-Mày nghĩ tao cần lắm sao? – Ba hắn khinh miệt nói.
-Không. Tôi đang xin ông. Từ nay tôi sẽ không bao giờ làm phiền gia đình ông. – Đúng thế, nó cứ làm tổn thương hắn. Chi bằng hãy rời xa hắn đi. Người nó yêu là Dakie.
-Mày nhớ giữ lời – Ba hắn giật mạnh tờ hợp đồng, nói.
Nó lững thững, cổ họng nghẹn đắng nhìn hắn đang nằm im trên giường thở oxi, đôi mắt nhắm nghiền, khuôn mặt hốc hác, tiều tụy. Hắn như thế này tất cả là do nó.
-Cô còn đến đây làm gì? Đến nhìn thiếu gia nhà tôi chết đi cô mới vừa lòng sao hả? – Dì Tanaka nghẹn ngào quát mắng xua đuổi.
Nó chỉ im lặng bước đến cạnh hắn.
-Tôi đã van xin cô thế nào? Tôi đã tìm đến tận biệt thự cô đang sống? Tôi muốn nói cho cô biết thiếu gia nhà tôi vì cô mà đau đớn hơn chết đi sống lại nhưng … rồi thế này đây.
Nó quỳ xuống cạnh giường, đưa tay lên chạm vào khuôn mặt đẹp như tạc tượng ấy mà tim như có hàng ngàn mảnh thủy tinh cứa vào, thế giới xung quanh u ám, mờ nhạt, nỗi đau bủa vây bóp nát tâm hồn cô.
-Tôi lạy cô, tôi van cô. Xin cô đừng làm tổn thương thiếu gia nhà tôi. Tôi lạy cô mà. Xin cô đừng xuất hiện nữa – Dì Tanaka vừa khóc vừa quỳ xuồng dập đầu van lạy nó.
Nó vẫn không phản ứng gì, chỉ nhìn trân trân vào con người ấy. Cho nó nhìn hắn lần nữa thôi. Cho nó tham lam nhớ hắn ở khoảng trái tim đen sẫm của mình. Rồi nó sẽ cắt bỏ phần đen sẫm ấy đi. Rồi nó sẽ sớm kết hôn với Dakie thôi. Cho nó tham lam nốt lần này thôi.
-Cô bắt tôi làm trâu làm chó cho cô tôi cũng làm. Chỉ cần cô đừng hành hạ thiếu gia nhà tôi. Nhìn nó đau đớn mà tôi chỉ muốn giết nó rồi giết luôn bản thân mà thôi. Tiểu thư, tôi van cô mà – Tiếng khóc của dì thê lương không ngừng quỳ dập đầu vang lên.
Nó từ từ đưa tay lên tháo chiếc vòng cổ ra, nhẹ nhàng đặt cạnh hắn. Nó nuốt trôi dòng kí ức ” Hằn từ từ quỳ nhẹ một chân xuống mở hộp màu đỏ ra, bên trong là hai chiếc vòng cổ, mặt hình là trái tim được chia đôi hai nửa.- Đồng ý cho anh làm người thay thế nhé !” Dứt khoát đứng dậy “ Cảm ơn anh nhưng xin lỗi. Em là đứa sui xẻo mà. Đi đến đâu cũng làm tổn thương người khác. Hãy tìm hạnh phúc của mình sớm anh nhé. Tạm biệt “
Giọt nước mắt của nó vô thức lạc lõng rơi từ khóe mắt đẹp như sao Khuê chảy dài trên gò mà rồi chan hòa ở cổ. Nó quay người đỡ dì Tanaka dạy
-Tôi biết rồi.
Dì Tanaka lau nước mắt rồi nhìn nó bước đi mà nhẹ lòng.Dì nhìn sang hắn thì thấy tay hắn cử động, mắt dì sáng lên, chạy vội đến cạnh hắn.
-Thiếu gia, thiếu gia con tỉnh rồi – Dì vui đến cả rơi nước mắt, cầm chặt tay hắn, rồi tháo bình thở oxi ra thì nụ cười trên môi dì tắt ngấm. Đôi môi khô nứt nẻ, nhợt nhạt của hắn mấp máy, yếu ớt.
– Jas…min….
……
Thù hận độc nhất trên thế gian
Là có duyên mà không phận
Sau khi em quay người bước đi .
Khuất lấp trong biển người rộng lớn.
Nỗi cô tịch không thể xóa nhòa.
Bao tổn thương, bao oán hận, bấy nhiêu là thống khổ.
Bao nhiêu yêu, bao nhiêu hận, biết bao đậm sâu…..
Chương 89
Tam Công Chúa Kiêu Ngạo Và Tứ Hoàng Tử Đào Hoa
Chương 89 Tác giả Vãn Dương. Người update Jane
Chiếc xe dừng trước một căn nhà nhỏ ở ngoại ô thành phố. Mi Lan bước xuống xe hít hà hương đêm yên tĩnh nhè nhẹ nơi vùng quê. Nghe tiếng côn trùng kêu rích rích dưới lòng đất mà bất giác mỉm cười.
Kin bước ra khẽ liếc cô một cái rồi gõ cửa.
-Đêm khuya rồi mà ai còn gọi thế – Tiếng khàn khàn của một bà lão càu nhàu.
-Là cháu – Kin cúi đầu cười nhẹ.
-Hả? Là cháu sao? – Bà lão như tỉnh ngủ hẳn, chạy đến chạm đôi bàn tay nhăn nheo, già nua lên mặt cậu ngạc nhiên vô cùng – Sao cháu lại tới đây hả?
-Cháu bỏ nhà đi đấy. Bà cho cháu ở đây vài ngày nhé. Khi nào ba mẹ cháu tới thì bảo nó đi bụi rồi – Kin khoác vai bà lão nói một mạch rồi tự nhiên luồn vào trong đóng sầm cửa vào như nhà mình.
-CÁI THẰNG NÀY…. – Bà lão nhăn mặt, cứng họng trước thái độ của cậu.
-Thật là – Bà lão lại quay ra lắc đầu, cười hiền hậu. Bây giờ bà lão ngước lên thì mới nhận ra sự xuất hiện của Mi Lan, bà nhíu mày hỏi
-Cháu là …..?
-Dạ cháu là …. – Cô ấp úng chưa biết nói gì, thì cậu mở cửa thò đầu ra nói.
-Tình nhân của cháu – Cậu lãnh đạm nói xong đóng sầm lại.
-HẢ? – Mặt cô nghệt ra như con ngố.
-Tình nhân à? – Giọng bà lão chợt trùng xuống chua xót
-Cháu … Bà ơi … cháu – Cô xua tay lắp bắp.
-Ôi, mà cháu bị thương này. Trời ơi, bị lâu chưa hả? Bà xem nào – Bà lão đột nhiên lảng tránh, chuyển chủ đề. Cầm tay cô xoay xoay người xem xét vết thương.
-Bà ơi, cháu không sao đâu ạ. – Cô ngại ngùng nói.
-Chết chết. Vào đây mau. Sao lại để vết thương to thế này mà từ đó về đây. Nhiễm trùng thì sao? – Bà lão cau có lo lắng rồi lôi xềnh xệch cô vào trong.
Bà lão vừa nhìn thấy cậu nằm vắt trên giường nhàn nhã ăn hoa quả thì cầm cái quạt đập chát vào người cậu.
-Thằng ranh này, cháu lại bắt nạt con bé phải không? Nhìn đi, da trắng trẻo thế này mà để lại sẹo thì sao lấy được chồng. Còn ngồi đó ăn uống à?
-BÀ – Cậu xoa xoa người gắt lên – Bà làm gì mà đánh cháu? Thế càng tốt. Cô ấy không phải lấy chồng cũng tốt. LÀm tình nhân cho cháu không sướng à?
-Tình nhân này thì tình nhân này – Bà lão lại cầm quạt đánh liên tiếp vào người cậu – Đêm hôm khuya khoắt, đến phá giấc của ta, rồi còn làm con bé bị thương. Này thì hư này. Hư này.
Mi Lan đứng cạnh mà nhịn cười không nổi.
-Ui, bà làm cái gì thế? Cháu mới là cháu của bà đấy. – Cậu nuốt chửng miếng táo vào miệng nhăn nhó , nhìn sang cô lại quát – Cười gì mà cười? Hừ.
Cậu hậm hực bỏ vào trong buồng. Bà lão lườm nguýt cho đến khi bóng cậu khuất, rồi kéo cô ngồi xuống giường.
-Cháu cởi áo ra bà xem vết thương rồi bà chữa cho. Mau lên đi.
-Bà ơi … cháu không sao thật mà – Cô nhìn bà ái ngại.
-Ngại gì? Có ta với cháu thôi. Mau lên. Nhiễm trùng nguy hiểm lắm. Ta xem cho cháu. Đừng mong đợi gì ở cái thằng vô nhân tính kia.
Cô từ từ cởi áo ra thì cậu vén rèm thò đầu từ trong buồng chui ra, gắt gỏng làm cô giật mình quay người đi.
-Bà nói cái gì mà vô nhân tính hả?
-MAU VÀO TRONG. –Bà lão cầm quạt giơ lên đe dọa. Cậu mặt tối sầm, hất tung rèm đến suýt rách.
Cô cởi áo ra, bà lão nhìn thảm lưng và cánh tay của cô mà hốt hoảng bịt miệng
-Trời ơi. Gì thế này?
-Vết bỏng, vết đánh, vết bấm tím. Tất cả là tại thằng ranh con chết tiệt kia phải không?
Cậu dựa lưa vào tường trong phòng mà xì khói đầu. Sao bà cứ một câu là thằng ranh hai câu là tại thằng ranh thế?
-Chết rồi, để ta bôi thuốc cho cháu vết thương nhẹ. Rồi ngồi đợi ta đi giã thuốc – Bà lão nhanh chân đi lấy hộp y tế thì cô kéo lại.
-Bà ơi, không cần đâu ạ. Làm phiền bà lắm.
-Thôi đi. Phiền cái gì. Tại