Tam công chúa kiêu ngạo và tứ hoàng tử đào hoa - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Old school Swatch Watches

Tam công chúa kiêu ngạo và tứ hoàng tử đào hoa (xem 4910)

Tam công chúa kiêu ngạo và tứ hoàng tử đào hoa

p'>

-Em không có tình người hả?


-Anh thì dồi dào lắm hả? – Nó khoanh tay, giận dỗi không thèm nhìn anh.


-Ít nhất là cũng có – Anh chỉ bật cười nhìn điệu bộ của nó xong liền quay sang đứa bé. Anh từ đắp áo vest cho đứa bé ấy và ôm chặt nó vào lòng. Nó tức nổ đom đóm, ngắc ngứ nói không thành tiếng.


-Anh chỉ đang ủ ấp thôi, em đừng có ghen với một đứa bé chứ. Người ta cười đấy


-Không được, đặt nó xuống. –Nó nhất quyết không chịu, bướng bỉnh nói.


-Một chút thôi, con bé sẽ chết cóng mất. –Anh cố cầu hòa.


-Em không thích – Nó lắc đầu nguầy nguậy


-Jasmin, em không con bé đang run lẩy bẩy à?


-Em cũng rét.


-Jasmin, em đừng đùa nữa. 3 phút thôi vậy – Anh giơ ba ngón tay lên, nhướn mày mong nó đồng ý.


Nó cắn môi, định giằng đứa bé ra thì đứa bé ấy bắt đầu chớp mắt, đôi mắt sưng mọng khó khăn mở to ra. Đứa bé đưa tay với với như muốn sờ vào mặt nó, nó giật mình lùi ra sau, coi đứa bé giống sinh vật lạ. Thấy phản ứng của nó, đứa bé tủi thân, co quắp người trong lòng anh, lí nhí nói.


-Chị …. chị ấy … đẹp … quá… Em… chỉ chỉ muốn chạm một chút thôi mà.


Lần này thì Dakie hóa đá, người cứu đứa bé này là anh, ủ ấp, bảo vệ cũng là anh mà vừa mở mắt thì người đầu tiên nó muốn lại là người định quẳng nó đi. Đời thật là, dễ bị quyến rũ bởi cái đẹp.


-Anh không đẹp à? – Anh chán nản lẫn tức giận nói.


-HẢ? – Đứa bé trợn tròn mắt nhìn anh, giờ nó mới để ý anh đang ủ ấp cho nó. –Oa … – Nó há hốc miệng ngạc nhiên – HOÀNG TỬ CỦA EM. – Nó ôm chặt lấy Dakie hét lên.


Vừa nghe xong, cằm của Dakie rớt xuống đất, con bé này bao nhiêu tuổi thế? Lẽ ra nó phải nói là em rất đói hoặc em rất rét không thì em không có nhà. Đứa bé này có nhìn thấy ác quỷ đang hiện thân trước mặt không? Anh hi hí mắt chuẩn bị tinh thẫn lãnh trọn sự giận dữ của nó nhưng không….


Nó hất tóc ra sau, đứng bật dậy hai tay chống nạnh, bình thản nói.


-Hoàng tử phải đến với công chúa, xinh đẹp như chị mới là công chúa. BIẾT – CHƯA? – Nó bỗng gằn giọng rồi hất đứa bé ra khỏi lòng anh, làm đứa bé lăn ba vòng ra đất.


Dakie đập tay vào trán biểu hiện “ biết ngay mà.”


-Jasmin, em có cần tàn nhẫn thế không? –Dakie khóc không ra nước mắt…. Nó vẫn hờ hững khoanh tay không quan tâm.


…………………


-Anh hai – Hai hàng người từ cổng vào trung tâm căn cứ lần lượt cúi đầu đồng thanh.


Hắn lạnh lùng đi qua không chút mảy may.


Hắn tiến thẳng vào trận địa chính, nơi tập luyện dã man của người nhà hắn. Hắn lần lượt đi khảo sát cách tập luyện từng người rồi chỉnh sửa. Ai cũng cố gắng, phục tùng hắn hết mực. Hắn gật đầu hài lòng rồi trở về phòng ba.


-Con xem qua kế hoạch chưa? – Ba hắn ngồi trên ghế tọa hỏi.


-Có đọc qua – Hắn hừ hững ngồi xuống, lãnh đạm đáp.


-Con hãy dẫn đầu đội K6 giành lại căn cứ bị chiếm đi. – Ba hắn ra lệnh.


Hắn nhếch mép cười, không nói gì.


-Sao? Con không đồng ý à?


-Hãy tập hợp đủ quân đánh một trận chính đi. – Hắn lên tiếng.


-Vậy hãy kêu người bang Vũ Phong trực tiếp tham gia.


-Tất nhiên – Hắn nhún vai, trả lời.


Ba hắn có chút ngạc nhiên vì hắn rất cuồng si đứa con gái ấy, tuyệt đối chống lại mọi mệnh lệnh của ba hắn. KHông tham gia bất cứ một hoạt động chiến tranh gì làm tổn hại gia tộc nó. Người của bang Vũ Phong cũng không được phép dính đến. Ba hắn đau đầu, không biết làm sao, gia tộc nó vốn đã mạnh còn có lợi thế thương trường, quan hệ và tam giác gia tộc. Lão Mổ Xẻ và bang Vũ Phong là vô cùng cần thiết. Hôm nay, hắn đột nhiên chấp thuận vậy, ba hắn bật cười sảng khoái như trút một gánh nặng.


-Tốt lắm.


Hắn nhìn nụ cười của ba hắn cũng cười trừ theo. “Tôi làm thế này, em hài lòng rồi chứ? “


HE HE


Chương 92


*Kít… ttttt …*


-Cái quái gì thế? – Thiên trên chiếc xe hàng hiệu của mình, bực bội nói.


-Anh hai, có con nhỏ nào chạy ra trước mũi xe – Đàn em của Thiên nhăn nhó thông báo.


-Mẹ kiếp, xuống xem nó thế nào đi – Thiên khinh thường, hờ hững ra lệnh rồi tiếp tục xem tài liệu trên iPad.


-Vâng – Tên đàn em vừa nãy gật đầu, nhanh chóng ra khỏi xe.


-Anh hai, anh làm gì mà vừa từ Nhật Bản về đã lao đầu vào công việc thế? –Tên đàn em ngồi ghế trước còn lại khẽ đùa.


-Mày giả ngu hay mày ngu thật? – Thiên nhướn mày, lạnh lùng hỏi.


-Chuyện khai chiến tam giác gia tộc phải không anh?


-Còn khác nữa à? – Thiên liếc tên đàn em, khó chịu nói.


-Lần này, anh về tập hợp lực lượng để chuyển sang Nhật phải không?


-Mày lắm lời quá đấy


-Em … em hiểu rồi ạ, em xin lỗi – Tên đàn em cười giả lả, biết điều liền quay lên.


-Anh hai, là con nhỏ này. Nó chưa chết, nhưng như xác không hồn vậy – Tên đàn em lúc trước lôi lên trước mặt anh một cô gái nhếch nhác, tả tơi đến thảm hại. Thiên méo miệng, khinh miệt phẩy tay xua đuổi.


-Giao cho đứa khác đi. Tao không có thời gian.


-Vâng – Tên đàn em cũng chẳng thiện cảm, bĩu môi, xếch cô xuống xe phía sau


-Khoan … – Thiên đột nhiên gọi giật lại làm gã giật bắn cả mình.


-Sao.. Sao thế anh?


Thiên nhíu mày quan sát kĩ, sau lớp tóc rũ rượi ấy, khuôn mặt này rất quen, từng gặp một lần.


-Có gì không anh? – Gã lo lắng hỏi.


-À … – Thiên à một tiếng miệt thị, chẳng hứng thú – Con nhỏ mà mẹ tao kêu kết hôn


-Òa, hóa ra suýt là chị hai đây à?


-Chị hai? – Thiên cười khẩy – Cho nó lên xe –Anh hất cằm về phía cạnh mình.


-Vâng – Gã đàn em khó hiểu nhìn nhau nhưng cũng cho cô lên.


-Phí thời gian của tao quá. Nhanh lên đi


-Vâng… Vâng – Gã răm rắp tuân lệnh rồi phóng xe nổ đi.


Ngồi trên xe, Thiên nhìn cô như sinh vật lạ hoặc thứ gì đó bẩn lắm. Cô bắt đầu he hé, đôi mắt sưng húp, nặng trĩu khó nhọc tiếp xúc với ánh sáng yếu ớt qua lớp cửa kính. Cảm giác có người nhìn mình, cô gắng gượng quay sang, vừa thấy Thiên cô hốt hoảng muốn té ngửa.


-Anh ….anh … – Cô lắp bắp.


-Tại sao chạy ra ngã trước xe tôi? – Thiên sắc lạnh chiếu tia hung dữ vào người cô, càng khiến cô sợ muốn nhũn ra thành nước.


-Tôi .. tôi.. ngã .. sao cơ?- Cô nhăn nhó, vắt kiệt chất xám nhớ lại.


-Loại con gái như cô, tôi ngán lắm. Cô muốn kết hôn với tôi thế cơ à? – Thiên giật mạnh tóc cô ra đằng sau, khinh thường nói.


-Đau… đau quá. Thả tôi ra. Tôi không cố tình. Tôi không có mà – Cô giằng tay Thiên ra, nhưng sức cô chẳng khác trứng trọi đá với Thiên.


-Muốn bao nhiêu tiền?


-Tôi không có muốn tiền mà. Mau thả tôi ra.


-Kết hôn với tôi không vì tiền thì vì gì? Dương Minh Thiên tôi chỉ có tiền hấp dẫn gái thôi.


-Tôi nói là tôi không có mà. Tôi không cần tiền của anh. Tôi cũng không muốn nghe lời mẹ để kết hôn với người như anh. Thả tôi ra đi. Đau quá … Đau… – Cô dùng toàn bộ sức lực hét lên, vẫn không bỏ cuộc thoát khỏi anh.


Hai gã đàn em ngồi trên e dè nhìn nhau, cũng không dám nói gì.


-À, nhắc mới nhớ mẹ cô nữa nhỉ?

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Facebook gái xinh Bình Định: Ngân Ngân Võ Võ

Ngày Gió Không Còn Thổi Lá Bay

Trong Mắt Con Trai, Con Gái Đẹp Nhất Khi Nào?

Cuộc sống này là của riêng bạn, đừng bận tâm đến lời bàn tán của người khác

Oan Gia Dễ Dàng Hóa Giải