Tha Cho Em Được Không? - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Teya Salat

Tha Cho Em Được Không? (xem 4808)

Tha Cho Em Được Không?

anh liền gặp Nhân Huy ngồi gần đó. Từ lần ở hôn lễ đến nay, đây là lần đầu tiên tôi gặp lại cậu ta. Biết là không đúng nhưng tôi vẫn còn một chút ác cảm từ buổi hôm đó. Tôi gật đầu hỏi anh ở đâu. Cậu ta mời tôi ngồi và bảo là anh còn đang họp. Tôi tỏ ý không muốn quấy rầy cậu ấy, nên đã đến sô pha cho khách chờ, chọn một cuốn tạp chí thiết kế nhà đất rồi chăm chú đọc. Một lúc sau, cậu ta đem cho tôi một cốc Yogurt khiến tôi bất ngờ. Cậu ấy cười bảo là phòng nước tổng giám đốc có sẵn và anh cũng hay dùng. Tôi cảm ơn rồi tiếp tục đọc tạp chí.
Một lúc sau thì nghe từ phòng họp tiếng nói nặng nề của anh. Tôi bất giác mỉm cười. Ai mà biết được, người đang nghiêm khắc trong phòng họp kia, hôm qua đã nói chuyện cả đêm không ngủ, sáng nay lại mè nheo không muốn đi làm.
Chừng đến gần giờ trưa, anh mới giải phóng mọi người trong phòng họp. Lúc đi ra, mặt ai nấy cũng nặng nề ủ dột, chắc hẳn vừa mới bị anh khiển trách. Đoàn người ra hết thì tôi cũng thấy được anh. Tôi ra dấu cho Quang Huy im lặng. Vì tôi ngồi ở một góc nên anh không thấy được tôi. – Huy, nãy giờ Lam Anh có điện cho tôi không? – Anh đi ngang qua tôi rồi đến bàn Nhân Huy.
– Dạ không ạ!
– Sao kì vậy nhỉ? Chẳng lẽ bây giờ cô ấy vẫn nói chuyện với bạn chưa xong sao?
– Khụ khụ … – Tôi giả vờ ho hai tiếng.
– … – Anh quay đầu, thấy tôi liền nở nụ cười. – Em xong việc sao không gọi anh đến đón?
– Haiz, tổng giám đốc bận đến mức không hề thấy em ngồi ở đây luôn, sao ai dám làm phiền! – Tôi bĩu môi.
– Hì hì, công ty có chút việc. Em đợi anh lâu chưa? – Anh đến thẳng chỗ tôi, không kiêng dè gì mà ôm chầm lấy tôi.
– Này anh … – tôi giãy giụa. – Đang ở công ty! Huy còn đứng kia!
– Hì hì, đi! Anh đói lắm rồi! – Anh xoa bụng tỏ vẻ cực kì tội nghiệp.
Vậy là tôi quyết định sẽ không tìm hiểu về Quân nữa. Có lẽ Quỳnh nói đúng mọi chuyện đã qua rồi thì không nên tìm hiểu lại.
Cuộc sống tôi cũng như vậy mà tiếp diễn. Vì anh dùng đủ thứ thủ đoạn mà đã khiến bố mẹ đuổi tôi về nhà của anh. Khi về đến nhà kia của anh thì tôi rất là bất ngờ. Anh đã in số ảnh cưới của chúng tôi ra treo đầy nhà. Một tấm siêu to ở ngay phòng khách. Phô trương hơn là phòng ngủ của chúng tôi khắp nơi là ảnh tôi và anh, có cả ở St Kilda và Parkville. Tôi hỏi ra mới biết lúc ở St Kilda anh đã chụp lén tôi, và tất nhiên trong ảnh chỉ có tôi và biển. Ngạc nhiên hơn nữa là tên này đã xây một phòng cho em bé. Đi vào trong phòng tôi có chút đau đầu, người này quá ngang ngược. Nếu được thì mình hắn sinh em bé đi, đừng lôi tôi vào.
Tôi cũng vừa tìm lại được việc làm. Lại là vì vẫn ở công ty cũ, vì giám đốc của công ty tôi tương đối thân thiết với Long nên khi tôi đi Úc anh đã xin phép cho tôi. Và tất nhiên, tài xế đưa đón tôi là anh. Không cho tôi đi làm một mình, bảo nào là sợ tôi tai nạn, tôi rất có duyên với tai nạn giao thông nên càng không thể để tôi đi một mình. Thật sự là tôi hết cách, nhân viên nhỏ trong công ty mà được đưa đón bằng xe hơi mắc tiền thế kia, thì thật là … Cả ăn trưa cũng chạy sang căng tin của công ty chúng tôi ăn. Mọi người ở đây còn thân với anh hơn cả với tôi.
Hôm nay tôi nghỉ trưa tôi đợi anh đến ăn chung nhưng mãi vẫn không thấy nên tôi tính sẽ sang công ty anh ăn chung với anh, coi như là đáp lễ anh những ngày qua quá siêng năng ăn trưa cùng tôi. Tôi phải gọi một chiếc taxi đến công ty anh để nhỡ có bị anh thấy không bị mắng. Lúc tôi đến thì mọi người đã đi ăn trưa cả rồi, vì đã quen mặt nên nhân viên cũng không thắc mắc gì tôi cả. Tôi đi thẳng từ cửa lên văn phòng anh ở bên trên.
Nhân lúc Nhân Huy không có ở đây, tôi định dọa anh nhưng vừa đến bên cửa thì đã nghe một giọng nói hết sức quen thuộc.
– Anh đừng bức tôi! Nếu tôi nhớ không nhầm thì cô gái của anh đã về? Tôi đã một lần thì chắc hẳn sẽ có lần thứ hai. Anh tin không?
Giọng nói này tuy không nghe nhiều nhưng tôi cảm thấy rất là quen. Nhưng nghĩ mãi không tài nào tôi nhớ được. “Cô gái của anh” … đúng rồi! Đây là giọng nói của người phụ nữ trong đoạn ghi âm của Hải Linh cho tôi em. Tôi đột nhiên run rẫy.
Chương 25: Điều tra
- Ý cô là cái chết của Nguyên Quân?
– Đúng vậy! Anh đừng quên đó là ý của anh!
– Ý tôi?
– Đúng! Anh đừng quên là anh ép tôi!
– Cô buồn cười thật! Chính cô bày ra mọi chuyện, bây giờ nói là ý tôi sao?
– Nếu tôi cho cô người yêu bé bỏng của anh nghe thì sao? Chẳng phải

– Cô dám!?
– Sao không? Là anh ép tôi! Anh cướp Thành Toàn từ tay tôi!
– Tôi thu mua Thành Toàn là vì cô ép tôi, cô quá tham lam, quá tàn nhẫn!
– Chị Lam Anh?
Tiếng của Huy vang lên khiến mọi âm thanh đều im bặt. Tôi có chút hoảng hốt nhìn cậu ấy. Thực sự tôi không muốn Long phát hiện ra tôi đã lén nghe anh nói chuyện, nhưng mà …
– Lam Anh, sao em ở đây? – Giọng anh vô cùng lo lắng. – Anh đang tính sang chỗ em đây!
– À, em vừa đến. Đợi anh lâu quá à. Em vừa định gõ cửa. Anh đang có khách ạ? – Tôi tỏ ra bình tĩnh hết sức có thể.
– Ừ chúng ta đi thôi! – Anh kéo tay tôi.
– Nhưng anh đang có khách! – Tôi có chút lúng túng.
– Không sao! Anh xong việc rồi! – Anh quay sang người phụ nữ kia. – Chúng ta đã giải quyết xong rồi, nếu chị có gì thì hôm sau có thể tìm tôi.
– Anh … – Chị kia muốn nói lại thôi.
– Đi thôi em! – Anh kéo tôi một mạch đến thang máy.
Gần vào thang máy tôi có chút tò mò quay đầu lại nhìn người phụ nữ kia và bắt gặp chị ta cũng đang nhìn tôi chằm chằm. Tôi gật đầu chào hỏi. Thực sự nhìn chị này có chút quen thuộc nhưng tôi biết đây là lần đầu tiên tôi gặp người này.
Đến khi vào trong thang máy tôi thực sự không biết nên bắt chuyện với anh thế nào. Có lẽ anh đang chờ tôi mở miệng trước mà cũng có thể là không phải. Chúng tôi cứ vậy cho đến khi xuống tầng sảnh.
– Em muốn ăn gì? – Anh nắm tay tôi kéo đến nhà ăn công ty anh.
– Nghe bảo công ty anh đầu bếp rất khá. Em ăn gì cũng được ạ. – Tôi khẽ cười với anh, rồi theo anh vào nhà ăn.
Vài tháng qua tôi cũng ít nhiều lần qua công ty anh và ít nhiều cũng có “chức vụ” ở công ty này. Và tất nhiên đó là chức “vợ tổng giám đốc”. Chắc hẳn bình thường người này rất nghiêm khắc trong công ty nên không ai dám đến gần bàn chúng tôi để ăn cả. Tôi dở khóc dở cười, ăn trưa dưới hàng trăm cặp mắt thế này, dù có ngon mấy cũng không nuốt nổi và tự dặn lòng sẽ hạn chế đến mức thấp nhất số lần qua công ty anh “ăn chực”.
Tôi gắp miếng tôm rán từ trong đĩa của anh sang cho mình. Anh tính kéo lại liền bị tôi trừng mắt.
– Khi nãy không lịch sự với khách! – Tôi gõ nhẹ vào chén canh của anh.
– Không sao! – Anh suy nghĩ một lúc rồi trả lời.
Tôi im lặng nhìn anh chờ anh giải thích. Anh cũng im lặng nhìn tôi tỏ ý không muốn giải thích.
– Vì sao ạ? Khách quen hả anh? Trông chị ấy rất quen? – Tôi giả vờ suy nghĩ.
– Em quen cô ta sao? – Anh ngạc nhiên hỏi tôi.

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Đọc Truyện Sao Đỏ Voz Full

Đang ngồi trong nhà chồng tương lai, cô gái thấy mẹ vào hỏi mua đồng nát liền chạy ra làm điều khiến ai nấy bàng hoàng

Đơn giản chỉ vì anh yêu em!

Vợ lo kiếm tiền, “bỏ đói” tôi

Xem tử vi ngày 29/03/2017 Thứ Tư của 12 cung hoàng đạo