Thế giới này điên rồi - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Teya Salat

Thế giới này điên rồi (xem 4455)

Thế giới này điên rồi

biết tâm tư này của cậu rồi, Kì Nhạc âm thầm chặt chém, yếu ớt nâng tay lên vỗ vỗ lưng hắn, ôn nhu cổ vũ:


– Không sao, cậu cứ nói đi.


Cố Bách lắc đầu:


– Cứ để vài ngày nữa đi.


– Không, nói ngay bây giờ. – Kì Nhạc nắm lấy cổ tay hắn – Cậu không nói làm tớ ngứa ngáy, cả người khó chịu.


Cố Bách lâm vào trầm mặc, do dự nửa ngày mới mở miệng:


– Trước khi phẫu thuật cậu chưa từng có người yêu, cho nên tớ. . .


– Biết. – Kì Nhạc ngắt ngang – Cậu vì muốn hoàn thành tâm nguyện của tớ mới để tiểu Dĩnh tới tìm tớ, kỳ thực cô ấy không thích tớ, mà thích cậu đúng không?


Cố Bách chấn động mạnh, thiếu chút nữa không khống chế được biểu cảm của bản thân:


– Cô ấy nói cho cậu?


– Không, tự tớ nhìn thấy. – Kì Nhạc dương dương đắc ý – Chút gian tình này của hai người làm sao có thể lừa được tớ?


– . . . Cậu không giận?


– Shhh, tớ là người nhỏ mọn như vậy sao?


– Vậy tớ an tâm rồi – Cố Bách thở phào, ngoài miệng mang theo ý cười – Tớ muốn nói cho cậu chính là chuyện này, chúng tớ hiện tại đang kết giao, về sao thấy cô ấy nhớ gọi chị dâu.


Kì Nhạc: [= 口 ='>


Đờ Mờ, cái trò đùa quỷ quái gì thế này? Kịch bản không đúng a!


– Tiểu Nhạc?


– . . . – Kì Nhạc tiêu hóa một hồi, vẫn không thể tin – Kết giao ý là gì?


Cố Bách do dự nhìn cậu:


– Nghĩa trên mặt chữ.


Kì Nhạc:


– . . .


Ô má nó, cậu quên mất trước đó đều là mơ a!


Vẻ mặt Cố Bách lo lắng:


– . . . Tiểu Nhạc?


– Không có việc gì. – Kì Nhạc miễn cưỡng cười cười – Tớ hơi mệt, muốn ngủ một lát.


Cố Bách ứng tiếng, giúp cậu đắp chăn, đứng dậy rời đi. Kì Nhạc cứ dõi theo bóng dáng của hắn, đến khi hoàn toàn khuất mắt mới thu hồi tầm nhìn, cậu kéo chăn chùm kín đầu, mẹ nó ngủ một giấc ngủ đến bản thân cong luôn, thích luôn thằng bạn thân trai thẳng, tình huống trong mộng hoàn toàn điên đảo, những ngày sau này phải sống thế nào a a a!


Cậu thực quá quá thương tâm, nhịn không được oa oa khóc thành tiếng, khóc lóc khóc đến mở mắt, cậu thầm oán, vì cái gì đột nhiên mở mắt a? Cậu nhìn trái ngó phải, mạnh mẽ đứng dậy:


– . . . Meo?


Nắng sớm rực rỡ, trong phòng bệnh là một mảnh ánh sáng xán lạn, chung quanh đều là người, Cố Bách, Diệp Thủy Xuyên, Thẩm Thư, mặt trẻ con, đạo sĩ, bác sĩ nhiệt huyết, Ninh Tiêu, Vạn Lỗi. . . Hiện trường muốn loạn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, bác sĩ đang nắm quyển sổ tay, quấn quýt lấy Dịch Hàng và đạo sĩ, Vạn Lỗi đứng bên cạnh canh giữ bác sĩ, dường như muốn nói với hắn về chuyện bệnh tình, Ninh Tiêu đứng bên cạnh nhìn, một tiếng cũng không phát ra, Diệp Thủy Xuyên tức giận trừng đám người bên đó, có vẻ sợ bọn họ làm loạn đến nghỉ ngơi của bệnh nhân, mà lúc này bọn họ thấy cậu đột nhiên tỉnh lại, vội vàng xoẹt xoẹt vây đến.


Cố Bách vẫn ngồi ở gần cậu nhất, nhưng hắn không rõ lắm người này có còn là tiểu Nhạc hay không, nên trầm mặc quan sát, con ngươi thật sự rất trầm, hắn đã đồng ý với tiểu Nhạc là sẽ chờ cậu, chỉ là không biết lần này người nọ muốn để hắn chờ bao lâu, một năm hai năm, hay mười năm hai mươi năm. . . Nếu kỳ tích không phát sinh nữa, thì quãng đời còn lại của hắn chỉ có thể số trong đau đớn vô hạn, không có ánh sáng mặt trời, chỉ có lạnh lăng muôn đời cùng cô tịch.


Diệp Thủy Xuyên lo lắng hỏi:


– Tiểu Viễn, em sao rồi? Có thoải mái không?


Dịch Hàng cắn ngón tay, cùng đạo sĩ yên lặng quan sát, giờ không biết là có đổi linh hồn không. Ninh Tiêu vẫn lạnh lùng, trái tim như bị treo lên, không biết người còn ở hay không. Bác sĩ nhiệt huyết nắm chặt quyển sổ tay, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm cậu, Vạn Lỗi cũng chăm chú quan sát, muốn biết hiện tại đến tột cùng là nhân cách nào.


Kì Nhạc đột nhiên thức dậy, đầu óc nhất thời lơ tơ mơ, cậu nhìn thấy những khuôn mặt mơ hồ, cảm thấy dù thế nào mọi người cũng không thể tề tụ đông đủ như vậy, ngây ngốc, tay phải nắm lại, bộp một cái đấm vào tay trái:


– Mẹ nó lại là nằm mơ, tôi đã nói mà, trên đời này làm gì có thể thực sự có chuyện ngốc như vậy. – Cậu chậm rãi nằm xuống, thì thào – Các người không tồn tại, tất cả đều không tồn tại, biến mất, biến mất đi, ông đây còn phải tiếp tục đau lòng nữa. – Sau đó kéo chăn lên, xoay người đi ngủ.


Mọi người:


– . . .


Kì Nhạc nằm năm giây, đột nhiên bật dậy:


– . . . Meo?!


Cậu ngồi dậy quá nhanh, dẫn đến choáng váng không ngừng, thậm chí có chút buồn nôn, vội vàng ghé vào bên cạnh giường nôn khan.


Diệp Thủy Xuyên quýnh lên:


– Tiểu Viễn!


Y tá vừa lúc đi tới, vội vàng xem xét, sau đó nhìn xung quanh một vòng:


– Đã bảo đừng ở lại nhiều như vậy, phiền đến sự nghỉ ngơi của người bệnh.


Diệp Thủy Xuyên gật gật đầu, tiễn y tá đi, rồi giận dữ trừng mắt, chỉ vào vị bác sĩ ngu ngốc, Nhị Bách Ngũ và đạo sĩ:


– Mấy người đi ra ngoài trò chuyện cho ông, sớm nói các người đừng có ồn, nếu bệnh của Tiểu Viễn nặng thêm, ông đây tiễn các người xuống địa ngục mà ầm ĩ!


Đạo sĩ một mặt bình thản, chậm rãi lết sang bên cạnh, tạo khoảng cách. Dịch Hàng thì lại chỉ vào bác sĩ, yếu ớt giải thích:


– Anh ôm hắn đi đi chúng tôi sẽ không ồn nữa.


Diệp Thủy Xuyên đi về phía bác sĩ, người nọ oàn toàn không thèm nhìn ánh mắt của y, loẹt xoẹt chạy vội tới trước giường bệnh nhìn bệnh nhân của mình:


– Cậu biết tôi không?


Sắc mặt Kì Nhạc trắng bệch, chỉ thấy đầu óc nổ đùng đùng, có chút không nghe rõ hắn nói cái gì. Giờ thì Cố Bách chỉ muốn biết người này có bị thay đổi hay không, chỉ là nhiều người quá, thật sự không tiện, hắn hơi nhíu mày, liếc mắt nhìn thời gian:


– Đến giờ ăn trưa rồi, mấy người đi ăn đi, để em ấy ngủ thêm một giấc nữa, có gì thì chờ em ấy tỉnh lại rồi nói sau.


Diệp Thủy Xuyên không có ý kiến, bảo mọi người giải tán, mọi người trước khi đi nhìn Kì Nhạc một cái, ôm theo tâm tư rời đi, phòng bệnh đơn nháy mắt im lặng.


Kì Nhạc hổn hển thở mấy hơn, nhìn người duy nhất còn lại, suy yếu mở miệng:


– Lúc trước khi tớ phẫu thuật, cậu nói muốn nói một chuyện cho tớ, rốt cuộc là chuyện gì… Ô ha.. .


Cố Bách không đợi cậu nói xong đã đứng dậy đè cậu lên giường, cúi đầu hôn tới, cõi lòng u ám cuối cùng cũng có thể bình ổn, hắn không dám hôn lâu lắn, nhanh chóng buông ra, ôm nhẹ cậu:


– Em thiếu chút hù chết anh rồi.


Kì Nhạc đột nhiên bị hôn, trái tim bé nhỏ bi thương có chút được an ủi, nhưng vẫn nhịn không được hỏi:


– Cậu nói rõ ràng cho ông, lúc trước rốt cuộc muốn nói chuyện gì?


Cố Bách khẽ hôn cậu:


– Không phải em đã sớm biết sao?


– Tớ không biết! – Kì Nhạc trừng mắt.


– Chính là anh vẫn luôn thầm yêu em. – tay Cố Bách chống lên giường, ánh mắt thâm thúy, chớp cũng không chớp mà nhìn cậu, sau đó chú ý thấy khóe mắt cậu đọng chút nước, chợt nhớ tới vừa rồi hình như vợ mình có vẻ đã khóc, không khỏi vươn tay lên xoa:


– Gặp ác mộng?


– Ừm. – Kì Nhạc nhớ tới tình cảnh trong mộng, ủy khuất cực kỳ, còn mang theo giọng mũi, đáng thương mà tự thuật

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Quả nhân có bệnh

“Anh đền đời con gái cho em đi!”

“5 phút cũng được, anh cứ cố một lần để em biết anh thẳng hay cong” để rồi sau đó hối hận cũng không kịp…

Theo gió chiều đung đưa

Ai Là Mẹ Anh