Qua thêm n phút nữa thì cũng kết thúc trận đấu, lớp a5 gì đó thắng, nói thật tôi hổng quan tâm.
Giờ phải đi tìm ông anh mà đi về nà, lúc đi đã đi nhờ bạn rồi.
– Anh Đăng_tôi đi về phía Đăng già.
– Có ai gọi cho tao không?
– Có một cuộc gọi với 1 tin nhắn của mẹ, gì thì em không biết đâu nha, anh cài mật khẩu nha. Nước của anh phải không? Em uống nha?
Tôi vừa nói vừa tu ừng ực chai nước….
– Nước có thằn lằn kìa….
– Phụt….khụ…khụ…_tôi phun nguyên miệng nước vào…. mặt anh Đăng luôn. Chết chưa.
– ấy, con này, dơ vừa thôi nghe chưa, gớm quá_anh tôi vừa nói vừa vuốt mặt đến tội.
– Hahaha, cứ lừa em làm gì không biết, đưa đây lau cho, chật, con với cái, vụng về quá….á đau_tôi xoa cái đầu vừa bị cốc. Anh tôi ác quá.
– Thôi đi mua đồ cho mẹ, ra xe anh chở về.
Nói cứ như ra lệnh cho con hầu. Haizzz.
– Hân, anh đó bạn trai mày?
Câu hỏi như câu khẳng định mang theo chút gì đó khác thường từ….Nguyên Anh. Lạ à nha.
Chưa bao giờ hắn hỏi câu này với tôi nha, tôi tạo scandal hơi bị nhiều mà có thấy hắn nói gì đâu. Hôm nay lạ à nha.
Lâu lâu nghĩ lại thấy mình hơi bỉ ổi, nhưng thôi cũng kệ ^_+
Thế là vừa thấy có bọn đang chơi trò chơi mình yêu thích thế là há há, nhập bọn luôn. Nhưng tôi vừa đến lại nghe thấy tiếng nói:
– Tao đi trước.
???
Thường thì tôi đến, hắn là người mừng ra mặt, và tỏ ra phấn khích quá mức luôn mà. Sau đó nếu đứng gần sẽ giành đá tất cả trái cầu bay đến chỗ tôi để tôi làm nền chơi vậy đó, còn mà đứng đối diện tôi sẽ cho tôi nhặt cầu đến lìa chân. Thế mà giờ sao lại vậy? Đi luôn là sao? Là sao?
Đừng nói là thằng Nguyên Anh tránh mặt tôi nha. Đâu khùng thế chứ.
Thôi dù sao tôi cũng là bạn hắn nên…cứ kệ hắn cho rồi.
….¤¤¤¤¤¤……..
– Ê Anh bài này biến đổi sao mày.
-…..
Im lặng và im lặng.
Cái thằng này, sao cứ im lặng hoài vậy, dù gì cũng đến tiết bài tập rồi mà, lơ đẹp tôi như thế là không được đâu nha, tôi còn vài bài tập chưa hiểu lắm.
– Này!
-…..
– Này!
Sau khi tôi “Này” muốn gãy lông mày thì hắn cũng bày cho tôi vài bài nhưng rất qua loa, không tận tình như lúc trước nữa.
Tôi không phải là người sống tình cảm hay có nội tâm sâu sắc nên cũng không hiểu rõ được thái độ người khác như thế này sẽ nghĩ gì, như thế kia thì sẽ nghĩ sao.
Nhưng hiện tại tôi có thể xác định được một điều là Nguyên Anh đang giận tôi. Con nít 5 tuổi còn đoán được mà, vì bây giờ trên mặt hắn cứ như có chữ “tao giận con Hân” chành bành thật to.
Ô ô chẳng biết vì sao bị giận.
Tôi cũng không phải là gớ rèn (girl friend) của hắn mà đến hỏi “em đã làm sai điều gì” hay là “sao lại đối xử với em như vậy” được.
Haizzz.
Giờ chẳng biết làm sao.
……
– Ê, nghe tao nói gì không, im lặng hoài vậy?
Tôi vẫn trong tình trạng độc thoại ngoại tâm. Tức hết sức. Thằng này bị khùng rồi. Tôi nhẫn nại huyên thuyên với hắn ra đến cả nhà xe luôn rồi nhưng hắn vẫn vậy.
Có gì thì nói thẳng ra luôn đi, dù có chửi nhau đánh nhau gì cũng được đi, xong rồi cho tôi mượn cái nón đội về coi, quên bố cái nón ở nhà rồi. Nãy giờ cứ than trời nắng để hắn cho mượn nón như mấy lần trước vậy mà hắn chẳng động tĩnh gì.
Nghĩ xem tôi có làm gì hắn đâu. Bị bơ đẹp không có lí do làm tôi thật sự thật không chịu nổi:
– Mày im mãi luôn đi, tao về.
Dù nói xong câu đó tôi cũng rất hối hận vì lỡ mất người cho mình về ké. Nhưng tôi là ai, người không bao giờ khuất phục số phận, liền ra cổng trường móc điện thoại gọi ngay và luôn cho người khác để…..đi ké típ.
” Anh Đăng yêu dấu ơi, anh đang ở đâu đó.
– ế cũng gần trường em mà, chạy ngược lại chở em về đi.
– Không muốn cũng phải đến, em mách ba đó, từ đó đến chỗ em có mất mấy phút chứ nhiều gì đâu. Lẹ lên đó.”
Tôi cúp ngay và luôn để không thể nghe sự phản hồi không mong muốn. Hè…
– Này em.
Tôi vừa cất điện thoại thì có người vỗ vào vai tôi, tôi quay lại phía người đó.
Giờ trước mặt tôi là 2 chị gái, nhìn xinh nha, nhưng 2 chị này như cứ bắn tia lửa đạn về tôi…làm tôi sợ quá.
– Em quen anh Ngọc Đăng à?_một chị hỏi tôi.
Ồ…thì ra là bạn ông Đăng, mà chắc là bạn mới nên không biết tôi. Ê mà sao ai cũng đặt ra những câu hỏi thừa thải thế. Có cần tôi đây đưa sổ hộ khẩu ra không? Thật là….
Mà không, có khi nào mấy chị này muốn “làm dâu” nhà tôi không.? Ố ồ….
Thế là tôi lịch sự:
– Dạ em rất quen.
– Em vừa mới gọi điện cho anh ấy à?
– Dạ.
– Bữa bóng chuyền là em lau mặt cho anh ấy sao?
– Dạ.
– Em là bạn gái anh ấy à?
– Dạ_…ế, tôi đang nói gì thế, ấy không_ chị ơi kho……
– Ai thế Hân.
Tôi bị bất ngờ bởi người tiết kiệm nước bọt từ sáng đến giờ lại lên tiếng và đội nguyên cái nón của hắn lên đầu tôi, nên ngừng luôn từ đang định nói và… “ơ Anh” theo phản xạ.
Nhưng tôi lại không biết từ “Anh” đã khơi dậy ngọn lửa nơi chị xinh đẹp nãy giờ im lặng đó.
Trước là chị ấy nhìn tôi và Nguyên Anh sau đó nhìn lên chiếc nón trên đầu tôi rồi thình lình nói:
– Vậy em có thích anh ấy không?
Thích không? Xuỳ xuỳ, không thích đâu, thế là tôi thành thật:
– Em không thích anh Đăng đâu.
Tôi chỉ nói đúng sự thật nhưng lại không ngờ…
Chát.
Tiếng phản xạ từ má tôi kêu lên làm tôi quá bất ngờ. Cái nón trên đầu tôi rớt xuống đất. Tôi ù cả tai ôm má trái còn in hằn dấu tay vừa được chị im lặng từ đầu đến cuối “chạm” mạnh vào. Sự đau rát làm tôi liêu xiêu muốn ngã, nhưng tôi vẫn nghe được Nguyên Anh hỏi: “chị làm gì vậy” một cách tức giận khi đỡ tôi.
Đúng tôi cũng muốn hỏi lắm đây: chuyện gì đang xảy ra với tôi thế này!!!!!
Tôi cũng hiểu anh tôi, dù không cưng chiều tôi nhưng cũng không phải không bảo vệ tôi khi bị người khác bắt nạt…
Vậy là thật không bình thường…
Thế là theo dấu chân lịch sử, tôi đã tìm cách moi tin từ ông bạn thân “vui vẻ có nhau hoạn nạn cũng kéo nhau chết chùm” của anh tôi. Thông tin sơ bộ là anh tôi khá thân với chị Linh, thường hàn huyên trong cantin (hèn gì đi học sớm) nhưng cả 2 không thừa nhận gì hết. Đó là thông tin sơ bộ không kém phần sơ sài, có từng đó thôi à.
Nhưng theo phán đoán của tôi, có thể chị ấy thích anh tôi, bức xúc khi tưởng tôi là bạn gái anh ấy…nhưng mà không, theo h