-Jasmin là công chúa phải không?
-Không phải là công chúa. Mà là công chúa CỦA THIÊN – Nó nhấn mạnh
-Ừ, hoàng tử không thể thiếu công chúa được nhỉ? – Anh hôn lên tóc nó rồi bế nó ra ngoài không thèm chào hỏi.
Anh không biết rằng anh đã để lại một cục tức to lớn chẳng khác nào khinh bỉ trong lòng mỗi người. Nó làm loạn cả nhà mà đến lúc con bé kia nói thì nó như không có gì. Nó coi thường gia đình này. Vì thế mà anh càng bị ghét và nó càng được kiêng nể. Nể anh thì phải kiêng nó.! //////
Hôm nay thì sao đây? Anh đang chửi nó? Nhục nhã thật. Nó hụt hẫng, thất vọng tới mức quên cả hắn.
Một lúc sau, Thiên biết mình hơi quá, nhìn cổ tay trắng nõn của nó bị anh bóp đỏ ngầu. Anh giật mình.
-Jasmin… – Anh hối hận…
-“ Chỉ cần em muốn là được “ Nó nhếch mép lặp lại câu nói quen thuộc của anh.
-Xin … xin lỗi em … – Thiên nhăn mặt bối rối, anh biết thực sự là anh có hơi quá.
-Thiên không đứng về phía em nữa… – Nó giật lùi về phía sau như kẻ vô hồn.
-Không phải Jasmin. Xin lỗi em. Nhưng lần này em sai rồi.
-Lần nào em cũng sai hết mà.
-Chuyện này không chỉ đơn giản là liên quan tới mình anh. – Anh cố tiến gần nó giải thích.
-“ Anh sẽ chống lại cả thế giới, chỉ cần em muốn là được” – Nó tự cười nhạo mình. – TẠI SAO? SAO KHÔNG AI ĐỨNG VỀ PHÍA EM? CẢ ANH CŨNG THẾ. ANH KHÔNG HỀ HIỂU EM. ANH KHÔNG PHẢI LÀ HOÀNG TỬ. – Nó gào lên, nước mắt không ngừng tuôn ra….
Chưa bao giờ Thiên hối hận day dứt thế này.
-Được rồi. Anh xin lỗi. Anh sẽ đứng về phía em. Anh sai rồi Jasmin. Lại đây đi.
2 hai tuần qua anh chịu đủ mọi thứ áp lực, anh tức giận cũng đúng nhưng anh vẫn cho bản thân sai. Vì anh đã không kiềm chế được. Anh vừa mắng chửi người con gái anh trân trọng nhất.
-KHÔNG ĐÂU. …. – Nó vẫn tiếp tục khóc, lùi về phía sau.
-Chỉ cần em xác định rõ. Chỉ cần em nói với anh. Em hãy chọn 1 trong 2 đi. Là em nói em yêu Dakie nên anh mới làm vậy. Được chưa? Anh sai rồi. Làm ơn đi Jasmin …..
Mọi người ai cũng được cú shock nặng. Thiên ngang tàn không bao giờ xin xỏ ai dù anh có bị dồn vào chỗ chết nhưng hôm nay được chứng kiến cảnh này quả là 102.
-KHÔNG AI CẢ. KHÔNG CẦN AI CẢ. NGAY CẢ THIÊN CŨNG KHÔNG HIỂU EM ….. – Nó cười nhạt nhẽo, nó lùi lại phía sau thật nhanh….
*Bùm….*
Mặt sông yên tĩnh được một cú gợn mạnh. Nó biến mất dần sau dòng nước.
-Jasmin – Hắn định nhảy xuống thì Thiên gạt lại.
-Chuyện anh em tôi không cần cậu
Thiên nhảy xuống nước nhanh chóng tìm kiếm nó. Anh chưa bao giờ hành động hồ đồ như thế. Anh sai rồi. Lần này anh sai thật rồi…..
……
Nó bơi rất giỏi nhưng nó không hoạt động gì, cứ để từ từ chìm xuống, sóng đánh vào ngực, nước ngập vào khoang mũi, miệng. Nó không thở được. Nó sắp chết rồi. Nhưng nhìn đi. Đôi môi lạnh của nó đang cười… Nó được giải thoát rồi. Nó sắp thoát rồi. Nó sướng quá… Nó sắp thoát rồi..…. Nó nhắm mắt lai chìm dần thì một bàn tay kéo nó lên.
Nó giật mình, mờ mờ…. nó vẫn nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Thiên…. Thiên… anh nói đúng. Em tham lam em sai rồi nhưng anh à có một cái gì đó rất lạ. Rất lạ. Em không thể hiểu nổi. Em muốn nói cho Thiên biết nhưng vì gia đình em Thiên không còn thời gian rồi. Lúc nào cũng chỉ thấy Thiên vả Kai nữa bay qua bay lại. Nó bắt đầu được anh kéo lên nhưng nó dùng sức cuối cùng đạp vào bụng anh, rút tay ra chìm xuống. “ Thiên , anh không biết được đâu. Dù em có yêu ai thì người em tin tưởng nhất là Thiên. Cả thế giới quay lưng với em cũng được. Cho em là đứa nhà giàu vô giáo dục cũng được, chỉ cần Thiên là được, chỉ cần em muốn là được ….” Nước mắt nó hòa cũng nước sông vốn êm đềm… Nó từ từ nhắm mắt …. Hình ảnh cuối cùng là ánh mắt hốt hoảng, lo sợ tột cùng của Thiên. Anh đã sắp đánh mất thứ quan trọng nhất….
Tất cả người trên bờ ai cũng bơi giỏi nhưng không ai dám nhảy xuống. Một khi Thiên bảo không là thì sẽ là không bao giờ. Hắn siết chặt tay, tim hắn vỡ vụn, hắn không thể chịu được. Không cần ai nói, hắn cũng biết Thiên toàn diện hơn hẳn hắn. Nhưng sao chưa thấy động tĩnh gì. Lòng hắn như lửa đốt. Hắn định nhảy xuống thì bị kéo giật lại…
Hắn ngạc nhiên… Là Dakie.
-Tôi sẽ với cậu sự thật.- Ánh mắt Dakie khẩn cầu.
-TÔI KHÔNG QUAN TÂM. TÔI TỪNG ƯỚC MÌNH ĐƯỢC NHƯ CẬU. TÔI KHAO KHÁT GIÁ NHƯ TÔI LÀ CẬU. NHƯNG CẬU ĐÃ LÀM GÌ? TƯỞNG TÔI KHÔNG BIẾT CHÍNH CẬU GỌI THIÊN ĐẾN KHI ANH ẤY ĐANG CĂNG NÃO ĐÁNH CHIẾM CĂN CỨ NHÀ TÔI À? – Hắn gào lên bóp cổ cậu.
-Cậu cứ làm đi.
Hắn trừng mắt nhìn cậu rồi hừ lạnh hất cậu xuống đất.
-Anh .. – Teka lo lắng đỡ cậu.
-Không cần đâu em – Dakie gạt ra.
-Chính vì vậy tôi mới muốn nói cho cậu biết sự thật tôi đã giấu kín suốt 10 năm nay. Không ai biết cả. Mình tôi thôi. Tôi định mang nó tới chết nhưng… – Cậu cười nhạt…
-CÂM MIỆNG ĐI. ĐỦ RỒI. – Hắn hét lên, chặn họng cậu.
-Tôi là kẻ thay thế …. – Dakie tiếp tục nói, giọng lạnh lẽo đến sởn da gà, ánh mắt quắc lại – cho cậu 10 năm qua….
Chương 97
http://www.nhaccuatui.com/bai-hat/the-ngon-dong-zhen-dong-trinh.7ki9Ns6gIP0j.html
-Anh à. Sao anh phải đeo mặt nạ vậy? – Một đứa nhỏ mặc chiếc váy hàng hiệu đắt tiền mỉm cười hỏi cậu con trai đeo mặt nạ nửa mặt dựa vào gốc cây.
-Anh cũng không biết. Ba anh nói phải đeo – Anh trầm trầm nói.
-Không đeo thì sao? Em muốn nhìn thấy mặt anh – Cô bé có phần khó chịu.
-Không đeo thì anh sẽ bị giết đấy- Anh vuốt nhẹ cằm cô cười khổ.
-Làm gì có ai. Chỉ có mình em thôi. – Cô bé sà vào lòng cậu.
-…..- Anh không biết nói gì, ôm chặt cô tựa vào bờ ngực vững chắc ấm áp của mình như an ủi.
-Tại sao? Tại sao họ lại muốn giết anh?- Cô ngước đôi mắt trong veo hỏi cậu.
-Không có gì đâu… Anh sẽ không sao mà. Ngày nào anh cũng sẽ đến đây đợi em, chơi cùng em. Được không? – Anh gượng cười, cố chiều lòng cô.
-Nếu ai đó giết anh thì sao?
-Anh rất mạnh mà. Đừng lo… – Anh xoa đầu cô – Anh sẽ giống siêu nhân vậy.
-Ha ha super man.,.. super man … – Cô bật cười, nhún người lên ôm cổ anh, day day cưng mặt mình vào gò mà mềm mịn bị che một nửa của anh.
………………….
-Anh à, nhìn xem. Hôm nay em đẹp không? Giày mới mẹ đặt thiết kế cho em đấy – Cô cười vỡ òa xoay xoay trước mặt anh đẹp rạng rỡ.
-Ừ… Lúc nào em cũng đẹp cả. – Anh cúi người xuống dang hai tay đón cô ngã vào lòng mình.
-Mẹ anh có như vậy không? – Cô ngây thơ hỏi
-Anh… không có mẹ…- Giọng anh đột nhiên buồn khó tả làm nụ cười của nó tắt ngấm.
-Hả? Tại sao? Không có mẹ sao có anh được?
-Anh không biết. Nhưng mai mẹ anh sẽ về thôi…..
………………
Vài chiếc xe ô tô đen bóng tiến gần, đám vệ sĩ xuống xe phát hiện ra cô liền chạy tới.
-Em phải về rồi. Anh hứa rồi nhé. Ngày mai anh sẽ tháo mặt nạ cho em xem …. – Cô nhìn đ