Giờ đây Diêu Tam Tam đã không còn nhấn mạnh với Diêu Liên Phát đây là tiền cô kiếm, không cần thiết nữa. Tiền này, dù sao cũng đều là do cô đem đi ngân hàng, gửi dưới tên cô, dùng như thế nào chủ yếu cũng là do cô quyết định. Dĩ nhiên, đã có tiền rồi, còn không phải là để tiêu vào nhà hay sao?
“Chị ba, chị ươm giống, công của chị là lớn nhất đó, chị muốn mua cái gì nè?”.
“Muốn mua gì hả?”. Diêu Tiểu Cải suy nghĩ hồi lâu, rồi nói: “Sao chị cứ thấy tiền này kiếm được giống như nằm mơ vậy nhỉ?”.
“Mấy vạn tệ này là chị đã nằm mơ rồi hả?”. Diêu Tam Tam cười nắc nẻ, “Mai mốt hai chị em mình liên thủ, tiền cốn cũng đủ rồi, còn phải kiếm nhiều tiền thêm, thì chẳng phải là chị sẽ ngủ không yên giấc rồi sao?”.
“Đêm nay sợ là chị đã ngủ không yên rồi đó”. Diêu Tiểu Cải cười, “Mình mua một chiếc mô tô đi”.
“Được đó”. Diêu Tam Tam nghĩ, mua một chiếc, có đi ra ngoài cũng tiện lợi.
“Hay là mình đừng mua mô tô, mua một chiếc xe gắn máy nhỏ đi, em muốn lái cũng dễ hơn”. Diêu Tiểu Cải nó.
“Xem thường người kìa. Chị ba có thể lái mô tô, thì em cũng lái được vậy”. Diêu Tam Tam vênh váo hò hét. Mô tô chứ gì?
Có điều, ngày mai đến Niệm Thành trước đã, mấy chị em mua mấy bộ đồ đẹp mà mặc, ừm, cả nhà ai cũng mua.
Diêu Tam Tam vừa tính toán, vừa vui vẻ nghĩ, chẳng trách người ta thường gọi người nghèo chợt giàu lên là “nhà giàu mới nổi”, lý tưởng của cô hiện giờ, chính là tiếp tục phấn đấu, làm một nhà giàu mới nổi siêu bự.
Lại có người cách hơn vài chục dặm tìm tới tận cửa, nói nghe thân thích nói nhà họ Diêu có cá chạch bùn giống, quyết định muốn sửa ruộng nước nhà mình thành ao nuôi cá.
Ruộng trong thôn dựa vào dập nước lớn, nhưng bởi vì ở bên cạnh đầu nguồn đập chứa nước, không có ruộng nước, ăn gạo dfienddn lieqiudoon còn phải mua. Vừa nghe người này muốn sửa ruộng lúa thành ao nuôi cá chạch bùn, mắt Diêu Tam Tam sáng lên.
Thứ cá chạch bùn này, không cần nước quá sâu, ruộng lúa sửa thành ao cá, chắc chắn cũng làm được.
“Tam Tam, nếu người nuôi cá chạch nhiều hơn, chúng ta có thể bán giá cao như vậy sao?” Diêu Liên Phát lo lắng như vậy.
“Vậy không phải sẵn dịp? Tất cả mọi người đều nuôi cá chạch bùn, chúng ta có thể bán lượng lớn cá giống, vừa thu cá. Ở đây nuôi nhiều hơn, thành quy mô rồi, ngoài thị trường cũng có sức cạnh tranh.” Diêu Tam Tam thầm nói, con còn ước gì được như vậy.
Cá chạch bùn giống nuôi thả, quan trọng là năm đó thu về có thể trưởng thành, vừa đạt quy cách bán. Vì vậy Diêu Tam Tam bắt đầu thương lượng với chị hai, có biện pháp gì có thể ươm cá giống ra trước. Phương pháp năm trước, vừa người vừa tự nhiên ươm giống sinh sôi nảy nở, tỉ lệ cá ấp trứng nở ra trong tự nhiên, tỉ lệ sống sót rất thấp, phương pháp kia của các cô, chính là nâng cao phương diện này rồi.
Lúc tham khảo với Lục Cạnh Ba, Lục Cạnh Ba lập tức tự giác đi tra tài liệu hỏi chuyên gia, quay đầu lại nói trước mắt không dễ dàng. “Trước mắt chúng ta dựa vào môi trường tự nhiên và nhiệt độ, không có sẵn điều kiện cao.”
Diêu Tiểu Cải lại suy nghĩ, dù là biện pháp cũ, cũng có thể cố gắng trước thời hạn, tất cả đơn giản là đuổi theo một chữ “Sớm”, chọn lựa cá cha mẹ lớn nhất tốt nhất, sớm sinh dục, sinh trứng non, sớm ấp trứng, sau khi ấp trứng có thể nhanh chóng nuôi lớn đến tiêu chuẩn cá giống.
Nói dễ dàng làm khó, Diêu Tiểu Cải cũng tốn không ít tâm tư. Cô gái này làm việc đặc biệt đi sâu, chịu động não, một trận này, hai chị em đều ở cùng cá chạch bùn, cộng thêm Lục Cạnh Ba thường tới giúp đỡ, một nhóm trứng cá chạch bùn đã ấp nở sớm một chút vào đầu tháng tư rồi.
Lúc Lục Cạnh Ba tới, thấy Diêu Tam Tam đứng bên cạnh ao ấp trứng, nhìn trong ao cười ngây ngô. Cá chạch bùn giống vừa ấp trứng vẫn không thể bơi lội, nhìn cẩn thận bằng mắt thường có thể thấy, Diêu Tam Tam nhìn những vật nhỏ kia, không ngừng cười.
Còn Diêu Tiểu Cải, tập trung ngồi trước bàn nhỏ, đang bận tiêm thúc đẻ cho cá chạch bùn, chuẩn bị ấp trứng đám tiếp theo. Trong tay cô dính đầy bùn đất đề phòng cá trơn, dù sao vẫn hơi trượt, lại không dám dùng sức quá, chỉ có thể cố gắng khống chế ổn định, cẩn thận đâm kim vào.
“Còn chưa dễ dàng, cá chạch bùn chịu ảnh hưởng như vậy, sau khi đẻ trứng luôn có cá chết.” Diêu Tiểu Cải thầm nói, nếu có thứ gì, vừa có thể tóm cá chạch bùn lại, vừa không làm tổn thương cá, còn có thể không trở ngại đến tiêm cho nó, cũng quá tốt.
“Có thể dùng lưới cố định nó lại không…” Diêu Tiểu Cải nói nhỏ, những ngày qua cô chỉ lo bận rộn ươm giống cá, sáng sớm tóc cũng không vấn nghiêm túc, có một túm tóc mềm mại tuột ra, lay động trên trán, chướng mắt.
Hai tay Diêu Tiểu Cải bận rộn với các rồi, nên đưa cổ tay lên vén ra sau, tóc kia bướng bỉnh lại rũ xuống, Diêu Tiểu Cải còn chưa phản ứng kịp, Lục Cạch Ba ngồi bên cạnh dã đưa tay túm tóc này ra đằng sau.
Diêu Tiểu Cải không khỏi sững sờ, ngước mắt nhìn Lục Cạnh Ba.
Hình như Lục Cạnh Ba cũng không nghĩ đến mình lại lanh chanh láu táu làm ra động tác như vậy, hai người nhất thời hơi lúng túng.
Chỉ có điều thoáng một lát, Diêu Tiểu Cải lại cúi đầu làm việc, Lục Cạnh Ba che giấu bối rối của mình, đứng lên gọi Diêu Tam Tam: “Tam Tam, tìm kẹp tóc.”
Diêu Tam Tam liếc nhìn bọn họ, lấy kẹp tóc màu đen trên đầu mình xuống, loại bình thường nhất, cô đi tới vừa nhìn, tay chị hai chắc chắn không tiện, nên đưa kẹp tóc cho Lục Cạnh Ba.
Lục Cạnh Ba giống như không ngờ Tam Tam sẽ làm như vậy, liếc nhìn trộm Diêu Tiểu Cải, do dự có nhận hay không.
“Tam Tam, cài lên cho chị, vướng víu!” Diêu Tiểu Cải bình thản nói.
“Nói đúng lắm.” Khóe miệng Diêu Tiểu Cải nhếch lên cười, “Anh xem anh cũng biết. Anh không còn trẻ, anh nắm chắc tìm đối tượng phù hợp, chúng em cũng được uống rượu mừng.”
Thì ra cô từ chối người ta như vậy, Lục Cạnh Ba hỏi ngược lại: “Vậy còn em? Em quyết định đối tượng muốn tìm chưa?”
“Em à, đợi lúc thích hợp tìm.” Giọng Diêu Tiểu Cải, hết sức bình thản.
“À, vậy anh chờ em.” Giọng Lục Cạnh Ba cũng ôn hòa bình tĩnh.
Diêu Tiểu Cải nhất thời trầm mặc.
Lần này dáng vẻ hai người nói chuyện với nhau, lại giống như gió nhẹ nước chảy, hình như chỉ bàn luận trên trời có mây, ngoài cửa có cây…
Diêu Tam Tam đứng gần cửa bờ ao, cẩn thận chăm sóc cá trong ao, cá đã đẻ trứng phải đúng lúc vớt ra ngoài, kịp thời bổ sung tổ cá mới vào, nếu không nói không chừng cá sẽ tự ăn trứng của mình.
Cô vụng trộm quan sát hai người dưới hành lang, hai người bọn họ không vội, cô đã hơi nóng nảy.
“Người nhà anh không gấp?” Cuộc đối thoại die~nda4nle^qu21ydo^n giữa Diêu Tiểu Cải và Lục Cạnh Ba vẫn còn tiếp tục.
“Người nhà?” Lục Cạnh Ba cười nhạt, “Không gấp.”
“Mười mấy năm trước cha mẹ anh đã ly hôn, cũng đã sớm có gi