần sắc của Tống Lương Trác có chút ảm đạm, hôn lên hai má Tiểu Thất nói: “Chờ trời ấm, ta sẽ mang nàng đi bắt.”
Tiểu Thất nhếch miệng cười không tiếng động, nhìn xem cảnh sắc đã hoàn toàn tối tăm, lại nhìn ánh trăng đã bắt đầu xuất hiện. Lặng im thật lâu sau, lại quay đầu, lúc này trong mắt đã xuất hiện một lớp sương mù.
Chương 62
Tiểu Thất bình tĩnh nhìn Tống Lương Trác thật lâu sau bàn tay nhỏ bé túm chặt lấy ngực hắn, nước mắt đọng lại trong mắt rốt cuộc cũng nhịn không được mà rơi xuống.
“Tống tri huyện…” Theo giọt nước mắt rơi xuống, Tiểu Thất yếu ớt lên tiếng.
Tống Lương Trác xiết chặt cánh tay, cảm thấy trong lòng thật đau đớn.
“Tống tri huyện, rốt cuộc chàng có vài phần thích ta hay không?”
Hốc mắt của Tống Lương Trác có chút nóng lên, cong môi cười cười, nói: “Tiểu Thất, ở trong lòng của nam nhân mà hỏi câu hỏi này, thật sự là rất ngốc.”
Tiểu Thất mếu máo, nước mắt chảy càng nhiều hơn.
“Ta biết, ta biết chàng vẫn ghét bỏ ta ngu ngốc đúng không? Hức, ta khi đó, đã quyết định không thích chàng, vì sao, vì sao chàng còn đi cầu hôn? Chàng cưới ta, nhưng lại không thích ta, chàng, chàng còn đánh ta. Chàng không biết, chàng không biết, ta khó chịu đến chết, hức, đến muốn chết.”
Hai tay Tống Lương Trác càng xiết chặt hơn, giống như là muốn đem Tiểu Thất nhập vào thân thể của chính mình.
“Tiểu Thất, Thất nhi, ta khi đó, ta không biết… Có thể đã quên, có thể đã quên nơi này hay không?” Tống Lương Trác đặt tay Tiểu Thất lên ngực mình, dịu dàng nói: “Về sau, nàng đều ở nơi này, có thể khiến nàng không khổ sở nữa hay không?”
Tiểu Thất khóc nhìn Tống Lương Trác, trong bóng đêm có chút nhìn không rõ ràng. Tiểu Thất chớp mắt, trầm mặc chốc lát lại nói: “Còn có ai ở đó? Có phải là rất chật hay không? Ta không thích chen chúc ở cùng một chỗ với người khác!”
Tống Lương Trác cười dịu dàng, khẽ hôn lên mắt nàng nói: “Còn có thể chứa được ai nữa? Chỉ có một mình nàng là đủ rồi.”
Tiểu Thất lại trầm mặc một lát, túm lấy vạt áo của hắn hỏi: “Vậy chàng, rốt cuộc là có thích ta hay không?”
“Sao lại còn muốn hỏi?”
“Cho tới bây giờ chàng cũng chưa từng nói qua là thích ta.” Tiểu Thất cúi đầu, hồi lâu lại nói: “Chà